03/12/2025
NGƯỜI BUỒN CẢNH CÓ VUI ĐÂU BAO GIỜ
Có những lúc đứng giữa một ngày đang nắng mà lòng vẫn thấy mưa. Ánh sáng vẫn chan hòa, gió vẫn nhẹ tênh, chim vẫn hót trên cành, nhưng bên trong lại là một khoảng u uẩn không ai chạm tới được. Khi tâm không bình an thì cảnh dù đẹp đến mấy cũng hóa nhạt màu. Đó là lý do người xưa mới thốt lên một câu đầy thấm thía, rằng người buồn cảnh có vui đâu bao giờ.
Con người khi mang nỗi buồn trong lòng giống như người đi giữa vườn hoa nhưng đôi mắt chỉ nhìn thấy lá úa. Không phải vì thế giới xấu đi mà vì trái tim đã trĩu nặng. Mỗi cảnh vật trước mắt bỗng trở thành chiếc gương phản chiếu tâm hồn. Nếu tâm tĩnh lặng thì biển rộng cũng hiền hòa. Nếu tâm rối bời thì đến dù chỉ một con sóng nhỏ cũng thấy chênh vênh.
Có người mất cả đời mới hiểu được một điều, rằng thế giới không làm ta buồn. Chính cảm xúc trong ta nhuộm màu vạn vật. Khi lòng an yên, ta thấy mưa cũng đẹp, gió cũng dịu, những điều giản đơn cũng trở thành niềm hạnh phúc. Khi lòng mỏi mệt, ta nhìn đâu cũng thấy nặng nề. Không phải cảnh đổi thay mà là lòng người đã khác.
Nhưng cũng nhờ vậy mà con người mới học được cách chữa lành chính mình. Ta không thể cấm gió, không thể dời núi, cũng chẳng thể làm cho dòng đời ngừng xoay chuyển. Nhưng ta có thể học cách thắp lại ánh sáng trong tâm. Chỉ cần trái tim bình yên một chút, mọi thứ xung quanh bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn một chút. Rồi một ngày nào đó, khi nỗi buồn đã hóa thành bài học, ta sẽ nhận ra cảnh vật vốn dĩ vẫn đẹp như xưa, chỉ là lòng ta đã thôi tối tăm.
Người buồn thì cảnh buồn, nhưng cảnh có buồn mãi đâu. Cảnh chỉ đợi lòng người an lại để tự mình nở sáng. Và khi trái tim đủ bình thản, ta sẽ hiểu rằng không có cơn mưa nào kéo dài mãi, cũng chẳng có nỗi buồn nào tồn tại trọn đời. Chỉ cần ta chậm lại, hít sâu một chút và để mình sống trọn trong sự thật của riêng mình, rồi sẽ có ngày cảnh lại vui, vì lòng người không còn buồn nữa.
Tg Phạm Nhật Minh
ngày 03/12/2025