21/07/2025
Anh Quý – người tài xế xe buýt bình dị tuyến Hà Nội – Hải Dương, lần đầu tiên trong đời cùng cả nhà ra biển chơi. Cả gia đình 5 người đã háo hức từng ngày khi nghe bố nói sẽ đưa đi Hạ Long. Anh bảo:
“Mình đi 3 ngày thôi, nhưng cho các con biết Vịnh Hạ Long đẹp đến cỡ nào.”
Minh – con trai lớn – vừa kết thúc kỳ thi tốt nghiệp THPT. Gương mặt rạng rỡ, ánh mắt sáng sau những tháng ngày ôn luyện vất vả.
Chiều hôm đó, cả nhà mặc áo đồng phục du lịch, chụp hình cười vang trên chiếc thuyền nhỏ giữa Vịnh. Sóng lăn tăn, trời xanh nhạt. Anh Quý chỉ tay ra xa, mơ màng:
“Em à, mai này anh về hưu, mình ra hòn đảo kia sống, được không?”
Chị Hiền mỉm cười, không nói gì, chỉ siết chặt tay chồng.
Nhưng bình yên ngắn ngủi.
Khoảng gần 2 tiếng sau, trời trở gió. Mây đen cuộn lại, báo hiệu giông đến. Người lái thuyền nhìn trời, lo lắng:
“Mọi người mặc áo phao ngay. Gió lớn sắp tới rồi.”
Sóng mỗi lúc một mạnh. Con thuyền nhỏ như lá tre giữa biển khơi. Hai bé gái ôm chặt lấy mẹ, còn Minh nắm tay bố – ánh mắt kiên quyết, trưởng thành hơn bao giờ hết.
“Giữ lấy nhau! Không ai được rời nhau, con hiểu không?” – anh Quý hét to.
Một con sóng khổng lồ quật xuống.
Thuyền lật.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh…
Nước lạnh buốt. Tiếng hét, tiếng sóng, tiếng gió hòa làm một.
Minh chỉ kịp nắm lấy một mảnh gỗ. Cậu bị cuốn đi, hoảng loạn nhưng không buông. Gọi mãi… không thấy ai. Mắt cay, ngực tức, tim đau.
Giữa biển trời mịt mùng, một chàng trai trẻ níu lấy sự sống với tất cả sức lực và hy vọng mỏng manh…
👇 ĐỌC TIẾP PHẦN 2 DƯỚI BÌNH LUẬN