Trung tâm chăm sóc sức khỏe xoa bóp bấm huyệt vật lý trị liệu Vân Cường

  • Home
  • Vietnam
  • Hanoi
  • Trung tâm chăm sóc sức khỏe xoa bóp bấm huyệt vật lý trị liệu Vân Cường

Trung tâm chăm sóc sức khỏe xoa bóp bấm huyệt vật lý trị liệu Vân Cường Trung tâm chăm sóc sức khỏe vân Cường Xin kính chào quý khách. Hi vọng đội ngũ nhân viên của trung tâm sẽ làm quý khách hài lòng sau giờ thư giãn.

01/06/2025

TẬP 1: Livestream bóc phốt – ai ngờ xuyên mất tiêu

“Đừng yêu nam chính ngôn tình, vì anh ta không chỉ độc hại mà còn... vô trách nhiệm với cột sống của chính mình.” – Nguyễn Yến

"Ê mấy bà ơi, tui nói rồi mà, cái thể loại nữ chính ngã một phát rớt ngay vào lòng nam chính, sau đó nam chính nhíu mày bảo ‘Đồ ngốc!’ là rác văn học!"
Nguyễn Yến gào lên trước ống kính điện thoại. Tóc búi củ tỏi, mặt mộc, mặc bộ đồ ngủ in hình con bò đang ăn kem. Một tay cầm cái ly sữa đậu, tay kia chỉ vào màn hình iPad đang mở đoạn trích từ một cuốn tiểu thuyết ngôn tình tên là "Đế Vương Sủng Phi: Một Đêm Bảy Lần Không Đủ".
Trên màn hình livestream, hơn 9.000 người đang cười lăn lộn với giọng điệu châm chọc của cô:
– "Nam chính gặp nữ chính lần đầu là lúc nàng bị bắt làm nô tỳ. Ảnh thì đi ngang, bỗng dưng thấy nàng đẹp nên cứu. Ủa alo? Người ta bắt nô tỳ là chuyện thường, ông chen vào làm chi? Cái này gọi là ‘chơi ngu lấy tiếng nghĩa sĩ’."
– “Còn nữ chính, vừa thấy ảnh đã đỏ mặt. Đỏ mặt chỗ nào? Đỏ cái lý trí á? Trời ơi, lúc đó đang bị trói mà còn rung rinh là sao???”
– “Mà tui hỏi thiệt nha, các ông viết truyện có nghiên cứu y học không? Một đêm bảy lần??? Xin lỗi, tôi phải đặt lịch bấm huyệt gấp cho ảnh liền bây giờ!”
Cả phòng chat vỡ òa:
– “Chị Yến ơi chết cười mất!”
– “Tui muốn nam chính đi trị liệu cột sống thiệt luôn á!”
– “Châm chọc mà chất như nước cốt dừa, mê chị!”
Còn Nguyễn Yến thì đang ngửa cổ cười hả hê, đột nhiên...
ẦM!
Một tia sét màu tím rực đập thẳng vào điện thoại.
Màn hình tối thui.
Một giọng nói vang lên trong đầu Yến, lạnh tanh như trợ lý AI của vũ trụ:

"Bạn đã bị hệ thống ‘Trừng Phạt Người Bóc Phốt Ngôn Tình’ chọn làm đối tượng xuyên không thử nghiệm. Xin chúc mừng! Hoặc là bạn sống sót và làm lại cốt truyện... hoặc là bạn... làm nền!"

Tỉnh lại.
Yến mở mắt.
Không còn điện thoại. Không còn sữa đậu. Không còn chiếc quần bò ngủ dễ thương.
Cô đang nằm trên sàn nhà bằng đá, xung quanh là mùi thuốc bắc, tiếng gió thổi qua mái ngói, và... tiếng roi da!
“Tiện tỳ! Dám nhìn thẳng vào ánh mắt của vương gia?!”
Một tiếng hét chói tai vang lên.
Yến bị kéo dậy. Một bà quản sự mặt đầy mụn đang cầm roi chỉ vào mặt cô.
Mắt Yến mở lớn.
Cô đang mặc đồ vải thô. Trên đầu có một cái khăn buộc cổ lỗ sĩ. Trước mặt là... một nam nhân tóc dài, mặc áo bào đỏ rực, gương mặt lạnh như băng.
"Vương gia Lạc Thành" – cái tên hiện lên như dòng chữ phụ đề trong đầu cô, nhờ vào hệ thống xuyên không đã cài sẵn bản giới thiệu nhân vật.
Và cô, Nguyễn Yến, TikToker châm biếm ngôn tình số một, giờ đây đã hóa thân thành “Tiểu Nha Hoàn Xấu Tính”, chuyên làm nền cho nữ chính tỏa sáng bằng cách gây chuyện và bị phạt.
Cô nghĩ thầm:
“Ô kê, giờ tui là nha hoàn. Nam chính là đây. Thay vì bị ảnh lạnh lùng trừng phạt, sao không... đi bấm huyệt cho ảnh?”
Yến bước lên. Thay vì quỳ xuống như kịch bản gốc, cô ngẩng đầu:
– “Vương gia, thần tỳ cảm thấy ngài đang bị đau cổ gáy và có dấu hiệu thoái hóa đốt sống cổ vì ngủ sai tư thế. Có cần nắn chỉnh xương cột sống không?”
Toàn trường sững sờ.
Một vương gia bá đạo lạnh lùng, chưa từng để ai chạm vào, nay bị một tiểu nha hoàn dám đề nghị... bấm huyệt trị mỏi vai gáy.
Lạc Thành nheo mắt, giọng trầm trầm:
– “Ngươi... là loại yêu nữ phương nào?”
Yến cười khẩy:
– “Yêu nữ hệ vật lý trị liệu. Bấm huyệt không đau – nhưng nếu ngài không chịu, lát nữa đau mới biết!”
Và thế là, truyện bắt đầu.
Một nàng xuyên không không đi tìm tình yêu, mà đi chữa bệnh cho cả dàn nam chính trong giới ngôn tình, kèm theo đó là những pha bóc mẽ đau tim, châm biếm cực gắt, khiến cả vũ trụ truyện phải viết lại từ đầu.
📖Đưa Vương Gia đi massage – mở đầu của một cuộc cách mạng

“Trong thế giới này, hoặc là bạn được yêu như nữ chính... hoặc bạn học bấm huyệt và khiến ai cũng phải khúm núm.” – Nguyễn Yến, hệ thống xuyên không, ghi chép số 2

Sau khi dũng cảm đề xuất bấm huyệt cổ vai gáy cho vương gia trước sự kinh ngạc tột độ của toàn phủ, Nguyễn Yến vẫn đứng thẳng lưng như... chưa từng bị ăn roi.
Không khí đặc sệt như cháo quánh. Mọi người nín thở.
Riêng Lạc Thành – vương gia lạnh lùng nổi danh thiên hạ, chỉ khẽ nhíu mày.
– “Ngươi... học y thuật từ đâu?” – giọng trầm thấp, đôi mắt như muốn soi thấu ruột gan.
Yến hơi nhếch mép:
– “Từ hậu thế.”
Hệ thống rít lên trong đầu cô:

“Nói thật 30% rồi! Cẩn thận bị phát hiện là xuyên không!”

Cô lơ đi. Vương gia cũng chẳng hiểu “hậu thế” là đâu. Nhưng hắn thừa thông minh để biết – cô nha hoàn này có gì đó không giống người thường.

⚡️Nơi bí mật: thư phòng của Vương gia

Yến được đưa đến đó – nơi hiếm ai từng bước vào.
Và rồi…
– “Ta đồng ý để ngươi... thử.” – Lạc Thành phán sau một hồi quan sát.
Cô nheo mắt:
– “Tốt. Nhưng có điều kiện.”
– “Điều kiện gì?”
– “Sau buổi bấm huyệt đầu tiên, nếu thấy dễ chịu, mỗi tuần ngài phải… đặt lịch một lần.”
Vương gia bật cười – lần đầu sau 28 năm cuộc đời.
Cận vệ giật mình đến đánh rơi ấm trà.
Đám thái giám tưởng mình sắp chứng kiến cảnh trảm đầu tập thể.
Nhưng Lạc Thành chỉ cười nhạt:
– “Ngươi nghĩ mình là ai? Chủ tiệm massage ở thành Trường An à?”
Yến khẽ nhếch môi, gật đầu:
– “Không. Nhưng tôi từng là chủ tiệm massage ở Hà Nội – triều đại 4.0, thời hậu Covid, nơi con người quý từng khớp xương sống hơn cả vàng.”

🌀Buổi massage đầu tiên trong lịch sử vương phủ

Yến bảo hạ nhân trải chiếu xuống nền, đặt một gối nhỏ làm kê cổ.
– “Ngài nằm úp xuống. Thả lỏng. Không chống cự.”
– “Ngươi đang ra lệnh?”
– “Tôi đang cứu sống cái cổ ngài khỏi bị thoái hóa giai đoạn 2. Tin không?”
Lạc Thành, không hiểu vì sao, thật sự làm theo.
Yến đặt tay lên gáy hắn. Mềm – căng – đầy huyệt đạo đang... kêu cứu.
– “Ngài có hay ngủ bàn làm việc không?”
– “Có.”
– “Đã nói rồi. Gáy của ngài phản đối chuyện đó dữ lắm.”
Bóp. Day. Ấn.
Trong mười phút, vương gia Lạc Thành – người nổi tiếng nhẫn nhịn được cực hình tra khảo – lại rên lên khe khẽ:
– “Ừm... mạnh tay chút.”
– “Được! Bấm huyệt kiểu vương giả mà!” – Yến cười.
Ở ngoài phòng, đám nô tài toát mồ hôi:
– “Chuyện gì đang diễn ra? Vương gia... thở dốc rồi kìa?”
– “Có khi nào... cô ta đang mê hoặc ngài ấy bằng yêu thuật?”

🌟Kết thúc buổi trị liệu

Lạc Thành ngồi dậy. Mắt sáng hẳn. Gương mặt lạnh lùng nay hơi... hồng.
– “Cảm giác... thư giãn. Lạ thật.”
Yến gật:
– “Mạch huyết thông, khí huyết lưu. Ngài chỉ cần mỗi tuần duy trì – đảm bảo trăm năm sau vẫn có thể cưỡi ngựa, đánh trận, cười lạnh.”
Hệ thống:

“Nhiệm vụ hoàn thành! Phá lệ kịch bản: +10%
Đã mở khóa tính năng: Đăng ký liệu trình massage dài hạn cho các nhân vật phụ!”

📌Chuyển cảnh: nữ chính gốc xuất hiện!

Tên: Dung Linh – tuyệt sắc giai nhân, thiên kim tiểu thư mới vào phủ.
Vừa thấy Lạc Thành bước ra từ thư phòng, môi khẽ nhếch lạ thường, nàng run rẩy:
– “Vương gia... người... người đã bị quyến rũ sao?”
– “Không. Ta vừa được... bấm huyệt.”
Dung Linh tái mặt:
– “Huyệt? Loại yêu nữ nào dám chạm vào người ngài?”
Còn Yến, từ phía sau bước ra, thong thả:
– “Tôi tên là Nguyễn Yến. Hệ vật lý trị liệu. Cung hỉ cô đến với thế giới nơi đau lưng không được bỏ qua.”Khi kẻ địch bị đau gối và nhân vật phụ bắt đầu nghiện massage

“Trong cung, thứ đáng sợ nhất không phải là thuốc độc, mà là... lịch massage đã full cả tuần.” – Trích nhật ký Nguyễn Yến, hậu duệ ngành vật lý trị liệu

🌸 Cảnh mở đầu: Dung Linh lập kế

Dung Linh – nữ chính gốc – sau buổi chạm trán kỳ lạ với Nguyễn Yến, bỗng sinh lòng bất ổn.
Cô ta ngồi trước gương, lẩm bẩm:
– “Tại sao vương gia lại… để một nha đầu bình thường chạm vào người? Tại sao ánh mắt ngài nhìn cô ta như… đang uống trà chiều với thần tiên?”
Ngay lúc đó, thị nữ thân cận thì thầm:
– “Tiểu thư, chúng ta có thể... gài bẫy nàng ta.”
Dung Linh ánh mắt lóe lên:
– “Đúng. Gửi lời mời nàng ta… đến massage cho thái giám Lưu Bá – người nổi tiếng... khó ở và đã từng đánh gãy tay 3 nha hoàn chỉ vì bưng trà sai tay.”

💥 Chuyển cảnh: Lưu Bá, cơn ác mộng của toàn phủ

Lưu Bá là thái giám thân tín trong cung. Cao to, mặt lạnh như bị ngâm đá. Không ai dám đến gần.
Đặc biệt, Lưu Bá bị đau gối mãn tính – do từng quỳ suốt 7 ngày 7 đêm canh chừng một phi tần hấp hối mà… không chết nổi.
Nguyễn Yến đến, mang theo chiếu, khăn sạch và một lọ dầu xoa.
– “Thái giám đại nhân. Tôi đến để... bấm gối.”
Lưu Bá gầm lên:
– “Ngươi là ai? Dám chạm vào gối ta, muốn chết?”
Yến bình thản:
– “Chết thì không. Nhưng nếu ngài cứ để đau thế này, thì... sống cũng khó lắm.”
Hệ thống bật cảnh báo:

“Cảnh báo: Cấp độ hung hãn đối tượng massage = 9/10
Rủi ro bị đá văng ra cửa: 85%
Nhưng nếu thành công, sẽ mở khóa đường dây massage cho nội cung!”

🌀 15 phút sau...

Lưu Bá nằm dài, mắt lim dim. Miệng phát ra âm thanh chưa từng ai trong phủ nghe thấy:
– “Á... Á… Mềm quá... trúng rồi, trúng rồi... Ôi mẹ ơi... tuyệt!”
Yến thao tác cực kỳ chuẩn xác.
– “Đây là huyệt Độc Tỵ, gối ngài sưng ở đây là do khí lạnh + thừa cân trong tư thế quỳ lệch.”
– “Thừa... cân á?” – Lưu Bá trợn mắt.
– “Xin lỗi. Ý tôi là thừa... quyền uy. Mà quyền uy quá thì khớp gối sẽ đau do trọng trách nặng nề.”
Lưu Bá rưng rưng:
– “Ngươi là... tiên nhân hạ phàm sao? Mấy năm nay ta không ngủ nổi vì đau gối…”

🌈 Hệ thống bật sáng:

✅ Đã thu phục được “trùm cuối” Lưu Bá
Kích hoạt hiệu ứng domino: toàn nội cung muốn được bấm huyệt!
Danh tiếng +40 điểm
Bạn nhận được “Thẻ vàng không giới hạn massage vương phủ trong vòng 3 tháng”

⚡ Cảnh cắt về Vương gia

Lạc Thành đang dùng trà thì nghe tin:
– “Nguyễn Yến... đang xoa bóp cho Lưu Bá?”
Tách trà nứt một vết nhỏ.
– “Không ai bảo ta?”
Cận vệ nhỏ giọng:
– “Đó là yêu cầu riêng của Dung Linh tiểu thư. Hình như có mùi gài bẫy…”
– “Nhưng không ngờ... con bé lại thành công.”
Vương gia đứng dậy, ánh mắt xa xăm:
– “Phụ nữ xuyên không quả thật... không giống bình thường.”

💢 Cảnh chạm mặt

Khi Nguyễn Yến bước ra, Dung Linh đã đợi sẵn.
– “Không ngờ cô... lại được Lưu Bá yêu thích đến vậy.”
Yến cười:
– “Tôi chỉ bóp gối, không bóp quyền lực ai cả.”
Dung Linh nghiến răng:
– “Cô giỏi lắm. Nhưng cô chỉ là một nha đầu thấp kém. Còn tôi... là thiên kim danh môn.”
– “Ừ. Nhưng tôi biết ấn huyệt Ẩn Bạch, còn cô thì không.”
Dung Linh ngơ:
– “Ấn... cái gì?”
– “Là huyệt chữa lạnh chân. Người nhiều ghen tuông hay lạnh lắm.” – Yến nháy mắt.

Dung Linh tức tối rời đi. Còn Lưu Bá cười tươi lần đầu tiên sau 10 năm thái giám:
– “Yến cô nương, tuần sau… có thể bấm luôn vai gáy cho ta được không?”
Yến:
– “Có gói combo. Ba huyệt giảm đau – một lần tặng dầu xoa!”
Hệ thống bật sáng:

“Bạn đã mở khóa: Gói liệu trình ‘quý nhân nội cung’
Cảnh báo: Vương gia đang bắt đầu thấy khó chịu khi có người khác tiếp cận bạn
Độ ghen của Vương gia: 17%
Dự báo: Tập sau sẽ có động đất... trong lòng người lạnh lùng nhất phủ!”Vườn cấm, mạch ẩn, và cái nhìn đầu tiên khiến Vương gia không ngủ được

"Đôi tay nàng không chỉ bóp huyệt... mà bóp cả lòng ta."
– Nhật ký Vương Lạc Thành, viết trong một đêm không ngủ vì... nhớ người trị liệu.

🌌 Cảnh mở đầu: Gió đêm trong vườn cấm

Đêm đó, trong vương phủ, gió bỗng thổi theo hướng ngược.
Nguyễn Yến đang tỉa cây bạch đàn – một thói quen mới để giảm stress xuyên không.
Thì một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng:
– “Cô có thể... bóp cho ta được không?”
Yến giật mình quay lại. Là Lạc Thành – Vương gia lạnh lùng, bá đạo, kiệm lời – đang... ôm cổ vai như một ông chú mỏi gáy.
– “Ngài... muốn massage?”
– “Không. Ta muốn được cứu.”
Yến sững lại. Đây không còn là lời mời nữa. Đây là một lời cầu cứu từ một nam nhân mang gánh nặng thiên hạ.

🌿 Vườn cấm – nơi chứa bí mật quốc gia

Vương gia đưa cô vào vườn cấm – khu vực không ai được bén mảng, kể cả đại thần.
– “Nơi này từng là chốn ngự hoa viên. Nhưng sau một đêm, toàn bộ hoa long não đều héo tàn. Không ai hiểu tại sao.”
Họ ngồi bên gốc cây già. Vương gia tháo giáp, lộ ra bả vai đầy vết sẹo – không phải sẹo chiến trận, mà là... sẹo châm cứu sai cách.
Yến đặt tay lên.
– “Ngài bị người ta đâm sai huyệt Thứ Liêu. Khí trệ ở đây khiến gan ngài nóng, tim ngài bất ổn, và…”
Cô ngừng lại.
– “...Ngài thường xuyên mất ngủ, không vì lo việc nước, mà vì nhớ... người cũ.”
Lạc Thành sững sờ.
– “Cô biết sao?”
Yến nhắm mắt, bắt mạch.
– “Mạch ngài vừa đập lệch một nhịp. Người từng yêu sâu là người dễ bị rối loạn nhịp tim nhất.”

💫 Trong lúc massage – ký ức mở ra

Mỗi lần Yến bấm huyệt, Lạc Thành lại hiện hình ảnh một cô gái áo trắng từng đợi chàng bên hoa long não.
Nhưng gương mặt cô gái đó... mờ dần, và hình ảnh Yến dần hiện rõ hơn.
– “Ngài từng yêu một người… nhưng không giữ được?”
– “Ta giết kẻ phản bội quốc gia... nhưng sau đó mới biết, nàng ấy là con gái người đó.”
– “Thì ra, ngài đang trừng phạt chính mình bằng cách… không để ai lại gần.”
Lạc Thành im lặng. Rồi nói:
– “Cho đến khi cô đến. Và... bóp trúng huyệt lương tâm.”
Yến nhăn mặt:
– “Tôi chỉ bấm vai gáy.”
– “Nhưng... nó đau tận tim ta.”

⚔️ Bất ngờ – một mũi tên lao tới

Phập!
Cây long não bị ghim bởi một mũi tên. Trên đó có một mảnh giấy:

“Rời khỏi phủ. Nếu không, cô sẽ phải… massage cho quỷ.”

Yến tái mặt. Nhưng Lạc Thành bật cười lạnh.
– “Ta đã biết... trong phủ có nội gián. Không ngờ lại dùng lời đe dọa dở hơi như vậy.”
– “Dở hơi thật. Massage cho quỷ thì lấy tiền bằng gì?” – Yến chép miệng.
Lạc Thành bật cười. Nụ cười đầu tiên… suốt 6 năm.

🔥 Một cái nắm tay, một lời hứa

Yến định rời đi, thì Lạc Thành bất ngờ nắm tay cô.
– “Ở lại phủ. Ta cần cô… không chỉ để trị vai gáy.”
– “Ngài nói thế... dễ bị hiểu lầm.”
– “Ta muốn bị hiểu lầm. Vì sự thật là... ta muốn hiểu cô.”

✨ Hệ thống bật sáng:

✅ Bạn đã mở khóa: "Niềm tin của Vương gia"

500 điểm thân mật

Kỹ năng đặc biệt: Massage tâm lý
➕ Bắt đầu chuỗi sự kiện “Nội cung hỗn loạn vì một nữ xoa bóp xuyên không”

🔔 Cảnh báo: Dung Linh đang lên kế hoạch thuê sát thủ diệt xoa bóp!
Đại chiến Thái y viện – Kẻ đấm, người bấm, kẻ thua vì... quá sướng

“Thắng làm vua, thua… thì hẹn lịch tháng sau.”
– Biên bản trận chiến kỳ lạ nhất trong lịch sử Đông triều.

🌅 Sáng tinh mơ ở cổng phủ Vương gia

Khi gà còn chưa gáy trọn ba tiếng, cổng phủ Vương gia đã ầm ầm. Một đoàn người mặc áo dài xanh thẫm, tay ôm hộp thuốc, dắt theo gậy gỗ, ống châm cứu và... một chiếc cáng.
Dẫn đầu đoàn là Lâm Dược Sinh, nét mặt quyết liệt như sắp lâm trận.
– "Gọi cô ấy ra đây! Hôm nay, y thuật Đông y sẽ phục thù!"
Yến đang pha trà gừng, nghe tiếng ồn ào thì nhíu mày:
– “Lại nữa à. Mới hôm qua có sát thủ đòi trị liệu xong xin thẻ thành viên. Giờ lại đến mấy ông nội mặc áo mùi long não…”
Vương gia ngồi nhấm trà, khẽ cười:
– “Cô cứ ra xem, nếu cần ta gọi lính.”
– “Không cần. Lần này, để tôi… massage cả định kiến.”

⚖️ Sân đấu: Phủ mở toang, giường massage giữa sân

Một chiếc giường massage bọc gấm đỏ được khiêng ra giữa sân như bảo bối quốc gia.
Yến xuất hiện, váy trắng giản dị, tóc cột cao, tay ôm một hộp đựng… dầu gió.
Lâm Dược Sinh rút khăn mũ, chỉ tay:
– “Ta là đệ nhất Thái y, hành nghề 30 năm, chưa từng thua ai trong trị liệu! Hôm nay ta và các huynh đệ sẽ thách đấu ngươi!”
Yến nhướng mày:
– “Đấu kiểu gì?”
– “Mỗi người chúng ta sẽ được ngươi ‘trị liệu’ đúng 15 phút. Sau đó, đo huyết áp, mạch, thần trí, và... cảm xúc. Ai hài lòng sẽ giơ cờ trắng. Ai chưa hài lòng thì ngươi... rút khỏi phủ!”
Yến mỉm cười:
– “Thế thì ngược lại cũng được chứ? Nếu ai hài lòng – các ông phải công nhận: tôi giỏi hơn cả mấy cây kim của các ông.”
Lâm rít qua kẽ răng:
– “Được!”

👴 Hiệp 1: Lão thái y tên Đoàn – Chuyên chữa đau gáy bằng... bát hương

Ông Đoàn nằm lên bàn, khua tay:
– “Ta đau gáy do cúi viết đơn thuốc suốt 20 năm. Cứ thử đi.”
Yến bắt đầu xoa nhẹ, bấm sâu vào huyệt phong trì.
Rồi tay miết chậm vùng cổ, dùng đúng kỹ thuật "rung nhẹ rồi giữ lâu", kết hợp dầu thảo dược cô tự điều chế.
Ông Đoàn vừa nằm 5 phút đã... ngủ ngáy.
15 phút sau, ông bật dậy, mặt đỏ bừng:
– “Ai... ai vừa làm thế?”
– “Là tôi.” – Yến cười.
– “Ta... ta... muốn... đặt thêm 3 suất. Một cho vợ, một cho thiếp, một cho... mẹ vợ.”
Giơ cờ trắng.

👴 Hiệp 2: Lão thái y tên Phùng – Chuyên đau lưng, nghi Yến là... yêu nữ

Ông Phùng lầm bầm:
– “Ngươi dùng tà pháp làm người mê muội, ta không tin.”
Nằm lên, ông nghiêng nghiêng, cố chịu đựng.
Yến bấm đúng huyệt đại trường du – vùng đau nhất, rồi trượt ngón tay bằng kỹ thuật vuốt xoắn – cổ truyền Nhật kết hợp Thái.
Ông gồng mình 3 phút.
Phút thứ 4... rên khẽ.
Phút thứ 6... thốt ra:
– “Chết ta rồi... Mình ta chưa từng được ai hiểu cái lưng mình thế này...”
Phút thứ 10, ông tự chui ra, ôm mặt:
– “Giơ! Ta giơ! Ta xin lỗi!”

👴 Hiệp cuối: Lâm Dược Sinh – Kẻ mạnh miệng nhất

Ông lên giường, không cởi áo.
– “Không cần đâu. Ta không tin bàn tay ngươi có thể..."
Yến thở dài:
– “Ai lại trị liệu mặc áo. Cởi ra.”
Vương gia ho nhẹ:
– “Cô nói câu đó với người khác nghe... kỳ lắm.”
Lâm gằn giọng:
– “Được!”
Cởi ra, ông nằm nghiêm nghị.
Yến dùng kỹ thuật "kẹp vai đảo cổ" – xưa kia từng chữa cho tuyển thủ bóng đá ở thế giới hiện đại.
Phút thứ 5, Lâm thở dốc.
Phút thứ 8, ông bật khóc.
– “30 năm làm nghề... ta chưa từng được ai... trị đúng chỗ đau…”
Phút thứ 15, ông ngồi dậy, ôm lấy hộp dầu của Yến.
– “Cô... cô bán loại dầu này không?”
Yến:
– “Có, mua 3 tặng 1.”

📣 Kết thúc đại chiến – Cờ trắng tung bay

Cả sân phủ trắng cờ. Mỗi thái y đều mặt hồng, lưng thẳng, tim đập đều, đầu óc thanh thoát.
Vương gia tuyên bố:
– “Từ nay, Thái y viện và Cô Yến sẽ cùng tồn tại. Ai muốn kim thì châm. Ai muốn tay thì massage. Cấm ai ghen tị!”
Lâm Dược Sinh khom người:
– “Cô không phải tà thuật... cô là người đưa y học sang một thời đại mới.”

✨ Hệ thống bật sáng:

✅ Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ: “Thắng Thái y viện bằng massage”

100 điểm uy tín

Mở khóa: Chiêu thức mới: "Ngón tay định mạch – chạm tới linh hồn"
➕ Danh hiệu mới: "Ngự y không cần kim"

Tối hôm đó, Vương gia đứng dưới trăng, nhìn Yến lặng lẽ thu dọn giường.
– “Cô có biết… ta chưa từng thấy ai khiến cả hoàng triều đầu hàng... chỉ bằng đôi tay?”
– “Còn ta... chưa từng gặp ai đau đến vậy mà vẫn kiêu hãnh.”
Hai người lặng im.
Gió thổi qua, mang theo hương trầm và… lời thì thầm chưa nói.
📖 Hậu cung và hậu… massage – Khi hoàng hậu bị đau lưng và lòng bị nhói

"Một đời làm chính cung, cuối cùng cũng phải... đặt lịch."
– Trích nhật ký trị liệu của Hoàng hậu Đông Triều.

🌒 Đêm yên ả – Bức mật chiếu từ hoàng cung

Giữa lúc trời vừa sụp tối, khi Yến đang ngồi bào củ nghệ tươi để điều chế dầu nóng đặc biệt, thì một chiếc kiệu rồng dừng trước phủ Vương gia. Thái giám dẫn đầu, tay cầm chiếu lụa, cúi rạp:
– “Truyền y nữ họ Yến, lập tức vào cung... trị bệnh cho Hoàng hậu nương nương.”
Vương gia nghe tới đó, đứng bật dậy:
– “Không được. Hậu cung không phải chỗ để người ngoài tự tiện…”
Thái giám cười khẩy:
– “Vậy chắc ngài quên... mình chưa phải vua.”
Yến nhẹ nhàng cất hộp nghệ, khoác khăn trắng lên vai:
– “Tôi đi. Người đau – thì bất kể là ai, cũng cần đôi tay đúng lúc.”

👑 Hoàng hậu và cơn đau từ ngai vàng

Hoàng hậu Đông Triều tên là Thanh Vân, vốn nổi danh cả triều đình vì dáng đi kiêu sa và ánh mắt có thể khiến tướng quân quỳ gối... Nhưng chẳng ai biết, hơn 2 năm qua, nàng bị đau lưng dưới, tê bì chân và từng đêm mất ngủ.
Thái y không dám kê đơn sai. Dụng kim không đỡ. Tẩm thuốc không giảm.
Và rồi... đến lượt Yến.

🛏️ Lần đầu gặp nhau – không mùi trầm, chỉ mùi hoài nghi

Yến quỳ gối, không lạy.
Hoàng hậu nhìn cô từ đầu tới chân.
– “Ngươi là người của... Vương gia?”
Yến:
– “Tôi là người của đôi tay này. Ai đau – tôi chữa. Dù là người chăn ngựa hay người đội mũ phượng.”
– “Gan to đấy.” – Hoàng hậu khẽ nhếch môi.
Yến đặt tay lên cổ tay nàng, bắt mạch, rồi nhìn thẳng vào mắt:
– “Ngài đau không phải vì ngai vàng. Mà vì ngồi một mình quá lâu.”
Câu nói khiến cả hậu cung nín thở. Nàng hậu cười nhạt:
– “Thử đi. Nếu ngươi làm ta đau hơn – ta sẽ cho người bẻ từng đốt ngón tay ngươi. Nếu làm ta dễ chịu – ta sẽ... không chúc phúc ngươi với Vương gia.”
Yến không đáp.
Bàn tay cô bắt đầu hành trình từ cổ, xuống vai, tới bả lưng – từng nhát bấm như vẽ lại những tháng năm gồng gánh. Dầu thảo dược thấm dần qua lớp vải gấm, mùi nghệ và cam thảo hòa quyện với tiếng thở nhè nhẹ của người từng là nhất hậu.

💧 Giữa trị liệu – một giọt nước rơi

Phút thứ 9, Hoàng hậu quay mặt đi.
Phút thứ 11, nàng siết chặt gối.
Phút thứ 13, nước mắt rơi xuống khăn trải giường gấm tím.
– “Ta đã từng nghĩ, ngồi trên ngai là không cần ai xoa lưng mình... Hóa ra... chỉ một động chạm đúng chỗ... cũng đủ khiến trái tim tan chảy.”
Yến không ngẩng đầu.
– “Tôi không chữa bệnh... Tôi chỉ giúp cơ thể nhớ lại cảm giác được yêu thương.”

⚖️ Cung đình nổi sóng – và lời mời bất ngờ

Khi xong liệu trình 30 phút, Hoàng hậu không đứng dậy ngay.
Nàng hỏi khẽ:
– “Nếu một ngày nào đó... ta không còn làm hậu nữa. Ngươi có mở một cơ sở trong cung cho ta làm cùng không?”
Yến hơi giật mình:
– “Nếu ngày đó đến... tôi sẽ mở. Và treo biển: 'Massage Hoàng hậu – đấm một lần, nhớ cả đời.'”
Hai người bật cười. Cười xong – lại im lặng rất lâu.

🏯 Tin đồn nổ tung – Vương gia, cung nữ và... thị vệ bàn tán

Ngay sáng hôm sau, cả kinh thành rộ lên:
– “Hoàng hậu đi lại nhanh như gió!”
– “Tóc nàng xõa dài, môi nàng hồng hơn.”
– “Nghe nói... nàng còn kêu trị thêm liệu trình… hai buổi một tuần.”
Thái y viện đóng cửa 3 ngày liền, lý do ghi rõ:
“Để học hỏi kỹ thuật massage mới từ cô Yến.”

🌸 lời thì thầm trong gió

Tối ấy, Yến trở về phủ, mệt rã rời. Vương gia chờ sẵn ở cửa.
– “Cô thấy hậu cung thế nào?”
– “Rộng. Nhưng lạnh.”
– “Còn Hoàng hậu?”
– “Một người phụ nữ. Như bao người khác. Cũng đau. Cũng cô đơn. Và cũng... cần một người bấm đúng vào chỗ mỏi.”
Gió thổi qua. Một chiếc lá vàng rơi xuống.
Vương gia nhìn Yến thật lâu.
– “Nếu một ngày cô mỏi mệt... ai sẽ massage cho cô?”
Yến quay đi, cười nhẹ:
– “Lúc đó, tôi tự biết… bấm vào tim mình.”

✨ Hệ thống bật sáng:

✅ Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ: “Hóa giải uẩn khúc hậu cung bằng đôi tay massage”

200 điểm uy tín

Mở khóa: “Chiêu thức xoa dịu hoàng hậu – Ấn tình tâm huyệt”
➕ Danh hiệu mới: “Ngự y xoa dịu lòng người”

📖 Nuốt nước mắt – và nuốt cả kiêu hãnh

"Có những người không cần được yêu, chỉ cần được chạm đúng vào chỗ đau..."
– Trích “Bí kíp bấm huyệt hậu cung – bản không truyền đời.”

🌙 Lặng lẽ như một bóng mây mỏng

Trong hậu cung có một người tên Linh Nhạn – nàng chẳng là nhất, cũng không là ai bị ghét công khai. Một phi tần bậc thấp, sống lặng lẽ như chiếc bóng, ăn nói nhỏ nhẹ, nhan sắc vừa phải, không tranh sủng, không gây hấn. Nhưng chính vì thế mà... chẳng ai nhớ nàng từng tồn tại.
Thế mà hôm nay, nàng xuất hiện bên cửa hậu viện của phủ Vương gia. Tay cầm hộp chè sen, mắt rụt rè:
– “Tôi… xin được học bấm huyệt.”
Yến liếc nhìn từ trên xuống dưới.
– “Học để thoát khỏi cung?”
– “Học… để còn sống khi trong lòng mình đã chết.”

🔥 Bí mật của người không còn gì để mất

Trong gian phòng nhỏ, ánh đèn dầu leo lét.
Linh Nhạn kể, giọng thì thầm như sợ tường có tai:
– “Ba năm trước tôi được tuyển vào cung vì ‘giống một người cũ’.
Người ấy... là người Hoàng thượng từng yêu.
Tôi chỉ là cái bóng.
Nhưng rồi Hoàng hậu ghen.
Ngài không làm gì cả – chỉ ban cho tôi một chiếc giường gỗ cong lưng.
Từ đó… đêm nào tôi cũng thức dậy giữa giấc mơ, mồ hôi lạnh và cơn tê nhức từ hông đến gối.”
Yến nghe, lặng thinh.
– “Hoàng hậu từng mời cô vào cung trị liệu.
Nếu tôi học được... có khi tôi không phải chạy trốn bằng nước mắt nữa.
Tôi chỉ muốn – ít nhất – được chạm tay lên chính thân thể mình mà không thấy ghê tởm.”

💫 Bắt đầu – bài học đầu tiên: "Cơ thể cũng biết khóc"

Yến đặt tay lên vai nàng.
– “Đầu tiên, đừng bấm. Hãy nghe.”
– “Nghe gì?”
– “Nghe cơ thể nói gì khi bị chạm vào.”
Từng huyệt đạo Yến hướng dẫn là từng vết tích của những tháng ngày bị lãng quên. Cô dạy cách nhận biết hơi thở, cách tìm huyệt không bằng mắt, mà bằng cảm giác. Và cách xoa dịu – không phải bằng lực, mà bằng lòng trắc ẩn.
Linh Nhạn học rất nhanh. Có lẽ vì... chính nàng đã chịu đựng quá đủ để hiểu.

💔 Đêm cuối – lời tiễn biệt không ai nghe

Ba ngày sau, Linh Nhạn quay về cung.
Không ai hỏi nàng đi đâu. Không ai tra xét. Vì nàng chẳng quan trọng đến mức bị để ý.
Nhưng từ đêm đó, trong cung vang lên một tin kỳ lạ:
– “Phòng Linh Nhạn giờ có mùi trầm rất dịu.
– “Hoàng thượng đi qua còn dừng chân nhìn vào.”
– “Có tin đồn… nàng đang xoa bóp cho chính mình trước gương.”

⚖️ Mỗi cú bấm là một nỗi đau được hóa giải

Cung nữ gần gũi kể:
– “Tôi thấy nàng mỗi tối lại mở khăn, đặt tay lên huyệt ở cổ, nhắm mắt thở dài.
Cứ như… đang ôm lấy tuổi trẻ mình lần cuối.”
Thế nhưng, điều khiến hậu cung chấn động là:
Hoàng hậu, một đêm, đến tận phòng Linh Nhạn.
Gặp nhau trong ánh nến vàng úa. Cả hai không nói gì.
Chỉ là... sau đó, người ta thấy Hoàng hậu gửi tặng Linh Nhạn một bộ gối kê lưng bằng gấm tím – thứ đặc chế từ nội khố. Kèm theo là câu ngắn:
– “Người biết chạm vào mình – xứng đáng được sống không đau.”

🕯️ một kết thúc, hay là khởi đầu?

Một tháng sau, Linh Nhạn tự xin ra khỏi hậu cung – lấy lý do: "Sức khỏe yếu, không thể hầu hạ."
Hoàng thượng duyệt nhanh.
Không ai tiễn.
Chỉ có một tờ giấy nhỏ nàng để lại trên bàn đá:

“Khi không còn là phi tần, ta sẽ mở một tiệm nhỏ.
Chỉ nhận khách nữ.
Tên tiệm: Nuốt nước mắt.
Ai đến – sẽ được chạm vào mình, bằng chính lòng dũng cảm.”

✨ Hệ thống bật sáng:

✅ Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ: “Truyền nghề cho phi tần bị quên lãng”

300 điểm nhân từ

Mở khóa: “Chiêu thức Ẩn Tình – Bấm không thấy đau, nhưng khiến lòng run rẩy”
➕ Danh hiệu mới: “Người gieo nghề cho trái tim gãy”

📖 Đứng lâu cũng là một nỗi đau

“Có những vết thương không đổ máu… chỉ tỏa ra từ lòng bàn chân.”
– Trích “Bí kíp bấm huyệt hậu cung – bản chép tay từ cung nội.”

👣 Thái giám trưởng – kẻ mang đôi chân biết than

Tên ông là Phùng Văn Kính, đã ngoài ngũ tuần, dáng người mảnh mai, mặt trắng bệch như phấn, giọng nói nhỏ như muỗi. Suốt 30 năm, ông là cái bóng quen thuộc của ngai vàng, đứng phía sau mỗi cử chỉ của Hoàng thượng, biết khi nào phải cười, khi nào phải quỳ, khi nào phải… biến mất.
Nhưng đứng hoài – cũng thành bệnh.
Gót chân ông như bị nung, đùi đau rút từng đoạn, ngón cái sưng tấy, tĩnh mạch nổi lên như rễ cây già. Y quan kê đơn, bảo “ngâm nước nóng và nghỉ ngơi.” Nhưng ông chỉ cười:
– “Kẻ hầu vua… biết nghỉ bao giờ?”

📜 Lá thư viết bằng mùi long diên hương

Yến nhận được thư mời bất ngờ.
Không đóng dấu ngọc, không có ấn triện, chỉ là mảnh giấy thơm mùi long diên hương quý hiếm – hương mà chỉ những ai gần long thể mới có thể dùng.
Trong thư viết:

“Nghe đồn người bấm huyệt chữa đau không bằng tay, mà bằng lòng.
Có thể đến... chữa cho kẻ cả đời đứng sau bóng đế vương – mà chưa từng biết đứng trên đôi chân của chính mình?”

Cuối thư chỉ vỏn vẹn hai chữ: "Phùng Kính."

⚖️ Bệnh của kẻ biết quá nhiều

Gặp nhau trong tẩm điện cũ đã bị bỏ hoang – nơi từng là hành lang của Thái hoàng hậu quá cố.
Phùng Kính ngồi, không đứng nổi.
– “Cô biết không,” ông nói giọng nhẹ như làn gió, “mỗi lần nghe tiếng Hoàng thượng thở dài, ta phải nín thở theo.
Mỗi lần thấy ngài đau, ta không được phép quay mặt.
Và khi ngài giận… ta phải đứng im, không động đậy.
Đôi chân ta thành tù nhân của vinh quang người khác.”
Yến ngồi xuống.
– “Đôi chân chỉ muốn đi, không muốn chầu chực.
Muốn bước, chứ không muốn dầm mưa gió người khác tạo ra.”

✨ Cách chữa không giống ai

Bắt đầu trị liệu – Yến không hỏi ông đau đâu.
Thay vào đó, cô hỏi:
– “Ngày đầu tiên đứng hầu là khi nào?”
Phùng Kính ngạc nhiên.
– “Lúc mười hai tuổi. Ta vừa bị tịnh thân một tuần trước đó.
Còn khóc, còn nhớ giọng mẹ...
Nhưng ngày đó, đứng nhìn bệ hạ – ta thấy như mình thuộc về cái gì đó lớn lao.”
Yến đặt tay lên gan bàn chân.
– “Đây không chỉ là huyệt Dũng Tuyền – đây là nơi cậu bé Phùng từng đứng, mơ làm người lớn.”
Cô day nhẹ.
Ông rùng mình.
– “Đây là... mùi ổi non trong gió xuân năm ấy.
Là tiếng guốc mẹ ta đi tiễn ta ra xe ngựa...
Sao cô bấm mà trí nhớ tôi lại bật lên thế này?”

🌀 Trị liệu bằng kỷ niệm

Yến không chữa bằng lý thuyết.
Cô chữa bằng hồi tưởng.
Mỗi điểm đau, cô gợi lại một năm tháng ông từng đứng.
Chỗ tê nơi đùi phải – là lần ông quỳ suốt 6 canh vì Hoàng thượng mất con chó săn yêu quý.
Chỗ mỏi nơi bắp chân – là năm đại hạn, đứng giữa trời 7 tiếng để báo tin.
Nhưng có một huyệt... cô day vào, ông bật khóc.
– “Chỗ này… là lần ta nhìn Hoàng hậu bị phế – mà không dám cúi chào tiễn biệt.
Lúc ấy, bà ấy quay đầu nhìn ta…
Không trách, không buồn…
Chỉ là… ánh mắt một người đàn bà đã quen bị lãng quên.”

🪞 Tấm gương trong lòng đôi chân

Trị xong, Phùng Kính vẫn ngồi im.
Yến hỏi:
– “Thấy đỡ chưa?”
Ông đáp:
– “Không. Nhưng thấy… mình thật sự có đôi chân.
Bấy lâu, ta tưởng ta là cái bóng.
Hôm nay mới biết – bóng cũng có xương, có máu, có đau.
Cảm ơn cô – vì đã cho ta đứng trên nỗi đau của chính mình.”

💎 Quà đáp lễ

Hôm sau, Yến nhận được một chiếc hộp.
Bên trong là miếng long diên hương quý giá, kèm một mảnh giấy:

“Người biết chạm vào nỗi đau – đáng được thơm hơn cả vua chúa.”

🕯️ lời hứa không ai đòi hỏi

Phùng Kính không bao giờ nhắc lại buổi chữa trị.
Nhưng từ đó, người ta thấy ông đi lại không còn cà nhắc.
Và lạ lùng nhất – ông bắt đầu cười, một nụ cười nhẹ như tơ, dành cho cung nữ, cho lính gác, cho chính mình.

📜 Hệ thống bật sáng:

✅ Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ: “Trị bệnh cho bóng của ngai vàng”

200 điểm trí tuệ

Mở khóa kỹ thuật: “Chạm vào tuổi thơ – Giải phóng tiềm thức”
➕ Danh hiệu mới: “Người giải cứu ký ức”

📖 Người xem tướng… không bằng người chạm vào tim

“Tướng mạo là tạm bợ. Huyệt đạo mới là ký ức.”
– Trích "Tâm thư của kẻ mù xem tướng trong đêm"

🌘 Gã mù bán than – lời đồn từ ngõ tối

Hắn xuất hiện vào buổi tối, khi trăng mỏng như sợi tóc.
Gã mù, dáng người gầy nhẳng, ngồi trên chiếc ghế tre cũ, tay ôm một chiếc nón rách, trước mặt là tấm biển bằng than viết nguệch ngoạc:

“Không cần nhìn – vẫn biết số.
Chạm tay là kể cả đời người.”

Người ta gọi hắn là Thầy Mù Xem Tướng.
Và kỳ lạ, ai từng để hắn sờ mặt, đều im lặng, mặt tái nhợt – rồi lặng lẽ bỏ đi.

🪷 Yến và Thầy Mù – một cuộc thử sức không tiếng trống

Yến gặp hắn vào ngày trời mưa âm u.
Cô đứng trước mặt hắn, không nói lời nào.
Thầy Mù bật cười:
– “Cô là người chữa bệnh bằng cách chạm, còn tôi là kẻ đọc đời cũng bằng cách chạm.
Vậy hôm nay, ai chạm ai trước?”
Yến chìa tay.
– “Chạm tôi đi. Nếu ông đoán sai – để tôi bấm một huyệt khiến ông thấy… quá khứ của chính mình.”

🔍 Cái chạm mang mùi tuổi thơ bị bẻ gãy

Thầy Mù cầm lấy tay Yến.
Bàn tay cô ấm. Nhưng lạnh dần khi ông chạm vào cổ tay.
– “Cô từng mất một người, khi chưa kịp nói lời xin lỗi.
Năm ấy là 13 tuổi.
Người đó – là anh trai.”
Yến sững người.
Tay hơi run.
– “Lúc đó cô bướng, không chịu ra chào anh lần cuối.
Nghĩ mình còn thời gian… nhưng bệnh ung thư thì không đợi ai.”
Giọng ông nhẹ, như lời ru buồn.
Yến rút tay lại, mắt cay.
– “Ông không nhìn thấy mà vẫn biết?”
– “Bởi tay cô kể chuyện.
Ngón tay trốn tránh. Lòng bàn tay đầy nỗi nuối tiếc.”

🧭 Đến lượt Yến chạm

Yến nắm tay ông.
Chậm, sâu, day vào huyệt Bách Hội – huyệt đỉnh đầu, nơi kết nối thần trí.
Vừa chạm, Yến thấy…
…Cảnh cậu bé mù, bị xô ngã bên giếng cạn.
Tiếng mẹ khóc, tiếng làng xì xào:
– “Thằng đó mù rồi! Không còn ai cưới đâu!”
Cậu bé run, ôm mặt, máu từ trán chảy xuống.

Cậu lớn lên, đi lang thang khắp làng chợ.
Nghe người ta nói chuyện mà học thành… bậc thầy bói toán.
Mù, nhưng không mù lòng người.
Yến thì thầm:
– “Tuổi thơ ông không có ánh sáng – nhưng lại đầy trí nhớ.”

🧩 Cái kết không ai đoán được

Thầy Mù nói:
– “Ta nhìn thấy tâm hồn cô, còn cô… thấy cả thời thơ ấu của ta.
Hai người không cần mắt – vẫn thấy được nhau.”
Yến mỉm cười.
– “Xem tướng thì đoán đời.
Còn bấm huyệt… là chữa những gì tướng mạo không nói ra.”
Cô đặt tay lên huyệt Tam Âm Giao – nơi giao nhau của ba đường kinh âm.
Và thì thầm:
– “Đây là huyệt… nối tâm, nối thận, nối can.
Chữa cho những kẻ… bị rút cạn niềm tin từ nhỏ.”
Thầy Mù bật khóc.
Lần đầu, trong đời.
Ông nói:
– “Không ai từng chạm vào tôi như cô vừa chạm.”

💌 Bức thư bằng chữ nổi

Tối đó, Yến nhận được một lá thư.
Giấy nhăn, chữ nổi Braille – do chính tay Thầy Mù viết.

“Cô không chữa bệnh.
Cô chữa cả định mệnh.
Cảm ơn vì đã cho tôi thấy ánh sáng… trong lòng bàn tay người khác.”

📜 Hệ thống bật sáng:

✅ Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ: “Đối đầu kẻ đọc đời”

500 điểm cảm xúc

Mở khóa kỹ năng: “Tay cảm hồi ức – nhìn đời không cần mắt”
➕ Danh hiệu mới: “Người chữa cả những gì không nhìn thấy”

Address

Số 27 Ngõ Văn Chương 2, Đống Đa
Hanoi
100000

Opening Hours

Monday 07:30 - 22:30
Tuesday 07:30 - 22:30
Wednesday 07:30 - 22:30
Thursday 07:30 - 22:30
Friday 07:30 - 22:30
Saturday 07:30 - 22:30
Sunday 07:30 - 22:30

Telephone

+84942555133

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Trung tâm chăm sóc sức khỏe xoa bóp bấm huyệt vật lý trị liệu Vân Cường posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Practice

Send a message to Trung tâm chăm sóc sức khỏe xoa bóp bấm huyệt vật lý trị liệu Vân Cường:

Share