25/08/2025
                                            Bố à, ngày hôm đó… con sẽ không bao giờ quên được ánh mắt ấy.
Đến tận bây giờ, mỗi lần xem lại đoạn camera trong nhà, tim con lại thắt lại. Con vẫn không thể tin được những gì mình đã thấy là sự thật. Ánh mắt bố lúc ấy… hoảng loạn, mờ đục, như muốn gọi tên ai đó trong tuyệt vọng. Người bố chao đảo rồi đổ sập xuống nền nhà. Mẹ và em gái hoảng hốt lao đến, giữ chặt lấy bố đang co giật, gào lên gọi cấp cứu. Mãi sau xe cứu thương mới đến, thì đã không kịp nữa rồi.
Buổi sáng hôm đó, bố đã có những dấu hiệu bất thường: đi lại không vững, tay chân tê rần, cử động chậm chạp. Lúc ngồi vào bàn ăn, bố run tay làm rớt đôi đũa. Nhưng không ai nghĩ đó là dấu hiệu của đột quỵ, mọi người chỉ nghĩ do tuổi tác rồi bỏ qua. Bố nói bị tê chân, Con còn hồn nhiên hứa sẽ mua cho bố cái ghế mát xa, xong bữa sáng thì vội vàng đi làm như mọi ngày...
Vậy mà chỉ đến trưa, mẹ gọi giọng nghẹn lại: “Bố… bố phải nhập viện… không ổn rồi con ơi.”
Khi con đến được bệnh viện, Bác sĩ thông báo bố đã không thể qua khỏi do bị đột quỵ.
Con không muốn tin vào lời bác sĩ.
Chạy đến ôm chầm lấy bố, con thấy lồng ngực bố vẫn còn ấm.
Con lay gọi, thì thầm như van xin:
“Bố vẫn còn sống mà… bố vẫn còn ấm đây này… bác sĩ ơi, làm ơn cứu bố đi…”
Nhưng bố không đáp lại.
Con gục đầu vào ngực bố, nước mắt cứ thế tuôn không dứt. Cảm giác như cả thế giới vừa sụp xuống.
Mọi thứ xung quanh mờ đi, chỉ còn lại tiếng khóc nức nở của mẹ, tiếng em gái gào lên trong vô vọng và vòng tay con siết chặt lấy thân thể bố, đang dần lạnh đi từng chút một.
Con chưa từng nghĩ cái ngày này lại đến như vậy.
Chưa từng nghĩ cuộc gọi từ mẹ lúc trưa lại là hồi chuông vĩnh biệt.
Chưa từng nghĩ bữa sáng hôm đó lại là lần cuối cùng con thấy bố còn nói, còn cười, còn sống.
Tại sao bố đã có những dấu hiệu mà không ai nhận ra
Tại sao lúc bố run tay làm rơi đôi đũa, không ai trong chúng ta nghĩ rằng có điều gì đó nghiêm trọng hơn đang diễn ra?
Nỗi ân hận gặm nhấm con từng ngày.
Cảm giác bất lực khi nhìn người thân nằm đó, lặng im, mà mình không làm được gì ngoài khóc – là thứ đau đớn nhất mà con từng trải qua.
Con bắt đầu tìm hiểu về đột quỵ, con không muốn thêm một lần nào nữa phải chứng kiến người thân yêu nhất rời xa mình trong bất lực.
Đột quỵ không báo trước, không chừa một ai, và càng nguy hiểm hơn khi chúng ta không biết cách đối diện với nó. Con đọc hàng trăm bài viết về kỹ năng sơ cứu, và thấy một cuốn sách được rất nhiều người trên các diễn đàn nhắc đến: Sơ cứu 360.
Càng đọc con càng hối hận, vì hóa ra chỉ cần vài bước đơn giản nếu biết cách sơ cứu đã có thể cứu sống được bố trước cả khi xe cấp cứu đến.
Con hối hận lắm bố à. Giá như con biết những kỹ năng sơ cứu này sớm hơn. Giá như con có thể nhận ra những dấu hiệu ấy. Giá như ai đó trong nhà biết phải làm gì để giúp bố… Nhưng tất cả đã quá muộn. Bố ra đi mang theo cả một phần trái tim con.
Con muốn chia sẻ những dòng này, để mong mọi người đừng chủ quan với sức khỏe và sự sống của những người mình yêu thương.
Chỉ một khoảnh khắc thôi… có thể là ranh giới giữa còn và mất.
Nếu ngày hôm đó, trong nhà có ai biết cách sơ cứu đúng… có lẽ con đã không phải sống mãi với hai từ “giá như”.
Vì vậy, con mong mọi người, những ai đang làm cha mẹ, đang làm con cái, hãy dành ít phút trong ngày để trang bị những kỹ năng sơ cứu cơ bản.
Đừng đợi đến khi biến cố ập đến mới cuống cuồng tìm cách cứu lấy người thân. Bởi vì khi đó có thể đã quá muộn.