27/09/2025                                                                            
                                    
                                                                            
                                            Tôi sợ li hôn lắm…
Có phải vì tình yêu quá lớn, hay là vì tôi tiếc những hy sinh cho gia đình này?
Vợ chồng tôi lấy nhau đã 3 năm, có 1 bé trai khoảng 1 tuổi. Ngay từ lúc yêu nhau chồng tôi đã là một người khá chi li và đôi khi còn hơi "kiệt" nhưng tôi bỏ qua vì tình yêu và vì nghĩ nếu anh biết tiết kiệm cho gia đình sau này thì cũng tốt mà. Nhưng không, tôi nghĩ sai rồi. Bản chất anh ta vốn vậy, không phải tiết kiệm gì cho gia đình mà bao nhiêu tiền đi làm được anh giữ làm của riêng hết, không hộ tôi được một đồng nào nuôi con hay chăm lo cho gia đình. Khi tôi đề cập đến thì lại to tiếng cãi vã, anh trách tôi lúc nào cũng tiền rồi bỏ đi mất.
Đỉnh điểm là Tết năm ngoái, tôi đã trải qua một quãng thời gian thật sự rất khó khăn. Tôi đã cố gắng tự an ủi mình, nhưng những điều đó không thể làm giảm bớt nỗi buồn trong lòng. Cả năm, tôi đã phải một mình lo toan mọi thứ, đến Tết lại một tay chăm chút quá cáp cho gia đình hai bên nội ngoại, từ việc mua sắm tết, chuẩn bị mâm cỗ, cho đến việc sắm sửa quần áo mới cho cả nhà. Đáng ra, tôi cũng hy vọng chồng tôi sẽ cùng chia sẻ gánh nặng này, nhưng không, anh ấy lại để tôi gánh hết.
Tết đến, tôi cứ ngỡ rằng anh ấy sẽ về nhà để cùng đón một năm mới vui vẻ, sum vầy bên gia đình. Nhưng anh ấy đã không về, không hề có một lời giải thích nào. Chỉ có tôi ở nhà, một mình loay hoay với mọi thứ, và điều đáng buồn hơn là tôi phát hiện ra anh ấy lại đi lên chỗ người thứ 3, không màng đến gia đình, dù là Tết. Tôi cũng chẳng biết là họ gian díu với nhau từ bao giờ nhưng tôi cứ ngồi đó, nhìn vào điện thoại, chết lặng với vô số câu hỏi hoài nghi bản thân trong đầu.
Tôi làm sai gì sao?
Còn gì tôi chưa hi sinh cho cái gia đình này nữa?
Tại sao anh ta lại đối xử như thế với tôi?
Con tôi gọi điện thoại hỏi bố: "Bố ơi, sao bố chưa về?" mà tôi ngồi cạnh chỉ biết khóc, không biết phải làm sao. Lúc đó, tôi chỉ biết im lặng, không thể nói gì ngoài sự thất vọng.
Giờ tôi nên đi hay ở đây? Tôi không hiểu vì sao mình lại không thể dứt bỏ được. Có phải vì tình yêu quá lớn, hay là vì tôi quá hy sinh cho gia đình này? Nhưng lúc này, khi nhìn lại mọi thứ, tôi chỉ thấy một mình mình đơn độc trong tất cả, và những gì mình nhận lại chỉ là sự im lặng từ người mà mình vẫn luôn tin tưởng.
Đến mùng 4 Tết nhà tôi làm cơm hóa vàng nên tôi đưa con về ngoại. Tôi vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ rằng bản thân không sao và vợ chồng vẫn bình thường trong mắt bố mẹ. Cho đến khi gặp lại đứa em họ kém 2 tuổi, do hai chị em chơi với nhau từ bé nên nhìn là nó nhận ra tôi có vấn đề ngay. Nó ép tôi nói ra bằng được nên tôi cũng tâm sự hết, tất cả tủi nhục tôi phải chịu đựng trong 3 năm. Nó chỉ ôm tôi và nhất quyết đòi đưa tôi đi gặp một người nào đó. Tôi gửi con cho bà ngoại rồi đi cùng con bé. Đến nơi tôi được gặp một người phụ nữ dịu dàng lắm. Em tôi giới thiệu rằng đây là chuyên gia tâm lý về hôn nhân, gia đình và chị đã giúp rất nhiều người phụ nữ có hoàn cảnh giống tôi tìm được lối thoát.
Thực ra tôi cũng không tin lắm đâu vì tôi cũng chẳng biết chị ấy là ai nhưng tôi tin đứa em nên cũng chịu ngồi lại. Thế mà như đọc vị được suy nghĩ của tôi, chị chuyên gia nói rằng: "Dù lần đầu gặp mặt nhưng hãy cứ thử tin tưởng và tâm sự những tủi hờn của em với chị, đương nhiên câu chuyện của em sẽ được bảo mật tuyệt đối. Cho dù cuối cùng vấn đề có được giải quyết hay không thì ít nhất em vẫn có thể nói hết lòng mình ra mà không sợ bị đánh giá hay lan truyền ra ngoài." Hơn nữa, nghe bảo chị là Chuyên gia tâm lý về tư vấn hôn nhân nên tôi cũng đánh liều tâm sự hết, biết đâu chị lại giúp đỡ được mình. Tôi chẳng còn cách nào khác nữa rồi. Bất ngờ thay, sau 2 tiếng trò chuyện, tôi thực sự giật mình vì chị mang lại cho tôi một cảm giác rất thoải mái và được xoa dịu khi tâm sự, mặc tôi có khóc lóc hay gào thét cỡ nào, chị vẫn rất dịu dàng và ôm lấy tôi.
Sau khi nghe những lời khuyên của chị, tôi quyết định đăng kí khóa học "90 Ngày Hạnh Phúc Tự Thân" để tìm lại được sự bình yên cho bản thân. Ban đầu vào lớp tôi dè dặt lắm, tôi sợ các bạn trong lớp chỉ trỏ câu chuyện của tôi, thế nhưng không, các bạn cũng có những nỗi đau gần giống như tôi, đều đi chữa lành vết thương và tìm lại con đường tự mình hạnh phúc. Cộng thêm các Coach đồng hành rất nhiệt huyết nên tôi mở lòng hơn, chia sẻ nhiều hơn và đón nhận nhiều hơn. Tính đến thời điểm này tôi đã kết thúc khóa học được nửa năm nhưng vẫn đi theo cùng chị và mọi người trong trung tâm làm các chương trình phụng sự cộng đồng.
Giờ đây tôi và chồng mình ly hôn rồi nhưng cả hai vẫn giữ liên lạc với nhau như những người bạn thực sự. Thỉnh thoảng tôi vẫn gặp anh khi anh đến thăm con và vẫn hỏi thăm đôi lời. Tôi nghĩ rằng, cả hai chúng tôi đều đã tìm được sự hài lòng cho chính mình, không còn sự ép buộc hay miễn cưỡng sống với nhau nữa, tôi tìm được niềm hạnh phúc từ chính bản thân mình, thấu hiểu mình nhiều hơn và biết ơn mọi chuyện đã qua dù là đau khổ hay hạnh phúc. Tôi vẫn sẽ nỗ lực phát triển bản thân, yêu thương gia đình và chắc chắn sẽ không để con mình thiếu thốn bất cứ điều gì.
----
Bạn thân mến, trong một mối quan hệ hôn nhân, sự hy sinh và yêu thương là nền tảng, nhưng không phải lúc nào cũng có thể giải quyết được mọi vấn đề, đặc biệt khi một bên trong mối quan hệ không thể đáp ứng được các nhu cầu về tình cảm và tài chính. Cảm ơn bạn đã nhận ra ly hôn không phải là kết thúc, mà là một sự giải thoát và mở ra cơ hội mới cho cả hai.
Hơn hết, sự việc này cho thấy rằng, sự hạnh phúc thật sự không phải phụ thuộc vào người khác, mà là khả năng làm chủ cảm xúc và tìm thấy giá trị trong chính bản thân mình.
Nếu bạn cũng đang giằng xé giữa đi hay ở, giữa tình yêu và sự hi sinh, hay đơn giản là cảm thấy mình đơn độc trong chính cuộc hôn nhân của mình, hãy nhớ rằng: bạn không cần phải đối diện một mình.
👉 Hãy để hành trình “90 Ngày Hạnh Phúc Tự Thân” đồng hành bạn:
- Xoa dịu và chữa lành những tổn thương tận sâu bên trong.
- Học cách yêu thương và trân trọng chính mình, không còn đặt hạnh phúc vào tay người khác.
- Xây dựng sự tự tin, bình an để dũng cảm đưa ra lựa chọn đúng đắn cho cuộc đời mình, dù là tiếp tục hay rời đi.
- Tìm lại năng lượng tích cực để nuôi dạy con cái bằng sự yêu thương và vững vàng nhất.
Hãy nhớ rằng ly hôn không phải lúc nào cũng là bi kịch. Bi kịch thật sự là bạn mãi đánh mất mình trong một cuộc hôn nhân không còn tình yêu. Hãy bắt đầu hành trình đi tìm lại hạnh phúc của chính mình tại đây: https://tuean.net/90ngayhanhphuctuthan2709