Bác sĩ Hoa

Bác sĩ Hoa Sứ mệnh là làm cho chị em xinh đẹp, khoẻ mạnh và hạnh phúc
Khoẻ mạnh-an nhiên

Đàn ông ''hết hạn sử dụng'' sẽ có 3 dấu hiệu này, phụ nữ nên buông cho nhẹ lòng👇
30/11/2025

Đàn ông ''hết hạn sử dụng'' sẽ có 3 dấu hiệu này, phụ nữ nên buông cho nhẹ lòng👇

Vợ m ất khi con tôi chưa đầy hai tuổi. Đ ám t a ng qua đi, nhà như bị rút hết âm thanh. Đêm nào cũng vậy, tôi ôm con tra...
30/11/2025

Vợ m ất khi con tôi chưa đầy hai tuổi. Đ ám t a ng qua đi, nhà như bị rút hết âm thanh. Đêm nào cũng vậy, tôi ôm con trai ngủ gà ngủ gật trên chiếc giường cũ, mùi sữa và mùi dầu gió quyện vào nhau. Họ hàng, bạn bè, hàng xóm ai gặp cũng nói:
“Con nhỏ cần đàn bà chăm, cậu tính đi bước nữa đi.”
Một năm sau, tôi cưới Thu.
Thu hơn tôi hai tuổi, một đời chồng, tay trắng chuyển về xóm.
Ngày đầu gặp, cô đứng ở đầu ngõ bán bún riêu, giọng nói trầm mà ấm. Thu gặp Nam, khom người xuống:
“Con trai thích chả cua hay đậu hũ?”
Nam bặm môi, trốn sau lưng tôi. Thu không đuổi theo, chỉ đưa tôi hộp bún:
“Để từ từ. Con nít có ranh giới của nó, mình đứng ngoài mà đợi.”
Chẳng biết từ khi nào Nam chịu để cô tắm cho, chịu mặc áo ngủ có hình siêu nhân mà cô chọn. Buổi tối, tôi vừa dựng cái màn thì Thu đã đứng bên, nhẹ nhàng buộc dây trên cao:
“Anh ra bến xe trễ giờ rồi, để em.”
Khi thấy Thu thương con, tôi yên tâm phần nào đi làm xa.
Công trình mới ở tỉnh giáp ranh, xa ba chuyến xe, lương vất vả mà cũng khá hơn. Tôi bảo Thu:
“Anh đi vài tháng. Em ở nhà trông con, có gì gọi.”
Thu cười: “Anh cứ làm, con có em.”
Tôi gửi tiền đều đặn, đầu tháng một bọc, giữa tháng thêm ít lẻ.
Những cuộc gọi vội vàng ngang qua tiếng máy đầm, tiếng gió hú trên giàn giáo, tiếng Thu sột soạt áo khoác mỏng:
“Anh ăn cơm chưa?” — “Chưa, lần này sàn đổ muộn.”
Thu: “Để em nấu cháo, lúc anh về ăn cho đỡ dạ.”
Hàng xóm vẫn đồn ầm chuyện vợ hai một đời chồng. Người nhẹ nhàng thì bảo “cũng khó nói”, người xấu miệng thì chép miệng:
“Dễ gì nó thương con anh bằng con nó.”
Tôi cười trừ, tự nhủ mình phải tin vào cái tôi thấy: Thu kiên nhẫn dạy Nam viết chữ, tập đọc từng con số, phơi đồ gấp gọn ghẽ, treo trước hiên một chùm bưởi nhỏ cho con nghịch. Tôi tin, nên tôi đi.
Đêm đó, mưa đổ bất thần.
Trên đường về, nước tạt lên kính xe khách, bóng đèn hai bên đường bơi như cá. Tôi ghé bến cuối, kẹp túi nylon — mấy bộ quần áo mới cho Nam, vài gói bánh dẻo Thu thích — chạy bộ qua xóm.
Mưa tạt nghiêng, trơn trượt. Lòng tôi nhẹ nhõm như người sắp tới đích, chỉ nghĩ tới cảnh mở cửa, con trai lao ra ôm lấy chân, Thu lườm yêu:
“Đi mấy tháng trời, giờ mới nhớ về!”
Cánh cửa gỗ cũ mở ra bằng tiếng rít nhỏ.
Tôi dự định hét một tiếng “Nam ơi ba về!” — nhưng rồi đứng ch e''t lặng.......................ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇👇

Mất rồi mới biết là ĐAU, khi còn cạnh nhau thì chẳng coi nhau ra gì.👇
30/11/2025

Mất rồi mới biết là ĐAU, khi còn cạnh nhau thì chẳng coi nhau ra gì.👇

Căn phòng bệnh tầng 6, Bệnh viện Ung Bướu, buổi chiều âm u tháng Mười Hai.Người phụ nữ nằm đó, tóc rụng gần hết, da xanh...
30/11/2025

Căn phòng bệnh tầng 6, Bệnh viện Ung Bướu, buổi chiều âm u tháng Mười Hai.
Người phụ nữ nằm đó, tóc rụng gần hết, da xanh xao, ánh mắt vẫn sáng nhưng mệt mỏi. Lê Thị Mai – 40 tuổi, giáo viên cấp hai – đã chống chọi với UT v//ú giai đoạn cuối suốt hơn một năm qua. Mỗi đợt h/ó/a tr/ị là một lần rút cạn sức lực, là những đêm cô co quắp trong phòng tắm, n/ô//n đến không còn gì, chỉ có nước mắt chảy ra thay lời.
Hơn một năm qua, người chồng – ông Phạm Văn Khải, giám đốc một công ty vật liệu xây dựng – ngày càng thưa lui những lần vào viện. Lúc đầu còn giả vờ bận, sau thì thẳng thừng:
“Anh không chịu nổi cái cảnh này nữa, Mai à. Em biết rồi đấy, anh còn công việc, còn phải sống.”
Và rồi, một ngày, ông công khai dọn ra ngoài sống cùng cô thư ký trẻ tên Trâm – xinh đẹp, trẻ hơn Mai đến gần 20 tuổi. Người trong họ tộc biết chuyện đều xì xào, chê trách, nhưng ông Khải thì chẳng mảy may bận tâm. “Người sắp chết rồi còn ràng buộc làm gì!” – ông từng lỡ lời buột miệng trong một cuộc nhậu...
Rồi ông bán luôn căn nhà hai vợ chồng từng ở, lấy tiền tậu chung cư cao cấp cho Trâm. Còn Mai? Ông đưa cho chị một khoản tiền gọi là “chia tay êm đẹp”, rồi dứt áo. Đến giấy tờ ly hôn, ông cũng ép chị ký khi chị đang truyền nước.
Mai ký. Lặng lẽ. Không khóc.
Bởi hơn ai hết, chị biết, tình yêu đã chết từ lâu trong lòng người đàn ông từng thề sẽ đi cùng chị suốt đời....Ngày Mai mất luật sư đọc tờ di chúc .....Bạn đọc tiếp dưới phần bình luận nhé 👇 👇 👇

Bạn không cần là “duy nhất” trong trái tim ai – bạn chỉ cần là “duy nhất” trong cuộc đời chính mình.👇
30/11/2025

Bạn không cần là “duy nhất” trong trái tim ai – bạn chỉ cần là “duy nhất” trong cuộc đời chính mình.👇

Ghì tay é-p vợ ký đơn ly hôn. Ngày ra tòa, vợ cũ cười và hé lộ bí mật đ-iêu đ-ứng khiến người chồng ch-oáng v-áng...Buổi...
30/11/2025

Ghì tay é-p vợ ký đơn ly hôn. Ngày ra tòa, vợ cũ cười và hé lộ bí mật đ-iêu đ-ứng khiến người chồng ch-oáng v-áng...
Buổi chiều ấy, mưa đổ xuống mái ngói cũ nhà Lan như tiếng vỡ của những điều từng chắc chắn. Cô ngồi bên bàn, lặng lẽ gấp từng trang giáo án, đôi tay r-un nh-ẹ khi nghe tiếng xe Minh dừng trước cổng. Đã lâu rồi, mỗi lần anh về, không còn là niềm vui mà chỉ là nỗi s-ợ mơ hồ. Cánh cửa mở ra, Minh bước vào với vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt anh lại lạnh đến đáng s-ợ. “Chúng ta cần nói chuyện,” anh cất giọng khàn, không chào hỏi, không một cái nhìn dịu dàng như trước.
Lan gật đầu, ánh mắt cô rời khỏi tấm ảnh cưới trên tường – nơi hai người từng cười rạng rỡ, tay trong tay. Anh đặt lên bàn tờ giấy ly hôn, giọng dứt khoát: “Ký đi. Cả hai sẽ nhẹ nhõm.” Cô nhìn vào hàng chữ in rõ tên mình và anh, thấy lòng nh-ói lên như có ai b-óp nghẹ-t. “Anh thật sự muốn thế à? Sau mười năm…?” Câu hỏi của cô tan vào không khí, chỉ còn tiếng mưa gõ vào khung cửa như lời đáp cay nghiệt.
Minh rít một hơi th-uốc, mắt nhìn xa xăm. “Anh không còn cảm thấy gì nữa. Giữa chúng ta chỉ còn trách nhiệm, không còn tình yêu.” Câu nói ấy khiến Lan như bị đâm thẳng vào tim. Cô cố giữ giọng bình tĩnh: “Trách nhiệm cũng là thứ người ta nên giữ, khi đã có con và một mái nhà.” Minh cười nhạt: “Anh sẽ chu cấp đầy đủ. Em không cần lo.” Trong khoảnh khắc, Lan thấy mình nhỏ bé đến đáng thương giữa căn nhà từng là tổ ấm.
Cô không ký. Minh ca-u m-ày, đứng bật dậy, kéo tay cô. Giấy tờ rơi tung trên sàn, hơi thở anh nồ-ng n-ặc mùi r-ượu và th-uốc lá. “Đừng làm khó anh nữa,” anh gằn giọng. Lan vùng vẫy, nước mắt lăn dài. Một khoảnh khắc giằng c-o, tiếng áo rách khẽ vang, và trong cơn tu-yệt v-ọng, cô nhận ra: người đàn ông từng hứa bảo vệ mình giờ chính là kẻ khiến cô t-ổn th-ương sâu nhất.....................ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇👇

Thà hạnh phúc khi không có đàn ông, còn hơn có đàn ông mà không ngày nào được hạnh phúc.👇
30/11/2025

Thà hạnh phúc khi không có đàn ông, còn hơn có đàn ông mà không ngày nào được hạnh phúc.👇

L/y h/ôn, chồng b/ắt tôi lựa chọn: muốn một nửa tài sản hay muốn con? Tôi không do dự, chọn con. Mười năm sau gặp lại, a...
30/11/2025

L/y h/ôn, chồng b/ắt tôi lựa chọn: muốn một nửa tài sản hay muốn con? Tôi không do dự, chọn con. Mười năm sau gặp lại, anh ta ch/ết lặng khi biết hai mẹ con tôi giờ đã…

Tôi và Hưng cưới nhau khi tôi vừa 25 tuổi. Lúc đó, anh là giám đốc một công ty xây dựng đang ăn nên làm ra. Còn tôi chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường. Ai cũng nói tôi may mắn, cưới được chồng tốt, tương lai rộng mở.

Nhưng không ai biết rằng cuộc hôn nhân ấy giống như một chiếc ly pha lê — đẹp đấy, nhưng chỉ cần một vết nứt là v/ỡ ta/n.

Sau khi tôi sinh con trai, Hưng bắt đầu thay đổi. Anh thường xuyên về muộn, thỉnh thoảng có mùi nước hoa lạ, điện thoại thì đặt mật khẩu. Ban đầu tôi cố lờ đi, nghĩ do anh áp lực công việc. Nhưng đến khi nửa đêm anh ngồi ngoài ban công cười nói qua điện thoại, thì tôi biết sự thật đã đến lúc không thể ch/e gi/ấu nữa.

Tôi hỏi anh.

Anh không phủ nhận.

“Tôi muốn l/y hô/n.” – Hưng lạnh lùng như một người xa lạ.

Tôi ch/ết lặng.

Nhưng điều khiến tôi không bao giờ quên, là câu nói tiếp theo của anh:

“Cô chọn đi: muốn một nửa tài sản, hay muốn con?”

Tôi nhìn anh, hoàn toàn không nhận ra người đàn ông từng nắm tay mình hứa hẹn cả đời.

“Tại sao lại là lựa chọn này?” – tôi hỏi, giọng run.

“Vì tôi không muốn chia đôi tài sản cho người không còn liên quan đến cuộc đời tôi.” – anh đáp như thể đang nói chuyện làm ăn.

Tôi ôm con trai vào lòng.

Tôi không cần tiền, cũng không cần những thứ vật chất anh tự hào. Tôi chỉ cần con.

“Tôi chọn con.” – tôi nói, không chần chừ một giây.

Hưng nhếch môi cười khinh thường: “Ngh/èo rồi đừng hối hận.”

Tôi ôm con rời khỏi căn nhà từng được gọi là “tổ ấm”, để lại sau lưng những năm tháng đầy tổn thương.

10 năm trôi qua..................ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇

Vì sao đàn bà hiền lành thường lấy phải người chồng không tốt?👇
30/11/2025

Vì sao đàn bà hiền lành thường lấy phải người chồng không tốt?👇

1 năm trước khi ra t/òa, chồng tôi bí mật sang tên nhà chung cho bố mẹ đẻ, anh nói với ông bà sau khi ly h/ôn sẽ chuyển ...
30/11/2025

1 năm trước khi ra t/òa, chồng tôi bí mật sang tên nhà chung cho bố mẹ đẻ, anh nói với ông bà sau khi ly h/ôn sẽ chuyển lại quyền sở hữu về tên mình. Ngày bước ra từ phòng công chứng, nhìn tên trên cuốn sổ, chồng tôi tức đến ngh:ẹn h:ọng, đúng là ĐỜI!

Chồng Lan - Hưng bận rộn các cuộc nhậu, các chuyến làm ăn mập mờ. Lan gồng gánh gia đình, vừa đi làm vừa chăm sóc con. Mâu thuẫn bùng n/ổ khi Lan phát hiện anh có người đàn bà khác.

– Anh muốn l:y h:ôn. – Hưng lạnh lùng buông một câu trong bữa cơm tối.

– Vậy còn con? – Lan rơi nước mắt.

– Nó ở với cô hay tôi cũng được, miễn tôi rảnh thì tôi đón.

Lan lặng người. Cô không níu kéo, chỉ muốn giải thoát. Cuộc hôn nhân gần mười năm kết thúc chóng vánh. Tài sản chẳng có gì để phân chia, vì căn nhà – thứ duy nhất đáng giá – đã thuộc tên bố mẹ chồng. Hóa ra, Hưng đã lặng lẽ sang tên toàn bộ căn nhà cho bố mẹ đẻ từ hơn một năm trước.

Ngày từ tòa án bước ra, Hùng hí hửng đòi lại ngôi nhà, nhưng không ngờ bố mẹ già lại cứng rắn:

– Nhà này con sang tên cho bố mẹ, coi như biếu. Từ nay nó thuộc quyền của bố mẹ.
Hưng chưng hửng:

– Nhưng… bố mẹ phải sang tên lại cho con chứ. Con mới là người cần .................ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇

Vợ Vừa SιпҺ Coп Traι, CҺồпg Dẫп Bồ Vḕ NҺà Đòι Lү Hȏп - 3 TҺáпg Sau Ôпg CҺồпg PҺảι Quỳ XuṓпgBuổi chiều Hà Nội mưa lất phấ...
30/11/2025

Vợ Vừa SιпҺ Coп Traι, CҺồпg Dẫп Bồ Vḕ NҺà Đòι Lү Hȏп - 3 TҺáпg Sau Ôпg CҺồпg PҺảι Quỳ Xuṓпg
Buổi chiều Hà Nội mưa lất phất, từng giọt nhỏ nặng nề đọng trên cửa kính phòng bệnh. Bên trong, Vân nằm nghiêng người, cơn đau sau sinh mổ còn âm ỉ. Cô vừa trải qua ca mổ sinh đứa con trai đầu lòng – một hành trình mà chính cô gọi là "cuộc vượt cạn của một kẻ tưởng chừng đã mất hy vọng".
Suốt 6 năm qua, Vân và chồng là Khải chạy chữa khắp nơi vì chứng hiếm muộn. Thuốc nam, thuốc bắc, cả Tây y lẫn mẹo dân gian – cô không tiếc thứ gì. Đã có lúc cô nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ được làm mẹ. Thế rồi, khi đang chuẩn bị chấp nhận thực tại, tin vui đến như phép màu.
Vân mang thai.
Suốt thai kỳ, cô nâng niu từng bữa ăn, từng giấc ngủ. Dù sức khỏe yếu, cô vẫn tự tay chuẩn bị mọi thứ cho con: từng chiếc khăn sữa, cái nôi nhỏ, cho đến cả danh sách tên gọi.
Cô nghĩ, sau bao nhiêu cố gắng, đây sẽ là bước ngoặt để gia đình thêm khăng khít. Nhưng cô đã lầm.
Ba ngày sau ca mổ, khi vết khâu còn chưa cắt chỉ, Khải xuất hiện – không mang theo hoa, không có cháo nóng, mà là... một người phụ nữ lạ đi bên cạnh anh.
Vân chết sững.
Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Khải đặt một tờ giấy lên bàn cạnh giường. Một tờ đơn ly hôn đã điền sẵn. Bên cạnh là một chiếc phong bì mỏng.
– Ký đi. Tôi sẽ đưa cô 5 triệu. Coi như... hỗ trợ cô dọn đi.
– Anh nói gì? – Vân thì thào, giọng gần như tắc nghẽn.
– Chúng ta chấm dứt ở đây. Tôi không còn yêu cô. Giữ con thì giữ. Nhưng tôi không muốn sống kiểu gượng ép nữa.
Người phụ nữ đi cùng chỉ đứng nhìn, cười khẽ như thể đang xem một vở kịch. Mẹ chồng cô ngồi ở cuối giường, không nói gì. Bà nhìn vào khoảng không như thể không muốn can thiệp.
Trong giây phút đó, thế giới của Vân như sụp đổ.
Không ai bênh vực. Không ai lên tiếng. Không ai hỏi cô cảm thấy thế nào.
Cô ngồi đó, tay yếu ớt ôm lấy đứa bé đang ngủ ngoan, lòng tê tái như vừa rơi xuống vực sâu.
Nhưng thay vì gào khóc hay cầu xin, Vân chỉ hỏi một câu:....Bạn đọc tiếp câu chuyện dưới phần bình luận 👇 👇 👇

Chỉ cần tiền đầy túi, cuộc sống ắt sẽ bình yên👇
30/11/2025

Chỉ cần tiền đầy túi, cuộc sống ắt sẽ bình yên👇

Address

10 Giải Phóng, Phương Đình, Đống Đa
Hanoi
10000

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Bác sĩ Hoa posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share

Share on Facebook Share on Twitter Share on LinkedIn
Share on Pinterest Share on Reddit Share via Email
Share on WhatsApp Share on Instagram Share on Telegram

Category