15/11/2025
CUỘC ĐỜI ĐỒNG NHÂN SAU CHIẾC KHĂN ".
" PHỦ DIỆN”
". Ẩn sau chiếc khăn phủ diện ấy,
bạn có nhìn thấy gì không???? "
Là một cuộc đời – lặng lẽ, cô độc, đầy thương tổn… Là những người con của cha mẹ sinh ra giữa dòng đời nghiệt ngã, đã đi qua bao gian nan, bao vất vả, bao giọt nước mắt không ai biết, không ai hay.
Họ cũng từng ước mơ được sống một cuộc đời bình an như bao người khác,có mái nhà, có tiếng cười, có một bữa cơm ấm lòng.Nhưng phúc, duyên hay nghiệp – chẳng ai hiểu nổi,
đã khiến họ phải đánh đổi tất cả…
Có người đánh mất người thân, có người mất cả tiếng nói, có người mang trong mình căn bệnh chẳng ai chữa được. Có người điên, có người dại, có người chỉ biết khóc trong bóng tối.
Và nỗi đau lớn nhất, không phải là bệnh tật, không phải là nghèo khổ, mà là sự rẻ khinh và lạnh nhạt của người đời – 🥺có khi đến từ chính những người thân yêu nhất.
Họ bị nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ, bị đối xử bằng lời cay nghiệt, và dần dần, họ thu mình lại – trong một thế giới riêng, nơi nước mắt hòa cùng tiếng thở dài không ai nghe thấy.
Nhưng, bạn biết không… Trên hành trình khổ nạn ấy, vẫn có ánh sáng của Tâm đang thắp lên.
Khi đã khóc đến cạn khô nước mắt, khi chẳng còn ai để bấu víu, họ bắt đầu quay về nương tựa chính mình. Trong cơn mê dại, họ học cách ngồi yên, học cách lắng nghe tiếng vọng từ bên trong:
“. Con ơi, đừng sợ nữa. ! Mọi khổ đau con đang gánh, chỉ là tấm màn che tạm thời. Hãy buông đi oán hận, vì chỉ khi tha thứ cho đời và cho chính mình, con mới có thể bước ra khỏi đêm tối.”
Từ đó, mỗi giọt nước mắt rơi không còn là tuyệt vọng, mà là sự gột rửa, mỗi vết thương không còn là gánh nặng, mà trở thành cửa ngõ để đi vào bình an.
🌺Có lẽ, chiếc khăn phủ diện không phải để giấu đi khuôn mặt, mà để che chở cho một tâm hồn đang tái sinh. Bởi chỉ khi ta khép lại ánh nhìn phán xét của thế gian, ta mới thật sự được nhìn thấy ánh sáng trong chính mình.
Và khi chiếc khăn ấy được gỡ xuống — ánh mắt họ sáng lên, hiền lành đến lạ. Không còn trách, không còn hỏi, chỉ còn nụ cười dịu dàng như gió sớm.
🍀Mỗi người trong chúng ta, đều có một chiếc khăn vô hình phủ lên tâm mình. Có thể là nỗi sợ, có thể là tổn thương, có thể là sự phán xét hay niềm tuyệt vọng chưa từng gọi tên.
🍀Nhưng đến một lúc nào đó, khi ta đủ can đảm ngồi lại với chính mình, dám nhìn sâu vào nỗi đau, dám chạm vào phần tối nhất trong tâm, thì khi ấy, khăn phủ diện sẽ tự khắc rơi xuống.
👉Và ta nhận ra —chưa từng có ai bỏ rơi ta,
ngoài chính ta từng lãng quên mình mà thôi.
✨ Giải thoát không đến từ ai khác, mà đến từ giây phút ta biết trở về, ôm lấy chính mình, và buông xuống. ✨