Chaki biết bạn có câu chuyện chưa kể

Chaki biết bạn có câu chuyện chưa kể ✨Chaki – Trạm dừng để cảm xúc lên tiếng
Nơi bạn bắt đầu một hành trình riêng để lắng nghe cảm xúc, kết nối ký ức – và tạo nên một cuốn truyện độc bản để đời...

26/06/2025

Tình yêu của ông bà dành cho cháu có thể không giống với tình yêu của bố mẹ dành cho con, nhưng đều là tình cảm thiêng liêng nhất.

Đó là cái nhìn âu yếm theo bước chân cháu chạy tung tăng ngoài sân, là đôi bàn tay nhăn nheo kiên nhẫn bóc từng múi cam, sợ cháu nhăn mặt vì chua. Là ánh đèn hắt nhẹ từ gian bếp mỗi sớm mai, nơi bà dậy sớm nấu món cháu thích, ông lật tờ báo chờ cháu ra ăn sáng. Tình yêu ấy giản dị, lặng lẽ, không cầu hồi đáp – chỉ mong cháu lớn lên bình yên và đủ đầy.

Rồi một ngày, cháu lớn thật. Cuốn theo phố xá và giấc mơ riêng, ít khi quay lại ngôi nhà cũ. Để rồi một hôm giữa dòng người tấp nập, cháu bất chợt thèm một tiếng gọi "cháu ơi!" vọng ra từ hiên nhà, thèm được ông gắp cho miếng cá ngon, được bà lén nhét vào tay vài chục nghìn "để dành ăn vặt".

Nhưng tất cả giờ chỉ còn trong trí nhớ, hoen nhòe theo năm tháng – mà càng hoen nhòe, cháu càng thấy yêu thương ấy sâu đậm, tha thiết hơn bao giờ hết. Nhớ ông bà, nhớ những ngày vô lo trong vòng tay ấy – nơi từng điều nhỏ bé lại hóa thiêng liêng đến lạ.

Người duy nhất có thể cứu bạn – chính là bạn, khi bạn chịu đứng dậy.Thế giới này không nợ bạn sự tử tế. Cuộc đời này khô...
26/06/2025

Người duy nhất có thể cứu bạn – chính là bạn, khi bạn chịu đứng dậy.

Thế giới này không nợ bạn sự tử tế. Cuộc đời này không có nghĩa vụ phải công bằng.
Không ai ban cho bạn sức mạnh – bạn phải tự rèn nó, bằng chính những cú ngã.
Và kỳ lạ thay: khi bạn bắt đầu mạnh mẽ, thế giới cũng bắt đầu thay đổi.

Đừng nói: “Tôi chịu quá nhiều áp lực.”
Hãy nói: “Cảm ơn, vì nhờ áp lực mà tôi mới biết mình mạnh đến đâu.”

Áp lực là con dao – với kẻ yếu, nó cứa nát tinh thần.
Nhưng với người dũng cảm, nó mài sắc bản lĩnh.
Muốn đứng ở đỉnh cao, bạn phải chịu được gió lớn.
Muốn thấy trời rộng, bạn phải bước qua đám mây mù.

Vì vậy, khi cuộc sống dồn bạn vào chân tường, đừng than thân. Hãy nghĩ:
"Đây là cơ hội của tôi. Đây là nơi tôi khiến cả cuộc đời phải chứng kiến mình thay đổi."
Bạn càng kiên cường, thế giới càng nể sợ.
Bạn càng lỳ đòn, cuộc sống càng phải nhường đường.

Thế giới này xưa nay chẳng hề tồn tại đấng cứu thế nào cả.
Bạn yếu đuối, mọi khó khăn sẽ càng to lớn.
Bạn mạnh mẽ, những khó khăn lại trở nên nhỏ bé!
Sống trên đời gặp núi thì mở đường, gặp sông thì bắc cầu.
Cuộc sống, bạn gây áp lực cho tôi, tôi sẽ trả lại bạn bằng kỳ tích!

Bài viết hôm nay sẽ là một trong những sự thật không dễ nuốt nhưng cực kỳ đáng để nghe: Sự thật mà giới thượng lưu luôn ...
26/06/2025

Bài viết hôm nay sẽ là một trong những sự thật không dễ nuốt nhưng cực kỳ đáng để nghe: Sự thật mà giới thượng lưu luôn dạy con từ nhỏ, còn cha mẹ thầy cô chúng ta, bản thân chính họ thậm chí còn chưa từng được dạy.

Trong một vài bài viết gần đây, tôi đã gây ra rất nhiều ý kiến trái chiều về việc dạy con, về một góc nhìn mới của tôi. Nhưng thực sự ngày hôm nay nó sẽ còn đi sâu phân tích nhiều hơn nữa. Và nếu ai đó không sẵn sàng lắng nghe thì ta có kết thúc từ đây.

1. Người thuộc tầng lớp thấp thường xuyên phủ nhận nhân tính sống động nhất trong con cái mình

Thay vào đó, họ tung hô những khái niệm sáo rỗng, những mỹ từ vô nghĩa. Kết quả những đứa trẻ lớn lên trong những kiểu giáo dục đó rất là dễ trở thành những người đạo đức thì dư thừa nhưng năng lực thì thiếu hụt.

Tôi nhớ hồi đi học, trường cho các lãnh đạo trong lễ chào cờ ngồi râm phát biểu, lũ trẻ thì ngồi ngoài nắng trông rất phản cảm. Và thế là hôm sau, bố mẹ cậu bạn nhà giàu cho cậu ấy chuyển trường. Thế nhưng các bạn thử nghĩ xem , nếu mà vào cảnh chúng ta thì sao nhỉ? Chỉ cần lên tiếng than một câu thôi, y như rằng sẽ bị bố mẹ là thầy cô mắng là: “Sao không ngoan ngoãn?”, “Sao không nghe lời?” rồi “Đấy là quy định”.

Nhưng khoan, ngoan ngoãn, giữ kỷ luật liệu có thật sự là điều tuyệt đối không? Không. Đó là một kiểu huấn luyện tâm lý. Dạy trẻ từ bé là cách thuần hóa nhân cách của chúng, lớn lên, những đứa trẻ này sẽ không thể chấp nhận phần đen tối và tự nhiên của bản thân. Chúng thấy có tham vọng là xấu, có ham muốn là bần, có niềm vui là tội lỗi. Tới mức chỉ cần xem một vài video nói thật, thì thấy ghê ghê, đen tối, rồi không giống như mình nghĩ, rồi thì khó chịu, rồi lên comment tiêu cực.

Nhưng các bạn ạ, nhân tính vốn là đa cực, có tối có sáng có trắng có đen. Chỉ khi cân bằng con người mới thật sự thiện lương. Vì sao lại gọi là chân thiện mỹ mà không phải ngược lại? Vì nếu không có chân, không có sự thật, thì chẳng có cái thiện nào còn tồn tại.

Mục tiêu cuối cùng của đời người là gì? Là được sống thật với chính mình, là biết tự chấp nhận, tự điều hòa nội tâm, và sống thật, chứ không phải đóng vai đạo đức rồi dùng đạo đức như tấm màn che. Phải như bầu trời, cao cả, rộng lớn, chứ không phải như tấm vải mỏng manh, hẹp hòi, hay cái gông bạn tự khoác vào đầu mình từ bé lớn.

2. Sự ổn định

Một từ đã bị thần thành hóa lố bịch. Người Việt mình sợ sự thay đổi tới mức đáng ngạc nhiên. Ngay cả sự thay đổi đó là tốt cũng không muốn. Ai cũng nói có việc nhà nước là tốt rồi, dù lương ba cọc ba đồng, nhưng ổn định. Lấy chồng là tốt rồi, dù bị bạo hành nhưng ổn định.

Trong cuốn sách tôi từng đọc có viết là: “Con người là loài sinh vật dùng 99% năng lượng chỉ để chịu đựng chứ không phải để thay đổi, nói gì tới vùng an toàn. Có người còn thích trong vùng đau khổ, miễn sao nỗi đau đó quen thuộc. “

Thế là bao nhiêu người người chấp nhận kẹt trong mối quan hệ độc hại, rồi bóp nghẹt, rồi tan nát, nhưng vẫn không bước ra. Bởi vì với họ, đối diện với điều chưa biết, còn đáng sợ hơn chịu đựng những cái cũ. Đau đớn, vô lý là vậy, thế nhưng đó lại là sự thật.

Vì từ bé đến lớn, cha mẹ họ chưa bao giờ dạy rằng, trải nghiệm cái mới là điều nên làm. Họ chỉ được dạy rằng: ổn định, an toàn, đừng bảo hiểm. Cuối cùng có ổn Không thì chưa biết, chỉ chắc chắn một điều: “Họ ổn định được cái sự tầm thường và bất lực.”

3. Đừng sống kiểu cuộc đời chữ I, hãy sống kiểu chữ Z

Trẻ em nhà nghèo từ bé đã bị nhồi vào đầu rằng: Hãy chăm chỉ, hãy nỗ lực. Thế là khi nhỏ là đã cày luyện thi, lớn lên thì thành nhân viên cày đêm. Rồi sao? Cuộc đời vẫn thế, thậm chí còn tệ hơn.

Vị chính các bạn, chúng ta đã bị dạy sai, chúng ta nỗ lực và chịu khó sai cách. Tưởng học là cày, từng làm việc là lì đòn, tưởng chăm chỉ là lặp đi lặp lại. Cuối cùng chúng ta chỉ đang diễn vai chăm chỉ, chứ không phải thực sự chăm chỉ.

Tôi nhớ hồi du học, sinh viên châu Á thì viết, rồi chụp ảnh slide, rồi quay chụp từng trang, chăm chỉ lắm. Còn sinh viên phương Tây thì chỉ nghe và tiếp thu ngay tại lớp, không chép, không ghi nhưng nhớ hết ý chính.

Chúng ta đó, sổ thì kín mít nhưng đầu óc thì trống rỗng. Cách hiểu của tầng lớp thấp về sự chăm chỉ, nó là một chiều. Trong khi con cái nhà giàu được dạy rằng: nỗ lực không chỉ là cày bừa, mà còn phải biết tư duy nữa: biết thay đổi chiến lược, biết tổng hợp thông tin, biết quản lý bản thân.

Trẻ được dạy như vậy sẽ khó bị tẩy não, khó bị dắt mũi, và chúng biết khi nào nên dừng, khi nào nên đổi hướng. Chúng không cần cố đến chết, mà chọn cách đúng để thắng. Còn ta thì sao? Cố sai đường, sai cách, sai cả tâm thế, rồi cuối cùng chẳng được gì.

Tôi biết mấy bài viết gần đây tôi nói đều rất là đời, rất là thô, thậm chí có thể gọi đâu đó khá tàn nhẫn. Nhưng các bạn biết không? Toàn là mấy thứ mấy đứa con nhà giàu được học. Nếu bạn cảm thấy những điều này đen tối, là độc địa, vậy có lẽ bạn thật sự là một người may mắn đấy.

Nhiều người nghĩ thành công đến từ “đúng thời điểm”, “gặp đúng người”, “gặp đúng cơ hội”... Nhưng bạn thử nghĩ mà xem:Nế...
24/06/2025

Nhiều người nghĩ thành công đến từ “đúng thời điểm”, “gặp đúng người”, “gặp đúng cơ hội”... Nhưng bạn thử nghĩ mà xem:
Nếu hôm đó cơ hội gõ cửa, bạn vẫn chưa đủ kiến thức, chưa đủ bản lĩnh, chưa đủ sự sẵn sàng – thì liệu may mắn có đứng chờ bạn không?
Hay có nhiều người ghen tỵ với những người trúng số, nhưng thử nghĩ mà xem, nếu ngay cả 10.000 mua vé số bạn cũng tiếc, thì bạn có thể trúng không?
Điều tôi muốn nói là: "May mắn và cơ hội là điều hiếm, nhưng cũng sẽ chỉ đến, khi bạn dám nghĩ, dám làm, và có đủ năng lực để nắm bắt"

Cơ hội không thiếu, người sẵn sàng để đón nhận mới là điều hiếm.
Thứ bạn tích lũy trong âm thầm hôm nay, chính là điều giữ bạn ở lại với may mắn vào ngày mai
Có thể người khác không thấy những đêm bạn làm việc đến 3 giờ sáng.
Không biết bạn đã bao lần từ chối tiệc tùng để hoàn thiện một kỹ năng.
Không hay rằng phía sau một quyết định dũng cảm là hàng loạt nỗi sợ đã được bạn nuốt xuống.

Nhưng tất cả điều đó không hề lãng phí.
Chúng là nền móng. Là hành trang. Là thứ khiến khi may mắn gọi tên, bạn không lúng túng, không hoang mang, mà sẵn sàng bước lên.

Đừng chỉ mong gặp cơ hội vàng, hãy biến bản thân thành người xứng đáng với bất kỳ cơ hội nào
Hãy bắt tay vào làm, âm thầm tích lũy, kiên trì nâng cấp bản thân – vì cuối cùng, người nhận được may mắn không phải người được chọn tình cờ, mà là người đã sẵn sàng để nhận lấy nó
"Thượng đế không thiên vị ai, Ngài ban điềm lành cho mọi người, nhưng chỉ những người có phúc mới nhận lấy được"

Nếu hơn một lần bạn từng tự hỏi: “Rốt cuộc tôi đang cố gắng vì điều gì?”Bản thân tôi, trong suốt những năm tháng tuổi tr...
24/06/2025

Nếu hơn một lần bạn từng tự hỏi: “Rốt cuộc tôi đang cố gắng vì điều gì?”
Bản thân tôi, trong suốt những năm tháng tuổi trẻ, cũng đã từng hỏi bản thân trên dưới chục lần. Cuối cùng, ở ngưỡng tuổi ngoài 30, tôi đã có câu trả lời:
"Cố gắng để không phải sống một cuộc đời bị sắp đặt bởi người khác."

Có những thứ trong đời, nếu bạn không đủ năng lực, bạn không được quyền được lựa chọn
Bạn sẽ phải sống ở nơi bạn không muốn, làm công việc bạn không thích, không lo lắng, bảo vệ được cho những người bạn yêu, chịu đựng những mối quan hệ bạn chẳng hề mong đợi – chỉ vì bạn đã không chiến đấu vi chúng, và bạn không có lựa chọn nào khác.

Đó là nỗi bất lực đau đớn nhất:
Biết rõ mình không muốn sống như thế, nhưng đành chịu.

Vậy nên, hãy cố gắng. Không phải để hơn người, không phải để được tung hô, mà để:
– khi muốn, bạn có quyền theo đuổi
– khi không muốn, bạn có quyền từ bỏ
– khi đứng trước hai ngã rẽ, bạn không phải chọn thứ “ít tệ hơn”, mà chọn điều khiến bạn hạnh phúc hơn.

Cuối cùng, sống không phải để chứng minh cho ai, mà để đến một lúc nào đó, bạn có thể nhìn lại và nói:
“Cuộc đời tôi – là do tôi chọn.”
Không hối tiếc. Không đổ lỗi. Không gượng ép.

Hãy để mình thở một nhịp, đừng quên: bạn cũng là con người, không phải cỗ máyBạn đã quen với việc gồng lên để mạnh mẽ, v...
23/06/2025

Hãy để mình thở một nhịp, đừng quên: bạn cũng là con người, không phải cỗ máy

Bạn đã quen với việc gồng lên để mạnh mẽ, với việc dằn lòng không được phép mệt mỏi, và với cái cảm giác mỗi ngày trôi qua là một cuộc thi không được phép về đích sau ai. Nhưng bạn biết không, trong cuộc sống này, người chạy về cuối không phải lúc nào cũng là kẻ thua cuộc, và người chạy nhanh nhất không phải lúc nào cũng tìm thấy niềm vui.

Hơn nữa, tôi biết, đã là người, ai cũng mang trên mình nhiều trách nhiệm: trách nhiệm với những người thân, với gia đình, và với chính bản thân mình.

Nhưng đôi khi, việc bạn cho phép bản thân ngồi lại một chút, vấp ngã một lần, hay lặng im giữa dòng người tấp nập – lại là lúc bạn đang nuôi dưỡng sức mạnh bền bỉ nhất. Bởi vì chỉ khi được sống thật với giới hạn của mình, bạn mới biết đâu là điều xứng đáng để bước tiếp.

Không ai có thể mạnh mẽ mãi nếu chưa từng cho phép mình yếu đuối

Tôi từng ép bản thân phải giỏi – giỏi hơn hôm qua, giỏi hơn người khác, giỏi hơn cả sự mỏi mệt của chính mình. Nhưng rồi một ngày, tôi kiệt sức. Không vì thất bại nào quá lớn, mà vì đã lâu quá tôi không ôm lấy chính mình, không nói rằng: “Cậu đã mệt rồi, hãy nghỉ ngơi một chút nhé. Tôi biết, cậu rất áp lực, nhưng cũng đừng để mình gục ngã nhé”

Và tôi học cách nhẹ lòng. Không dễ, nhưng cần thiết.

Bạn không cần phải là người hoàn hảo để sống một cuộc đời có ý nghĩa

Bạn chỉ cần là chính bạn – đang cố gắng, đang sai, đang học, và đang đi tiếp. Đó đã là một bản thể đẹp đẽ hơn rất nhiều so với “một hình mẫu không tì vết” mà bạn cố gắng đuổi theo.

Vậy nên, nếu hôm nay bạn lỡ mệt, hãy cho phép mình được chậm lại.
Nếu bạn lỡ sai, hãy cho phép mình được sửa chữa.
Và nếu bạn lỡ mất phương hướng, hãy tin: Thời gian, rồi sẽ đưa bạn trở về đúng nơi cần đến – miễn là bạn không bỏ cuộc.

Có những giai đoạn trong đời, tôi như người đứng giữa ngã ba đường, nhìn về đâu cũng thấy mù mịt. Tôi không biết phải đi...
23/06/2025

Có những giai đoạn trong đời, tôi như người đứng giữa ngã ba đường, nhìn về đâu cũng thấy mù mịt. Tôi không biết phải đi hướng nào. Tôi sợ rằng nếu bước sai, mình sẽ mất thêm thời gian, mất thêm cơ hội, và cả niềm tin. Thế là tôi… đứng lại. Chờ đợi. Lưỡng lự. Tự an ủi rằng: “Chờ thêm chút nữa rồi tính.”

Nhưng bạn biết không? Đời sống không có cái gọi là “đợi đúng lúc”. Chỉ có khi bắt đầu đi, mới biết hướng nào là đúng với mình. Đứng im không khiến mọi thứ đỡ khó khăn hơn – nó chỉ khiến tâm mình càng thêm nặng nề, thêm tiếc nuối những ngày tháng trôi qua không để lại gì ngoài sự thở dài.

Tôi còn nhớ, vào một buổi chiều 14 năm trước, khi ấy còn là một cô gái mới ra trường. tôi lang thang giữa thành phố lạ, lòng trĩu nặng sau cuộc phỏng vấn thất bại thứ năm trong tháng. Khi mới tốt nghiệp, tôi cứ nghĩ, mọi thứ tưởng như sắp đến đích, vậy mà thực tế thì lại quá phũ phàng, khiến tôi thấy mình chẳng khác gì một cái bóng đi lạc giữa đời.

Tôi tấp vào ghế đá công viên. Bỏ điện thoại xuống, lòng đầy suy tư. Chợt thấy một bé gái độ sáu, bảy tuổi đi ngang qua. Cô bé cầm một bó hoa cúc dại lủng lẳng trong tay, vừa đi vừa líu lo.

Khi đến gần tôi, bé dừng lại, nhìn một lúc – rồi chìa ra một nhành hoa nhỏ:
“Tặng cô. Hôm nay cô trông buồn thiu vậy ạ.”

Tôi không biết phải nói gì. Chỉ biết nhận lấy, cười trong cổ họng. Đứa bé ấy nhìn tôi trìu mến, như một người đang cần được quan tâm và yêu thương. Nhành hoa dù nhỏ bé thôi, nhưng với cô bé, là một món quà quý giá dành tặng cho tôi – một người mới gặp mặt. Tôi ôm cô bé, và khóc.

Tôi mang nhành hoa ấy về, ép vào sổ. Và từ hôm đó, mỗi khi muốn bỏ cuộc, tôi đều mở ra xem – để nhớ rằng:
Cuộc sống có thể rất tàn nhẫn, nhưng cũng luôn len lỏi đâu đó một bàn tay nhỏ bé, một lời nói bất ngờ, một ánh sáng dịu dàng… dành cho ta – đúng lúc nhất. Và cuộc đời, luôn có hi vọng cho những người còn niềm tin.

Đôi khi, hạnh phúc không ở cuối con đường, mà ở mỗi bước chân mình đi qua.
Khi còn trẻ, tôi cứ nghĩ phải đạt được điều gì đó lớn lao thì mới hạnh phúc. Bây giờ, tôi thấy: chỉ cần mỗi ngày còn đủ kiên nhẫn để sống thật – theo đuổi những điều mình tin – thì đã là gần với hạnh phúc rồi.

Hạnh phúc là buổi sáng bạn pha ly cà phê và ngửi mùi thơm đầu ngày. Là lúc bạn nở một nụ cười lạc quan, là khi bạn được làm những điều con tim mách bảo.
Cuộc đời là khó khăn? Đúng. Nhưng nếu bạn luôn can đảm bước đi, mỗi ngày luôn kiên trì xây đắp từng viên gạch nhỏ – chúng sẽ tích góp thành một đời đáng nhớ.

Làm ơn hãy ghi nhớ điều này. Nhất định phải yêu người thông minh, nhất định phải kết bạn với người có trí tuệ. Nếu phải ...
22/06/2025

Làm ơn hãy ghi nhớ điều này. Nhất định phải yêu người thông minh, nhất định phải kết bạn với người có trí tuệ.

Nếu phải nói hơn 30 năm đầu đời dạy tôi bài học gì sâu sắc nhất? Thì đó chính là ngu dốt là cái ác, còn trí tuệ mới thực sự là một dạng đức hạnh.
Một người nếu thiếu biết, thiếu nhận thức, thiếu trí tuệ, thì ngay cả sự thực tế mà họ nghĩ mình đang có cũng chỉ là thứ thiện ý đầy giới hạn. Và đôi khi nó còn trở thành một thứ vũ khí giết người sắc bén nhất.

Tôi từng làm một video kể về câu chuyện này. Trước đây, tôi luôn cho rằng những công nhân xây dựng nói chuyện ầm ĩ nơi công cộng là những người vô văn hóa. Tôi nghĩ rằng như vậy là một kiểu kiêu ngạo và đạo đức, tự cho mình là người văn minh hơn, lịch sự hơn. Cho đến một ngày, một người bạn nói với tôi, họ nói to như vậy là vì làm việc trong môi trường quá nhiều tiếng ồn, tai họ bị tổn thương, nên không còn kiểm soát được âm lượng. Ngay khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy mình thật ngu muội. Chính sự ngu muội ấy đã tạo ra sự khắt khe và ngạo mạn trong chính tôi. Và đó là lúc tôi thật sự tin vào một điều: Ngu dốt rất dễ sinh ra sự tàn nhẫn.

Tôi lấy một ví dụ cực đoan hơn, hãy nghĩ về những tên tội phạm g.i.ế.t người như Lê Văn Luyện chẳng hạn. Nhiều người sẽ hỏi làm sao có thể làm ra những cái điều vô nhân tính đến vậy? Nhưng sự thật là phần lớn bọn họ đều không hề cho rằng mình sai. Bọn họ có một hệ logic, một hệ đạo đức hoàn toàn tự khép kín. Vì sao? Vì vô minh.

Vô minh khiến họ không hiểu được người khác, khiến họ mất đi năng lực đồng cảm, khiến họ sống là một thế giới thu nhỏ lệch lạc, khiến họ không thể tuân theo những nguyên lý căn bản nhất của lý trí loài người. Đó lý do tôi luôn khuyên mọi người hãy đọc sách nhiều hơn, đi nhiều hơn, gặp gỡ nhiều người hơn, không chỉ để trở nên thông minh hơn đâu, mà còn để trở thành một người tốt hơn.

Tôi nhớ nhiều năm trước từng đọc một câu như thế này: “Khi bạn thấy ai đó thảm hại, có thể họ chỉ đang cố gắng sống sót. Khi bạn thấy ai đó cư xử kỳ quặc, chưa chắc họ là người xấu, có thể họ đang đau khổ. Hiểu biết mới sinh ra bao dung, thông tuệ mới sinh ra lòng từ bi. Đó là ý nghĩa cuối cùng của tri thức, không phải để thể hiện, không phải để dành phần hơn, mà là để giáo dưỡng nhân tính, để khai mở tình yêu.

Tôi thậm chí có thể nói chắc chắn một điều, một người không có nhận thức, không có tri thức, không có trí tuệ thì họ không biết yêu và cũng không thể yêu. Ở bên cạnh một người như vậy, họ sẽ luôn cao giọng đòi hỏi bạn 10 điểm. Chỉ cần bạn thiếu sót một chút, họ sẽ ngay lập tức giận dữ, tổn thương và tấn công. Họ rất giỏi đóng vai nạn nhân. Và những tiêu chuẩn khắt khe họ áp đặt ra cho chính bạn, họ lại khoác lên đó một chiếc áo mỹ miều gọi là tình yêu thuần khiết.

Những người thông minh thì khác, chỉ cần bạn từng yêu một người có trí tuệ, từng kết bạn với một người có trí tuệ và thông minh, bạn sẽ hiểu: Họ không tự tô hồng bản thân và cũng không bôi đen bạn. Thế giới của họ có chỗ cho sự không hoàn hảo của cả hai. Chính vì thế, họ hiểu rõ sự yếu đuối và sự hỗn độn của nhân tính.

Nên họ cảm thấy được sự cố gắng và nỗ lực của chính bạn. Họ nhìn thấy những điều bạn đã vượt qua vì cả hai, và chính vì thế họ càng biết trân trọng những điều đó hơn, và họ trân trọng chính bạn.
Họ sẽ không dùng những cái nhìn trắng đen tuyệt đối để trói buộc cả bạn và lẫn chính họ. Sư nhìn thấy nhau, sự hiểu nhau, sự biết trân trọng nhau giữa những người thông minh chính là điều đẹp đẽ nhất.

Tri thức chính là đức hạnh! Nên tôi mới luôn nói phải không ngừng học hỏi, phải không ngừng bước ra khỏi cái tôi. Và chi khi thấy được sự bao la của đất trời, mới thật sự hiểu được cái vẻ đẹp của hoa lá, cỏ cây.

Tôi từng trải qua những năm tháng mà mỗi sáng tỉnh dậy là một cuộc vật lộn với chính mình. Không đến nỗi phải lo cái ăn ...
20/06/2025

Tôi từng trải qua những năm tháng mà mỗi sáng tỉnh dậy là một cuộc vật lộn với chính mình. Không đến nỗi phải lo cái ăn cái mặc như nhiều người, mà là vì trong lòng chật ních những tổn thương, áp lực và kỳ vọng mà tôi tự đặt lên chính mình. Những lúc như vậy, một nụ cười là điều xa xỉ – tôi không cười nổi, cũng không biết phải cười với ai.

Một ngày nọ, tôi gặp một ông cụ ở quán cà phê vỉa hè. Cụ đã ngoài tám mươi, tóc trắng như sương, đang ngồi nhâm nhi ly đen đá và… cười với chú chim sẻ vừa nhảy lên mép bàn. Tôi hỏi cụ: “Sao cụ vui thế?” Cụ trả lời bằng câu nói mà đến bây giờ tôi vẫn còn ghi trong sổ tay viết của mình:

“Còn được ngồi đây, còn thấy chim hót, còn thấy nắng lên… là còn hơn khối người rồi. Thế không vui sao được?”

Câu nói ấy khiến tôi nhận ra: phần lớn những phiền muộn trong đời, chúng ta đều phóng đại nó lên, và chúng ta cứ kì vọng mọi thứ phải theo ý mình. Mà đời thì đâu có vậy.

Từ đó, tôi không chờ có lý do mới cười nữa. Tôi cười vì tôi còn sống. Tôi cười vì có những người mình yêu thương vẫn đang hiện diện. Tôi cười vì ngày hôm qua dù tệ mấy thì cũng đã qua rồi.

Và kỳ diệu thay, nụ cười không khiến khó khăn biến mất, nhưng nó khiến tôi nhẹ lòng hơn để tiếp tục bước qua chúng.

Tôi đã học được rằng: cuộc đời không đợi mình đủ mạnh mẽ rồi mới dồn thử thách tới. Nhưng mình có thể chọn tha thứ cho những vụng về và sai lầm của bản thân
Con người ai cũng đi lên từ thất bại và vấp ngã. Hãy nhẹ nhàng hơn với chính mình. Đừng đòi hỏi mình lúc nào cũng phải giỏi giang hay hoàn hảo

Có thể hôm nay tôi vẫn chưa giải quyết được những khó khăn hiện tại… nhưng tôi vẫn luôn lạc quan. Bởi tôi biết, chỉ cần luôn cố gắng, ngày mai rồi sẽ khác.

Nếu bạn đang mỏi mệt, hãy tha thứ cho bản thân
Bắt đầu từ hôm nay,hãy luôn nở nụ cười trên môi, trên đời này ngoài sinh tử ra thì mọi sự đều là chuyện nhỏ. Cho dù gặp chuyện phiền lòng cũng đừng tự làm khó mình; bất luận hôm nay xảy ra bao nhiêu chuyện đen đủi, đều không nên cảm thấy bi thương. Hôm nay là ngày bạn trẻ nhất trong những ngày tháng sau này, vì còn có ngày mai, hôm nay mãi chỉ là bước khởi đầu của con đường tương lai.

Chỉ cần mỗi ngày, bạn đừng quên mỉm cười – là đã có thêm một tia sáng le lói xuyên qua những tầng mây nặng nề rồi.

16/06/2025

Hôm nay, admin muốn gửi tới các bạn một tâm sự của một người con, một lời hối hận muộn màng gửi tới người mẹ quá cố của mình. Và cũng muốn gửi đến mọi người, một lời nhắc nhở về sự yêu thương tới những người thân xung quanh mình, trước khi quá muộn:
"Tôi muốn gửi câu chuyện này tới những người con như tôi, để cảnh tỉnh, để nhắc nhở, hãy luôn trân trọng bố mẹ của mình. Đừng như tôi, để rồi hối hận mãi sau này.........
Đến lúc mẹ ngã bệnh nặng, tôi mới cuống cuồng lo lắng. Nhưng tất cả đã quá muộn. Lúc tôi muốn nắm tay mẹ, muốn nói một câu "Con thương mẹ", thì bà đã không còn đủ tỉnh táo để nghe. Mỗi lần nghĩ đến, tôi chỉ biết tự trách mình: tại sao phải đợi đến khi mất mát mới biết trân trọng?. Bà ra đi trong lặng lẽ, trong sự tiếc thương và hối hận của tôi.

Sau ngày tiễn mẹ đi, tôi về mở chiếc hộp nhỏ mẹ hay giữ. Trong đó là những mảnh giấy mẹ viết lời nhắn dặn dò, những tấm ảnh cũ — và một chiếc khăn tay tôi từng thêu cho bà khi còn nhỏ. Tôi bật khóc.

Nếu có thể quay lại, tôi muốn được nấu cho mẹ một bữa cơm, kiên nhẫn nghe mẹ kể chuyện, và ôm mẹ thật lâu.

Ở trang cuối cuốn “Truyện Nhớ” mà Chaki giúp tôi thực hiện, tôi đã viết:

“Mẹ ơi, nếu mẹ còn ở đâu đó đang nhìn con, con mong mẹ hãy yên lòng. Con sẽ sống thật tốt, và học cách yêu thương như mẹ đã từng — âm thầm nhưng sâu đậm. Con yêu mẹ”

14/06/2025

Giờ đây, khi nhìn lại, tôi không còn thấy nỗi sợ thua cuộc quá lớn như ngày xưa nữa. Thứ tôi thấy rõ nhất – là hình ảnh một người đã không bỏ cuộc khi mọi thứ tưởng như đã kết thúc. Tôi đã từng rất mỏi mệt, rất hoài nghi, nhưng cũng đã từng bước đi qua những ngày tồi tệ nhất – để đến hôm nay, có thể nhìn bản thân bằng ánh mắt dịu dàng và tự hào.

Gửi tôi của những năm tháng khốn khó,

Tôi biết cậu đã từng rất mệt. Có lúc tưởng như chỉ cần buông tay một chút thôi là sẽ rơi vào vực thẳm. Nhưng cậu vẫn gồng lên, vẫn cố gắng, vẫn không ngừng tin rằng phía trước sẽ khác – dù chẳng ai hứa hẹn điều đó.

Hôm nay, tôi đã đi xa hơn những gì cậu từng dám mơ.

Ở trang cuối cuốn "Truyện Nhớ" mà Chaki giúp tôi thực hiện, tôi đã viết:

Tôi muốn ôm cậu – cô gái gầy guộc nhưng đầy bản lĩnh ấy – và thì thầm một điều:
“Những thứ không thể đánh gục bạn, sẽ khiến bạn mạnh mẽ hơn.”
Và cậu đã mạnh mẽ, hơn bất kỳ ai.

Cảm ơn cậu – vì đã không bỏ cuộc. Tôi tự hào về cậu

Xin chào mọi người, trong bài viết trước, tôi từng kể cho các bạn nghe về những tỷ phú hàng đầu thế giới và khối tài sản...
14/06/2025

Xin chào mọi người, trong bài viết trước, tôi từng kể cho các bạn nghe về những tỷ phú hàng đầu thế giới và khối tài sản khổng lồ của họ trong nhiều lĩnh vực. Hôm nay, tôi muốn chia sẻ một số góc nhìn về sự thành công của họ cho mọi người

Chính tôi và kể cả bạn, có từng thắc mắc: Vì sao một số người làm việc cả đời vẫn không giàu được, còn một số người họ giàu đến mức không cần làm gì mà vẫn cứ giàu thêm? Chính tôi từng tin tỷ phú là do may mắn, do thừa kế hoặc thiên bẩm, bẩm sinh. Nhưng sau nhiều năm quan sát, làm việc trong giới doanh nhân, tôi nhận ra được 3 điều khiến tỷ phú rất là ám ảnh và chúng không giống những gì chúng ta được dạy trong trường đâu. Bắt đầu nhé

1. Kỹ năng chuyên sâu đến mức cực đoan.

Tất cả các tỷ phú tôi biết, từ ngành rượu, công nghệ, cho đến giải trí đều có một số kỹ năng rất hẹp, rất sâu. Họ có thể không biết thủ đô Lào là gì, nhưng họ biết từng điểm gãy nhỏ nhất trong ngành của họ.

Vấn đề là trường học dạy chúng ta biết mỗi thứ một tí, còn thế giới thật ra thì trả lương, hay thậm chí là trả giá trị lớn cho những kẻ giỏi nhất ở một mảng duy nhất. Tôi chưa từng thấy, tỷ phú nào giỏi tổng quát cả.

“Muốn giàu hãy chọn con đường và đào tới lõi Trái đất”. Đây là thông điệp tôi muốn nói với các bạn.

2. Sự tò mò, đam mê, tìm hiểu những thứ mới

Bạn đã từng nghe, Leonardo Da Vinci trước lúc chết vẫn đang tìm hiểu về cấu tạo lưỡi của chim gõ kiến chưa? Đúng vậy. Những người thành công họ như vậy đấy. Đừng tưởng họ chỉ làm đúng một việc. Họ ám ảnh với việc học hỏi cái mới, kể cả những khi đang ngồi trên núi tiền.

Bạn tưởng Elon Musk xây dựng Space X vì tiền à? Không, tiền của ông ấy đã đủ để sống đến cuối đời. Ông ấy ám ảnh với việc loài người thoát khỏi trái đất. Tỷ phú thật sự không dừng lại ở một câu hỏi. Họ đặt câu hỏi thứ 2, thứ 3, thứ 10, thứ 1000. Họ học không phải để thi mà để sống sót, để dẫn đầu và thay đổi luật chơi của thế giới này

3. Kỷ luật như một cỗ máy.

Kỷ luật chưa chắc đã giàu, nhưng người giàu thì chắc chắn kỷ luật. Tôi từng nghĩ tỷ phú là đi xe sang, hang hiệu, du lịch mọi nơi. Nhưng đó chỉ là phong cách sống, còn thứ mà làm nên sự giàu sang đó là ngủ đúng giờ, dậy sớm, đọc sách, nghiên cứu, làm việc theo những block, và rất hay rơi vào trạng thái dòng chảy của công việc.
Không phải vì họ thích điều đó, mà vì họ biết thành công không đến từ cảm xúc mà đến từ sự hệ thống. Bạn không thể giàu bằng cách chỉ làm khi bạn có hứng được. Vâng, tài năng là ngẫu nhiên, nhưng kỷ luật là cố ý và hãy cố ý mỗi ngày.

Qua đây, nếu bạn đang trẻ, hay đang thấy mình chẳng có gì nổi bật? Không sao! Bạn chỉ cần một việc bạn làm cực giỏi, một tâm trí không ngừng đặt câu hỏi và một thói quen thép, thì không cần làm tỷ phú, nhưng sống như họ là cách để không sống một cuộc đời xoàng xĩnh

Address

B9 Cự Lộc, Phường Thượng Đình, Quận Thanh Xuân
Hanoi

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Chaki biết bạn có câu chuyện chưa kể posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share

Share on Facebook Share on Twitter Share on LinkedIn
Share on Pinterest Share on Reddit Share via Email
Share on WhatsApp Share on Instagram Share on Telegram