Phạm Nhật Minh

Phạm Nhật Minh ( Luận Giải lá số Tử Vi )
Xem Phong Thủy - ngày tốt xấu, đặt tên, hướng nghiệp cho trẻ
tuvilyso.org.vn
https://www.facebook.com/groups/tuvilyso.com.vn

ĐỪNG ĐỂ NGƯỜI HIỀN PHẢI THAY ĐỔINgười hiền, vốn chẳng cần phô trương lòng tốt.Họ sống nhẹ nhàng, biết nhường, biết nhịn,...
16/10/2025

ĐỪNG ĐỂ NGƯỜI HIỀN PHẢI THAY ĐỔI

Người hiền, vốn chẳng cần phô trương lòng tốt.
Họ sống nhẹ nhàng, biết nhường, biết nhịn, biết lùi để yên lòng người khác.
Họ không tranh hơn thua, không nói lời cay nghiệt, vì hiểu rằng im lặng nhiều khi là cách giữ hòa khí.

Nhưng đừng lầm tưởng rằng họ yếu đuối.
Đừng nghĩ sự nhẫn nại của họ là vô tận.
Lòng tốt nào cũng có giới hạn, sự chịu đựng nào rồi cũng đến ngày cạn kiệt.

Một người hiền có thể tha thứ mười lần, nhưng chỉ cần một lần tổn thương đủ sâu họ sẽ lặng lẽ rời đi, không cần oán trách, không cần lời từ biệt.
Không phải vì họ không đau, mà vì họ hiểu: có những mối quan hệ, càng cố níu chỉ càng rách nát.

Người hiền thường chọn cách im lặng khi bị tổn thương.
Không phản ứng, không cãi vã nhưng trong lòng họ, cánh cửa đã khép lại từ lâu.
Từ khoảnh khắc họ ngừng giải thích, ngừng quan tâm, ngừng muốn làm lành…
Là lúc bạn đã thật sự mất họ rồi.

Đừng để một người hiền phải học cách lạnh lùng.
Đừng đẩy một trái tim nhân hậu đến chỗ phải dựng lên hàng rào tự vệ.
Bởi khi họ đã thay đổi, bạn sẽ không còn thấy lại ánh mắt ấm áp ngày xưa nữa.

Một khi người từng bao dung bạn, chọn im lặng mà quay lưng —
thì đó không phải sự yếu lòng,
mà là sự tỉnh thức.

Họ không còn cần chứng minh điều gì nữa.
Chỉ cần giữ lấy bình yên cho chính mình,
và để lại phía sau, một người đã từng được họ thương bằng cả lòng chân thật.

Tg Phạm Nhật Minh
ngày 16/10/2025

LUẬT NHÂN QUẢ KHÔNG NÓI, NHƯNG CHƯA BAO GIỜ SAICuộc đời này vốn công bằng một cách lặng lẽ. Không ai lấy của ai thứ gì m...
16/10/2025

LUẬT NHÂN QUẢ KHÔNG NÓI, NHƯNG CHƯA BAO GIỜ SAI

Cuộc đời này vốn công bằng một cách lặng lẽ. Không ai lấy của ai thứ gì mà không phải trả lại, chỉ là trả sớm hay muộn mà thôi. Mỗi việc ta làm, mỗi ý nghĩ ta khởi , đều gieo xuống một hạt nhân. Khi đủ duyên, nó sẽ nảy mầm. Có thể là phước, cũng có thể là họa.

Con người thường sợ trời đất, sợ luật pháp, nhưng điều đáng sợ nhất lại là chính lòng mình. Bởi tâm chính là gốc của phước, cũng là nguồn của họa. Khi tâm an, cảnh an. Khi tâm loạn, phước tiêu. Một niệm thiện, mở ra muôn ngả sáng; một niệm ác, tự đốt cháy con đường mình đi.

Phước không đến từ việc ta có bao nhiêu, mà từ cách ta đối đãi với những gì mình có. Người biết đủ, dù chỉ có chén cơm rau muối vẫn yên lòng. Người không biết dừng, dù bạc vàng đầy rương vẫn thấy trống rỗng. Càng tham, càng mất. Càng chấp, càng khổ.

Có những người khi nghèo, lòng trong như nước; nhưng khi giàu lên, lại bị chính của cải trói buộc. Họ không còn là chủ của tiền, mà trở thành nô lệ của lòng tham. Và thế là, phước chưa kịp tiêu, tâm đã mệt.

Phước không phải thứ để khoe, mà là để giữ.

Giữ bằng lòng khiêm nhường, bằng sự tử tế, bằng cái tâm không hơn thua.

Làm thiện không cần ai biết, sống đúng không cần ai khen.

Bởi trời đất chẳng cần chứng minh, chỉ cần nhìn tâm mà định phước.

Đừng cố chạy nhanh hơn số phận, đừng muốn nhiều hơn cái duyên. Mỗi người đều có phần phước của riêng mình – dùng đúng thì sinh sôi, dùng sai thì tiêu tán.

Cuối cùng, trí tuệ lớn nhất không nằm ở chỗ biết nhiều, mà ở chỗ biết dừng đúng lúc.
Dừng để giữ tâm trong.
Dừng để giữ phước.
Dừng để giữ bình an.

Bởi người biết đủ, mới là người thật sự giàu có nhất trên đời này.

Tg Phạm Nhật Minh
ngày 16/10/2025

NẾU BẠN CÓ NHỮNG DẤU HIỆU NÀY — CHÚC MỪNG, BẠN ĐANG TRÊN HÀNH TRÌNH CẢI MỆNH!1. BẠN KHÔNG CÒN MUỐN HƠN THUA VỚI ĐỜIKhông...
15/10/2025

NẾU BẠN CÓ NHỮNG DẤU HIỆU NÀY — CHÚC MỪNG, BẠN ĐANG TRÊN HÀNH TRÌNH CẢI MỆNH!

1. BẠN KHÔNG CÒN MUỐN HƠN THUA VỚI ĐỜI
Không còn muốn chứng minh mình đúng, không còn cần ai phải công nhận.
Bạn hiểu rằng — tranh cãi không làm tâm an, chỉ khiến năng lượng hao tổn.
Người hiểu mình thì không cần nói nhiều, người không hiểu, giải thích cũng vô ích.
Thay vì phản ứng, bạn chọn quan sát. Thay vì nổi giận, bạn chọn mỉm cười.
Bình yên thật sự bắt đầu khi bạn biết buông cái “tôi” nhỏ bé, để thấy tâm mình rộng lớn.

2. BẠN QUAY VỀ CHĂM SÓC CHÍNH MÌNH
Bạn không còn cố gắng thay đổi người khác, vì bạn hiểu — ai cũng có con đường, nghiệp quả, và bài học riêng.
Mỗi người là một bông hoa trong khu vườn nhân sinh, nở theo thời tiết của riêng họ.
Bạn chọn cách sống đúng tần số của mình, trân trọng năng lượng của bản thân.
Không tìm cách “điều khiển” người khác, mà học cách tự điều khiển chính mình.

3. BẠN HIỂU RA MỌI MỐI DUYÊN ĐỀU CÓ LÝ DO CỦA NÓ
Ai đến – dạy ta một điều.
Ai đi – dạy ta một điều khác.
Bạn không níu giữ, cũng không oán trách.
Vì bạn biết, có người đến là để cùng đi một đoạn, chứ không phải đi trọn kiếp.
Người thuộc về ta, dù đi xa mấy, rồi cũng sẽ tìm đường trở lại.
Còn người không thuộc về ta, giữ thế nào cũng vẫn sẽ rời đi.

4. BẠN KHÔNG CÒN MUỐN GIẢI THÍCH VỚI NGƯỜI KHÔNG MUỐN HIỂU
Sự im lặng của bạn không còn là yếu đuối, mà là một loại trí tuệ.
Bạn biết khi nào nên nói, và khi nào nên mỉm cười lặng thinh.
Không cần bào chữa, không cần chứng minh.
Tâm càng lặng, trí càng sáng.
Người sâu sắc không phải là người nói nhiều, mà là người biết lắng nghe cả trong im lặng.

5. BẠN THẤY TÂM MÌNH NGÀY MỘT BÌNH AN HƠN
Những chuyện từng khiến bạn loạn động, giờ không còn làm bạn tổn thương.
Bạn biết cách đứng giữa giông bão mà lòng vẫn bình yên.
Không chạy trốn nỗi đau, mà quan sát nó để hiểu.
Bạn biết ơn cả những điều khiến bạn rơi nước mắt, vì chúng giúp bạn trưởng thành hơn.
Không còn bị cảm xúc dắt đi — bạn trở thành người lái con thuyền tâm mình.

6. BẠN KHÔNG SO SÁNH VÀ KHÔNG PHÁN XÉT
Bạn hiểu rằng:

“Cây tùng không cần so với hoa sen – mỗi loài có một mùa nở riêng.”
Bạn không còn nói xấu người khác, kể cả trong suy nghĩ.
Vì bạn nhận ra — khi tâm trong, thế giới cũng trong.
Khi tâm nhiễm, vạn vật đều đục.
Người thực sự trưởng thành không hơn thua, mà tự rèn mình trong lặng lẽ.

7. BẠN HỌC CÁCH THA THỨ – KHÔNG PHẢI CHO NGƯỜI KHÁC, MÀ CHO CHÍNH MÌNH
Bạn không còn thấy mình là nạn nhân của bất cứ ai hay điều gì.
Mọi sự đến với bạn đều là kết quả của một bài học cần trải qua.
Tha thứ không phải là quên, mà là giải thoát bản thân khỏi sự oán hận.
Bởi khi tâm nhẹ, nghiệp cũng nhẹ.
Bạn hiểu: tha thứ là một dạng từ bi — mà từ bi, chính là gốc rễ của an lạc.

8. BẠN BẮT ĐẦU BIẾT YÊU LẤY MÌNH
Bạn chăm sóc cơ thể, nuôi dưỡng tâm hồn.
Không buông thả, cũng không ép buộc.
Bạn học cách ở một mình mà không thấy cô đơn.
Vì bạn biết, người bạn đời đáng tin cậy nhất – chính là bản thân mình.
Bạn tạo trong tim một góc nhỏ yên tĩnh — để khi đời mỏi, còn có nơi để quay về.

KHI NHỮNG DẤU HIỆU ẤY XUẤT HIỆN — ĐÓ KHÔNG PHẢI MAY MẮN.
Đó là khi linh hồn bạn đang thức tỉnh.
Bạn không còn chạy theo thế giới bên ngoài, mà bắt đầu hành trình CẢI MỆNH TỪ BÊN TRONG.
Bởi vì CẢI MỆNH không phải là đổi số,
mà là đổi tâm.
Tâm đổi — mệnh liền đổi.
Tâm an — vạn sự an.

Tg Phạm Nhật Minh
ngày 15/10/2025

NGỰA NGƯỜI – NGƯỜI NGỰATrong cuộc đời này, có những người sinh ra để cưỡi ngựa, cũng có những người sinh ra để làm ngựa ...
15/10/2025

NGỰA NGƯỜI – NGƯỜI NGỰA

Trong cuộc đời này, có những người sinh ra để cưỡi ngựa, cũng có những người sinh ra để làm ngựa cho người khác cưỡi. Cưỡi để tiến thân, cưỡi để mưu danh, cưỡi để vươn lên cao giữa dòng đời bon chen. Nhưng lạ thay, dù là người cưỡi hay con ngựa bị cưỡi, cả hai rồi cũng mỏi, cũng kiệt, cũng phải dừng lại giữa chặng đường dài mang tên nhân thế.

Ngựa, khi còn sung sức, phi nước đại trên cánh đồng đời. Nó tưởng rằng chỉ cần chạy nhanh hơn là có thể thoát khỏi roi vọt, khỏi gánh nặng, khỏi phận bị điều khiển. Nhưng càng chạy, càng thấy kiếp ngựa chẳng bao giờ tự do vì người cầm cương vẫn ở sau lưng, và lằn roi vẫn kề bên hông.

Còn người, khi đã ngồi trên lưng ngựa, tưởng mình làm chủ. Tưởng rằng chỉ cần giữ chặt dây cương là có thể dẫn dắt số phận. Nhưng họ quên rằng, khi ngựa quỵ xuống, người cưỡi cũng sẽ ngã theo. Khi cuộc đời bớt nồng, khi danh lợi rời xa, người cưỡi và ngựa đều trở về với cát bụi chẳng ai hơn ai, chỉ khác ở vài dấu roi còn hằn lại trên tâm hồn.

Đời người, đôi khi cũng như thế. Có lúc ta là “ngựa” gánh trên vai bao nặng nhọc, chịu đựng những lời hối thúc, những áp lực vô hình. Có lúc ta là “người cưỡi” điều khiển, ra lệnh, và tưởng mình đứng cao hơn kẻ khác. Nhưng suy cho cùng, ngựa hay người đều cùng chạy trên con đường hữu hạn của kiếp nhân sinh , nơi không ai thắng, chỉ ai tỉnh mới hiểu.

Khi ta hiểu được rằng: cưỡi hay bị cưỡi cũng đều là tạm bợ, khi đó lòng ta mới biết buông dây cương mà đi thong d**g. Ngựa không cần phi nhanh, người không cần tranh vội. Cả hai chỉ cần cùng hướng về một bến bình yên ,nơi không còn roi, không còn yên, không còn ai ở trên hay ở dưới, chỉ còn lại một tâm hồn an nhiên giữa cuộc đời đầy bụi cát.

“Ngựa chạy đường dài, không sợ gió sương, chỉ sợ người cưỡi chẳng có tấm lòng.
Người đi đường đời, không sợ gian truân, chỉ sợ quên mất chính mình trong cuộc đua danh lợi.”

Tg Phạm Nhật Minh
ngày 15/10/2025

GHEN ĂN TỨC Ở MUÔN ĐỜI KHỔ – THƯƠNG YÊU, NHƯỜNG NHỊN VẠN KIẾP VUIỞ đời, điều khiến con người khổ chẳng phải vì thiếu thố...
15/10/2025

GHEN ĂN TỨC Ở MUÔN ĐỜI KHỔ – THƯƠNG YÊU, NHƯỜNG NHỊN VẠN KIẾP VUI

Ở đời, điều khiến con người khổ chẳng phải vì thiếu thốn, mà vì lòng đố kỵ không bao giờ biết đủ. Thấy người khác hơn mình thì khó chịu, thấy người ta được yêu quý thì ganh, thấy ai thành công thì bực bội trong lòng. Cái tâm ấy như ngọn lửa ngấm ngầm thiêu đốt chính mình, khiến cuộc đời lúc nào cũng mỏi mệt, chẳng thể an nhiên.

Người ghen ăn tức ở, càng nhìn ra đời càng thấy g*i mắt. Nhưng thử nghĩ xem, người khác hạnh phúc, có làm ta mất đi phần phước nào không? Hay chỉ là tâm ta tự tạo nghiệp, tự chuốc khổ vào thân? Trong khi đó, người biết thương yêu và nhường nhịn, lại luôn thấy lòng mình rộng mở, bình an.

Một lời nhịn là chín lời lành. Một chút bao dung, hóa giải muôn điều oán hận. Khi ta biết lùi một bước, thế gian liền rộng thêm một khoảng. Khi ta biết mỉm cười trước sự hơn thua, tự khắc lòng nhẹ như mây, chẳng còn gì để bận lòng.

Hãy nhớ rằng, người có phúc không phải là người hơn người khác, mà là người hơn được chính mình. Hơn được lòng ganh ghét, thắng được cơn giận dữ, dập được ngọn lửa đố kỵ , ấy mới là bậc trí nhân.

Cuộc đời ngắn ngủi lắm, ghen ghét làm chi cho mệt, ganh đua làm gì cho đau. Hãy biết vui khi người khác vui, hãy biết thương khi người khác khổ. Một tâm hồn biết yêu thương là một đời nhẹ nhõm. Một trái tim biết nhường nhịn là vạn kiếp an vui.

Bởi lẽ, ghen ăn tức ở muôn đời khổ, thương yêu nhường nhịn vạn kiếp vui, đó không chỉ là lời dạy đạo lý, mà là chân lý sống của những ai muốn tìm bình an trong cõi nhân sinh đầy sóng gió này.

Đời người chẳng dài, niềm vui thật sự cũng chẳng nhiều. Nếu cứ ôm mãi lòng ganh tị, ta chỉ tự giam mình trong bốn bức tường chật hẹp của khổ đau. Nhưng khi biết mở lòng, biết thương, biết nhường… ánh sáng bình an sẽ len vào từng ngóc ngách của tâm hồn.

Hơn thua một đời, chỉ để lại mỏi mệt. Nhường nhịn một lần, giữ lại an yên muôn kiếp.
Người biết thương là người giàu nhất.
Kẻ biết nhường là kẻ thắng sau cùng.

Tg Phạm Nhật Minh
ngày 15/10/2025

ĐỜI NHƯ MỘT DÒNG SÔNGĐời người, ai mà chẳng có lúc nắng – mưa, sáng – tối. Có những đoạn đường phẳng lặng, cũng có khi đ...
15/10/2025

ĐỜI NHƯ MỘT DÒNG SÔNG

Đời người, ai mà chẳng có lúc nắng – mưa, sáng – tối. Có những đoạn đường phẳng lặng, cũng có khi đầy bão giông. Nhưng như dòng nước, dù bị ngăn bởi ghềnh đá, vẫn tìm được lối mà trôi, vẫn hướng về nơi bao la của biển lớn. Con người cũng vậy, dẫu gặp bao gian truân, nếu còn giữ được tâm trong và lòng sáng, thì vẫn có thể điềm nhiên mà bước qua mọi bão tố.

Hạnh phúc vốn chẳng ở nơi xa, chẳng phải là hơn ai, thắng ai; mà là khi ta có thể mỉm cười giữa những điều chưa trọn vẹn, biết tha thứ cho người, và bao dung với chính mình. Nhân quả không sai, trời đất không phụ lòng người thiện. Một chút tử tế hôm nay, đôi khi lại là bình an mai sau.

Ta đến cõi đời này như một vị khách dừng chân giữa trạm trần gian. Có thể chẳng kịp mang theo gì, cũng chẳng giữ được điều chi lâu dài. Chỉ cần một tấm lòng nhẹ như mây, một nụ cười an nhiên giữa giông gió – thế đã là đủ để đời mình không uổng một chuyến đi.

Tg Phạm Nhật Minh
ngày 15/10/2025

NGƯỜI QUÂN TỬ TRỌNG DANH, TIỂU NHÂN TRỌNG LỢI, BẤT TÀI HAY ĐÒI HỎI, LỌC LÕI KHÓ KHIÊM NHƯỜNGỞ đời, người ta khác nhau kh...
14/10/2025

NGƯỜI QUÂN TỬ TRỌNG DANH, TIỂU NHÂN TRỌNG LỢI, BẤT TÀI HAY ĐÒI HỎI, LỌC LÕI KHÓ KHIÊM NHƯỜNG

Ở đời, người ta khác nhau không phải ở chỗ giàu hay nghèo, mà khác nhau ở chỗ biết trọng điều gì. Người quân tử coi danh dự là sinh mệnh, còn kẻ tiểu nhân coi lợi ích là hơi thở.

Người quân tử sống sao để lòng thanh thản, để dù có mất hết của cải cũng không mất nhân cách. Họ trọng danh, không phải danh hão, mà là cái danh được người đời nể vì, là khí tiết và đạo nghĩa mà họ gìn giữ. Một lời đã nói ra, dẫu thiên hạ đổi thay, vẫn giữ vững như núi. Với họ, “giữ chữ tín” còn quý hơn vàng bạc châu báu.

Ngược lại, kẻ tiểu nhân chỉ thấy cái lợi trước mắt. Họ cúi đầu không phải vì khiêm cung, mà vì muốn cúi để nhặt lấy chút vụn lợi rơi vãi. Họ có thể cười rất tươi, nói rất ngọt, nhưng sau lưng lại toan tính từng ly. Danh dự đối với họ chẳng qua chỉ là lớp sơn để che cái lòng vụ lợi.

Bất tài thì hay đòi hỏi , vì họ không tạo ra được giá trị, nên chỉ biết đòi nhận phần hơn. Càng kém năng lực, họ càng thích phán xét, thích chê bai người khác để che đi sự rỗng tuếch của mình. Người tài thì thường lặng lẽ, còn kẻ bất tài lại ồn ào, như cái thùng rỗng khua vang giữa chợ đời.

Còn những kẻ lọc lõi, từng trải mà không giác ngộ, lại càng khó khiêm nhường. Họ tưởng rằng khôn ngoan là biết tính hơn thiệt, mà quên rằng khôn quá hóa dại, vì người đời trọng cái tâm hơn cái mưu. Khiêm nhường là đức của bậc trí, vì càng biết nhiều, càng hiểu rõ giới hạn của mình.

Người quân tử không cần nói mình cao, vì lòng người tự khắc biết. Tiểu nhân thì phải gào to để thiên hạ nghe thấy. Giữa cuộc đời nhiều giả trá, người biết trọng danh, sống ngay thẳng, giữ tâm sáng, ấy chính là ánh đuốc hiếm hoi giữa đêm tối nhân gian.

“Danh là cái bóng của Đức. Đức vững thì danh tự đến. Còn lợi, đến rồi cũng đi. Chỉ có nhân cách là ở lại.”

Một bài học giản dị, nhưng cả đời người chưa chắc đã hiểu hết.

Tg Phạm Nhật Minh
ngày 14/10/2025

KHI BẠN HẾT GIÁ TRỊ, NGƯỜI TA SẼ QUÊN BẠN RẤT NHANHỞ đời, đừng vội tin vào những lời “sẽ mãi bên nhau”, cũng đừng quá ti...
14/10/2025

KHI BẠN HẾT GIÁ TRỊ, NGƯỜI TA SẼ QUÊN BẠN RẤT NHANH

Ở đời, đừng vội tin vào những lời “sẽ mãi bên nhau”, cũng đừng quá tin vào những mối quan hệ tưởng chừng bền chặt. Bởi lẽ, khi bạn còn giá trị ,người ta sẽ cần bạn, nhớ đến bạn, săn đón bạn. Nhưng khi bạn hết giá trị , dù bạn từng hết lòng bao nhiêu, người ta vẫn có thể quên bạn rất nhanh.

Cuộc đời vốn lạnh lùng như thế. Khi bạn mang lại lợi ích, bạn là “người không thể thiếu”. Còn khi bạn chẳng còn gì để cho đi, bạn chỉ là “một người từng quen”. Có những người từng kề vai sát cánh, từng nói sẽ không bỏ rơi bạn, nhưng khi bạn sa sút – họ biến mất, nhẹ nhàng như chưa từng xuất hiện.

Sự thật phũ phàng là: giá trị của bạn quyết định vị trí của bạn trong lòng người khác.
Không ai yêu mãi một kẻ yếu đuối, không ai tôn trọng mãi một người chẳng còn gì để giữ. Tình cảm, nhiều khi không thua gì một cuộc giao dịch , khi bạn còn được “mua chuộc” bằng giá trị, người ta còn nán lại; khi hết giá, họ rời đi, không một lời tiếc nuối.

Thế nên, đừng oán trách ai thay lòng. Hãy tự hỏi mình: “Mình còn gì khiến người ta trân trọng?”.
Đời là vậy, người ta nhớ bạn khi bạn làm họ vui, và quên bạn khi bạn không còn gì để khiến họ vui nữa.

Vì thế, hãy sống sao cho giá trị của mình không nằm trong tay người khác.
Đừng để ai định nghĩa bạn bằng những gì bạn có , hãy để họ phải nể bạn vì con người bạn là.
Khi bạn mạnh mẽ, tự lập, khi bạn biết đứng vững dù chẳng ai bên cạnh ,đó là lúc bạn thật sự có giá trị.

Và khi đó, dù ai quên, ai nhớ, bạn vẫn bình thản mỉm cười.

“Người ta chỉ quên được kẻ đã dừng lại,
còn không thể quên người đã vươn lên.”

Hỡi nhân sinh…
Đừng cầu người nhớ mình, hãy cầu mình đáng để nhớ.
Đừng trách đời bạc, vì vốn dĩ đời chỉ phản chiếu đúng lòng người. Khi ngươi còn sáng, họ tìm đến soi; khi ngươi tắt, họ đi tìm ánh sáng khác , đó không phải lỗi của ai, mà là quy luật của kiếp nhân sinh.
Hãy tu dưỡng bản thân như ngọc , càng mài càng sáng, càng giữ càng quý.
Đừng để giá trị của mình nằm trong tay kẻ khác, cũng đừng sống để làm vừa lòng thiên hạ.
Ngươi chỉ cần nhớ một điều:

“Khi ngươi đủ mạnh, thiên hạ tự khắc đổi cách nhìn.
Khi ngươi đủ sáng, chẳng cần ai nâng đỡ, vẫn tỏa ra hào quang.”

Hãy sống sao cho dù người đời có quên, thời gian có đổi thay, ngươi vẫn đứng hiên ngang giữa dòng đời, không cần ai công nhận, mà vẫn đáng được tôn trọng.

Người có giá trị thật sự , là người không cần được nhớ, nhưng chẳng bao giờ bị lãng quên.

Tg Phạm Nhật Minh
ngày 14/10/2025

BỐN CẢM GIÁC CỦA CON NGƯỜICó những nỗi buồn… không thể bật thành tiếng khóc.Bởi đôi khi, nước mắt chẳng còn đủ để trôi đ...
14/10/2025

BỐN CẢM GIÁC CỦA CON NGƯỜI

Có những nỗi buồn… không thể bật thành tiếng khóc.
Bởi đôi khi, nước mắt chẳng còn đủ để trôi đi những điều đã lặng lẽ hằn sâu trong tim. Người ta chỉ biết im lặng, nuốt hết mọi tổn thương vào trong, để rồi nụ cười trở thành tấm mặt nạ che giấu cả bão giông.

Có những nỗi nhớ… chẳng thể nói thành lời.
Không phải vì không đủ can đảm, mà vì biết rằng nói ra cũng chẳng thể thay đổi được gì. Người ta nhớ đến cháy lòng, nhưng vẫn phải giả vờ như chẳng có gì xảy ra , bởi đôi khi, giữ lại trong tim còn đỡ đau hơn là buông lời trong vô vọng.

Có những lúc cô đơn… đến mức nghe cả tiếng tim mình đập cũng thấy lạc lõng.
Giữa đám đông người, vẫn thấy trống trải. Giữa vô vàn tiếng cười, vẫn thấy lẻ loi. Không phải không ai thương mình, mà là chẳng ai hiểu được nỗi cô độc thầm lặng ấy , thứ cô độc không đến từ việc thiếu người bên cạnh, mà từ việc thiếu người thật lòng.

Và có những nỗi đau… vẫn phải mỉm cười.
Không phải vì mạnh mẽ, mà vì không còn lựa chọn nào khác. Cuộc đời dạy ta rằng: có những vết thương không thể để người khác nhìn thấy, có những nỗi đau chỉ có thể tự mình đi qua. Cười không phải vì vui, mà vì đã quá quen với việc giấu nỗi buồn sau đôi môi mím chặt.

Bốn cảm giác ấy , buồn mà không được khóc, nhớ mà không thể nói, cô đơn mà không ai bên cạnh, đau mà vẫn phải mỉm cười , chính là những trải nghiệm trưởng thành nhất của con người.
Chúng khiến ta biết rằng: không ai thật sự mạnh mẽ, chỉ là ai cũng phải học cách đứng vững giữa những điều yếu đuối của riêng mình.

Khi ta có thể lặng lẽ đi qua bốn cảm giác ấy…
Ta không còn là người cũ nữa. Ta đã học được cách bình thản giữa giông bão, mỉm cười giữa đớn đau, và yêu thương chính mình giữa muôn vàn nỗi cô độc.

Mọi tổn thương sẽ dần nguôi, mọi giọt nước mắt sẽ hóa thành sức mạnh.
Ta sẽ học cách không cần quá nhiều người hiểu mình, chỉ cần đủ an nhiên để tự hiểu lấy chính mình.
Vì sau cùng, hạnh phúc không nằm ở việc có bao nhiêu người bên cạnh , mà nằm ở việc ta có thể bình thản bước đi, ngay cả khi chỉ có một mình.

Tg Phạm Nhật Minh
ngày 14/10/2025

DUYÊN - NỢ - PHẬN Duyên có thể ngắn hoặc dài. Nợ trả dứt có thể ra đi.Nhưng đã là phận, thì không thể trốn tránh.Trong c...
14/10/2025

DUYÊN - NỢ - PHẬN

Duyên có thể ngắn hoặc dài. Nợ trả dứt có thể ra đi.
Nhưng đã là phận, thì không thể trốn tránh.

Trong cuộc đời này, có những mối gặp gỡ tưởng chừng là ngẫu nhiên, nhưng hóa ra lại được sắp đặt từ bao kiếp trước. Người ta gọi đó là duyên. Duyên đến như một làn gió – nhẹ, nhưng đủ khiến lòng người rung động. Có duyên thì gặp, hết duyên thì rời. Duyên dài thì bên nhau nửa đời, duyên ngắn thì chỉ kịp trao nhau một ánh nhìn mà mang theo nỗi nhớ suốt kiếp.

Còn nợ, là thứ trói buộc con người ta trong vòng lặp của thương – hận, nhớ – quên. Nợ là lời chưa nói, là giọt nước mắt chưa rơi, là tấm lòng chưa kịp trả. Có người đến để mình yêu, nhưng là để trả. Có người khiến mình đau, cũng là để trả. Khi nợ đã dứt, người sẽ ra đi, nhẹ như mây tan cuối chiều.

Nhưng phận thì khác.
Phận là điều không ai có thể chọn. Là sợi chỉ vô hình gắn chặt vào đời ta, dù có muốn né tránh, nó vẫn quẩn quanh, vẫn tìm đến. Có người sinh ra để an yên, có người sinh ra để trải bão giông. Có người đi qua trăm khổ vẫn phải cười, bởi đó là phận.

Nhiều khi ta than trách vì sao mình khổ, vì sao người khác dễ dàng hơn. Nhưng đời vốn công bằng theo cách riêng – mỗi người gánh một phận khác nhau để học một bài học khác nhau. Chỉ khi chấp nhận, ta mới nhẹ lòng. Chỉ khi hiểu, ta mới buông được.

Duyên cho ta gặp.
Nợ cho ta thương.
Phận cho ta trưởng thành.

Duyên đến đừng cưỡng, duyên đi đừng giữ. Nợ trả xong, lòng an nhiên. Phận đã định, cứ thuận mà đi.
Thì đời sẽ bớt khổ, lòng sẽ bớt buồn.

Điều ta cần không phải là giữ ai đó lại, mà là giữ được bình yên trong chính mình.

Tg Phạm Nhật Minh
ngày 14/10/2025

CÒN BỐ MẸ – LÀ CÒN TẤT CẢCuộc đời này, có đi bao xa, có thành công đến đâu, cũng đừng quên rằng: nơi bình yên nhất vẫn l...
13/10/2025

CÒN BỐ MẸ – LÀ CÒN TẤT CẢ

Cuộc đời này, có đi bao xa, có thành công đến đâu, cũng đừng quên rằng: nơi bình yên nhất vẫn là nhà, và người thương ta vô điều kiện nhất vẫn là bố mẹ.

Bạn có thể đi qua nhiều vùng đất lạ, đặt chân đến những thành phố hoa lệ, ăn biết bao món ngon trên đời… Nhưng rồi có bao giờ bạn chợt thấy , chẳng món nào đậm đà bằng bữa cơm mẹ nấu, chẳng nơi nào an yên như mái nhà mình.

Thế giới ngoài kia có thể cho bạn danh vọng, tiền bạc, trải nghiệm… nhưng chỉ có cha mẹ mới cho bạn một tình thương không cần lý do, không cần điều kiện, không cần đền đáp.
Khi bạn vấp ngã, họ không hỏi “vì sao con sai”, mà chỉ hỏi “con có đau không?”.
Khi bạn thành công, họ không đòi chia phần, mà chỉ cười nhẹ và nói: “Vậy là con đã ổn rồi.”

Thời gian khắc nghiệt lắm… Mỗi ngày trôi qua, bố mẹ lại già thêm một chút. Mái tóc bạc thêm sợi, đôi mắt mờ đi, bàn tay run run hơn xưa. Họ chẳng nói đâu, nhưng mỗi lần nghe tiếng cửa mở, thấy bạn về, là cả căn nhà sáng lên niềm vui.

Vì với bố mẹ, con cái không bao giờ là khách.
Thế nên, đừng “về thăm nhà” , hãy về nhà.
Đừng đợi khi căn bếp lạnh, căn nhà vắng, rồi mới thấy mình đã đi xa quá lâu.

Một ngày nào đó, khi bước qua bao chông chênh, bạn sẽ hiểu:
Cả thế giới này có thể quay lưng, nhưng chỉ cần còn bố mẹ, bạn vẫn có chỗ để trở về, một nơi không cần nói lời xin lỗi, cũng chẳng cần tỏ ra mạnh mẽ.

Còn bố mẹ, là còn tất cả.
Vì khi mất rồi, ta chẳng còn nơi nào gọi là “nhà” nữa… 💔

Vì thế, đừng đợi đến khi nhìn lại, mới thấy mình đã lãng quên những điều giản dị mà thiêng liêng nhất. Đừng để đến ngày trở về, chỉ còn căn nhà im lặng, tiếng mẹ không còn, dáng cha cũng vắng… Lúc ấy, có đi muôn nơi, có đạt bao nhiêu vinh quang, lòng vẫn thấy trống hoác một khoảng không không thể lấp đầy.

Nếu hôm nay còn có thể , hãy gọi một cuộc điện thoại, hãy về ăn một bữa cơm nhà, hãy ôm lấy bố mẹ thật lâu. Bởi có thể, chỉ cần một cái ôm ấy thôi, là bạn đã có cả thế giới.

Còn bố mẹ , là còn tất cả.
Một khi mất đi, cả cuộc đời này… chẳng còn nơi nào ấm áp để gọi là “nhà” nữa. 🕊️

Tg Phạm Nhật Minh
ngày 13/10/2025

ĐỪNG GIẬN QUÁ MẤT KHÔN – ĐỪNG GHEN QUÁ MẤT MÌNHỞ đời, ai mà chẳng từng giận, từng ghen. Cũng là con người, cũng có trái ...
13/10/2025

ĐỪNG GIẬN QUÁ MẤT KHÔN – ĐỪNG GHEN QUÁ MẤT MÌNH

Ở đời, ai mà chẳng từng giận, từng ghen. Cũng là con người, cũng có trái tim, cũng có những phút không giữ nổi bình tĩnh. Nhưng điều khác biệt giữa người khôn và kẻ dại, nằm ở chỗ: người khôn biết dừng lại đúng lúc, còn kẻ dại lại để cảm xúc dẫn đường.

Giận, là điều tự nhiên. Ai chẳng có khi bị tổn thương mà nổi nóng, bị hiểu lầm mà bật dậy phản kháng. Nhưng có những cơn giận đi qua để lại đổ vỡ, có những lời nói trong phút chốc làm tan nát cả một mối quan hệ. Giận, nếu không biết kiềm, sẽ hóa ngọn lửa thiêu rụi tất cả.
Một lời buông ra trong lúc tức giận, có khi đổi lấy cả một đời hối hận. Thà im lặng một chút, thở sâu một hơi, rời đi một lát... còn hơn trút hết mọi bực tức ra rồi tự mình đau.

Còn ghen, thật ra cũng là vì yêu. Nhưng yêu mà thiếu sáng suốt, thì tình yêu ấy sớm muộn cũng trở thành xiềng xích.
Ghen đúng mực là giữ, ghen mù quáng là mất.
Khi lòng ghen lấn át lý trí, ta không còn nhìn người mình yêu bằng ánh mắt thương nữa, mà bằng ánh mắt nghi ngờ, kiểm soát. Và thế là, tình yêu bị bóp nghẹt dần, niềm tin rạn nứt dần, hạnh phúc cũng tan theo từng cơn nghi hoặc.

Giận quá , ta mất khôn.
Ghen quá , ta mất mình.
Còn khi biết dừng, biết lắng, biết đặt chữ “hiểu” lên trên chữ “hơn” , lòng người tự nhiên sẽ bình yên lại.
Không ai khổ vì bị giận, chỉ khổ vì không biết cách giận. Không ai mệt vì ghen, chỉ mệt vì không biết cách yêu.

Người từng trải hiểu rằng: thắng một người không bằng thắng chính mình.
Giữ được sự bình tĩnh giữa cơn giận, giữ được lòng tin giữa sóng ghen , đó mới là bản lĩnh của một người trưởng thành.

Ai rồi cũng phải học cách im lặng khi giận, mỉm cười khi ghen, và bình tâm trước mọi điều.
Bởi bình tĩnh không phải yếu đuối, mà là sức mạnh của người từng đổ vỡ nhưng vẫn chọn yêu thương.

Tg Phạm Nhật Minh
ngày 13/10/2025

Address

Hanoi
100000

Opening Hours

Monday 07:30 - 22:00
Tuesday 07:30 - 22:00
Wednesday 07:30 - 22:00
Thursday 07:30 - 22:00
Friday 07:30 - 22:00
Saturday 08:00 - 17:00
Sunday 08:30 - 11:00

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Phạm Nhật Minh posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share

Share on Facebook Share on Twitter Share on LinkedIn
Share on Pinterest Share on Reddit Share via Email
Share on WhatsApp Share on Instagram Share on Telegram

Lời Bàn

Xem lá số nhằm mục đích biết mệnh để nhằm cải mệnh, kinh nghiệm xem của những người liên cứu Tử Vi tuy không phải là tuyệt đối nhưng đó cũng là điều mà giúp cho các đuơng số có thể tránh được những vận hạn có thể xảy ra, để làm thuyên giảm và tránh được những hạn lớn đó, biết những cái xấu của bản thân đã và sẽ gặp phải để hoàn thiện bản thân hơn nữa, lá số tử vi là 1 liệu pháp tâm lý, niềm tin là gốc rễ của mọi vấn đề do đó mọi việc thành hay bại chính là do ban thân ta quyết định cả, đừng bao giờ đổ lỗi cho số phận và hoàn cảnh, mà hãy tự hỏi bản thân ta đã làm đuợc gì để giúp cho số phận bản thân có thể thay đổi, hãy cố gắng bắt tay vào làm những việc có ích ngay hiện taị, hãy huớng những điều tốt đẹp trong cuộc sống, tâm luôn phải tĩnh, bởi nếu động thì đã biến chính mình thành một người khác, đôi khi lại trở thành 1 con quỷ dữ nó điều khiển chi phối ăn mất lý trí của bản thân, hãy sống lạc quan và vui lên, tự hào rằng vì mình đã có mặt trên cuộc đời này, nơi này, bởi lẽ bên cạnh đương số còn có rất nhiều người đang khao khát có một cuộc sống như đương số vậy, hãy sống tốt hơn, không có gì là bế tắc tuyệt vọng cả, chỉ sợ lòng người “ đã thấy sóng cả mà ngã tay chèo”, ông trời không cho ai tất cả, cũng không lấy của ai tất cả. Rằng những nỗi đau rồi sẽ được đền bù theo một cách khác, bằng một người khác.

Nhưng có những thứ, khi ta đã mất đi rồi, thì trả lại bằng điều gì cũng vô nghĩa cả mà thôi !

“Gieo thói quan gặt tính cách Gieo tính cách được số phận”

Số phận của chúng ta nằm trong tay của ta cả, chẳng phải do ông trời hay do lá số nào quyết định cả. Khi nào mềm yếu hay gục ngã, bản thân hãy dành thời gian để nghỉ ngởi và rồi tiếp tục đứng dậy đi tiếp! Cố gắng hết sức thì dù cho không thắng được số phận thì bản thân mình,cuộc sống của mình cũng trở nên tốt đẹp,vững mạnh hơn trước!Nghịch cảnh đối với 1 số người là điều đau khổ, nhưng với người khác lại là cơ hội để rèn luyện Cảm xúc là của mình, đứng trước hoàn cảnh cảm thấy thế nào là do mình. Con người luôn muốn có những gì mình không có, khi có thì chán lại đeo đuổi cái khác. Cuộc đời lúc lên tới đỉnh cao danh vọng, lúc xuống hố sâu vực thẳm, thậm chí là luôn ở duới hố sâu vực thẳm nhiều hơn trên cao nhưng cuộc sống vậy mới thú vị chứ, cứ bằng phẳng thì đến cuối đời chẳng có gì mà kể cho con cháu nghe " cuộc đời ông ( bà) chả có gì các cháu ạ!", mà cũng chẳng biết dạy con cháu mình cái gì nữa