30/11/2025
Vợ m ất khi con tôi chưa đầy hai tuổi. Đ ám t a ng qua đi, nhà như bị rút hết âm thanh. Đêm nào cũng vậy, tôi ôm con trai ngủ gà ngủ gật trên chiếc giường cũ, mùi sữa và mùi dầu gió quyện vào nhau. Họ hàng, bạn bè, hàng xóm ai gặp cũng nói:
“Con nhỏ cần đàn bà chăm, cậu tính đi bước nữa đi.”
Một năm sau, tôi cưới Thu.
Thu hơn tôi hai tuổi, một đời chồng, tay trắng chuyển về xóm.
Ngày đầu gặp, cô đứng ở đầu ngõ bán bún riêu, giọng nói trầm mà ấm. Thu gặp Nam, khom người xuống:
“Con trai thích chả cua hay đậu hũ?”
Nam bặm môi, trốn sau lưng tôi. Thu không đuổi theo, chỉ đưa tôi hộp bún:
“Để từ từ. Con nít có ranh giới của nó, mình đứng ngoài mà đợi.”
Chẳng biết từ khi nào Nam chịu để cô tắm cho, chịu mặc áo ngủ có hình siêu nhân mà cô chọn. Buổi tối, tôi vừa dựng cái màn thì Thu đã đứng bên, nhẹ nhàng buộc dây trên cao:
“Anh ra bến xe trễ giờ rồi, để em.”
Khi thấy Thu thương con, tôi yên tâm phần nào đi làm xa.
Công trình mới ở tỉnh giáp ranh, xa ba chuyến xe, lương vất vả mà cũng khá hơn. Tôi bảo Thu:
“Anh đi vài tháng. Em ở nhà trông con, có gì gọi.”
Thu cười: “Anh cứ làm, con có em.”
Tôi gửi tiền đều đặn, đầu tháng một bọc, giữa tháng thêm ít lẻ.
Những cuộc gọi vội vàng ngang qua tiếng máy đầm, tiếng gió hú trên giàn giáo, tiếng Thu sột soạt áo khoác mỏng:
“Anh ăn cơm chưa?” — “Chưa, lần này sàn đổ muộn.”
Thu: “Để em nấu cháo, lúc anh về ăn cho đỡ dạ.”
Hàng xóm vẫn đồn ầm chuyện vợ hai một đời chồng. Người nhẹ nhàng thì bảo “cũng khó nói”, người xấu miệng thì chép miệng:
“Dễ gì nó thương con anh bằng con nó.”
Tôi cười trừ, tự nhủ mình phải tin vào cái tôi thấy: Thu kiên nhẫn dạy Nam viết chữ, tập đọc từng con số, phơi đồ gấp gọn ghẽ, treo trước hiên một chùm bưởi nhỏ cho con nghịch. Tôi tin, nên tôi đi.
Đêm đó, mưa đổ bất thần.
Trên đường về, nước tạt lên kính xe khách, bóng đèn hai bên đường bơi như cá. Tôi ghé bến cuối, kẹp túi nylon — mấy bộ quần áo mới cho Nam, vài gói bánh dẻo Thu thích — chạy bộ qua xóm.
Mưa tạt nghiêng, trơn trượt. Lòng tôi nhẹ nhõm như người sắp tới đích, chỉ nghĩ tới cảnh mở cửa, con trai lao ra ôm lấy chân, Thu lườm yêu:
“Đi mấy tháng trời, giờ mới nhớ về!”
Cánh cửa gỗ cũ mở ra bằng tiếng rít nhỏ.
Tôi dự định hét một tiếng “Nam ơi ba về!” — nhưng rồi đứng ch e''t lặng.......................ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇👇