21/05/2021
“THỬ THÁCH NÀY CỦA ÔNG TRỜI SAO XÉ LÒNG THẾ”
Màn đêm buông xuống, đứa trẻ đang tuổi bú mẹ rúc vào ngực mẹ. Không có bầu sữa mẹ, bọn trẻ trằn trọc khó ngủ và có thể khóc thét bất cứ lúc nào khi tỉnh giấc. Ở một nơi xa, trên ngực áo của những người mẹ là những nữ y, bác sĩ đang cách ly tại BV Bệnh Nhiệt đới trung ương cơ sở 2, dòng sữa chảy ra ướt đẫm. Cùng với đó là những giọt nước mắt tuôn trào trong nỗi nhớ con da diết của các chị....
“Nhìn clip thằng bé khó ngủ vật vã tìm mẹ mà mình chỉ lặng lẽ khóc. Nhớ lắm, nhớ cảm giác ôm con vào lòng, nắn tay nắn chân, thơm trán, dụi đầu, xoa lưng....nhớ đến đau tim. Mình biết, còn nhiều người mẹ nữa giống mình ở trong Bệnh viện Bệnh Nhiệt đới Trung ương này. Có bạn con mới hơn 7 tháng tuổi.
Sáng nay nghe 1 bạn khóc òa vì nhớ con, mình cũng khóc theo. Đúng là các bà mẹ đang cho con bú dễ khóc thật! Thử thách này của ông trời sao xé lòng thế”.
Đây là những dòng chia sẻ trên facebook rất ngắn gọn của một nữ bác sĩ đang cách ly trong BV Bệnh Nhiệt đới Trung ương có sở 2. Khi đọc những dòng này, tôi đã cố gắng liên lạc với chị qua facebook nhưng chị không muốn nói rõ danh tính của mình. Chị bảo: “Bệnh viện có nhiều người mẹ như chị lắm…”
Cuộc trò chuyện với người mẹ đặc biệt này là nữ điều dưỡngdiễn ra vào 21h tới 23h đêm khuya, khi chị đã hoàn thành xong ca trực.
Đêm nào thằng bé cũng tỉnh giấc 3, 4 lần khóc ngằn ngặt đòi mẹ. Qua máy điện thoại, chị D nói chuyện mà giọng nghẹn ngào như muốn khóc. Chị D nhà ở Đông Anh, có 2 con trai, cháu lớn 4 tuổi, cháu bé 10 tháng tuổi. Chị được cách ly tại Bệnh viện Bệnh Nhiệt đới Trung ương cơ sở 2 từ ngày 5/5/2021, hai con để lại cho ông bà nội trông giúp vì chồng chị là công an, đợt này anh đi công tác 10 ngày chưa về.
Chị nhớ như in buổi sáng ngày 5/5/2021, chị đang làm thì nhận được lệnh phong tỏa toàn bệnh viện, không ai được rời khỏi viện: “Em đợi tới chiều, hy vọng có sự thay đổi nào đó nhưng cổng bệnh viện đã khóa lại, khi đó, em mới cầm máy gọi về nhờ ông bà nội trông con” – chị D kể lại.
Chị D bắt đầu cuộc sống cách ly tại bệnh viện từ ngày 5/5/2021. Công việc của chị hằng ngày phân chia theo các ca trực: sáng từ 7h30-13h30; Chiều từ: 13h30-19h30; Tối từ: 19h30-7h30 hôm sau.
Mỗi ngày, chị và các đồng nghiệp như ở trong một guồng quay hối hả. Bệnh viện đang cách ly nhưng vẫn phải tiếp tục tiếp nhận bệnh nhân COVID-19 chuyển tới và trong viện cũng có thêm những ca bệnh mới. Đặc biệt lại có nhiều bệnh nhân nặng. Có những ca trực, quá nhiều bệnh nhân phải cấp cứu một lúc, chị và các đồng nghiệp thực sự đã phải chạy chứ không bước đi như bình thường.
Vất vả như vậy nhưng chị không sợ hãi hay chán chường mà thực ra là chẳng có thời gian để nghĩ tới những cảm giác ấy. Thứ mà chị sợ nhất là khi đêm xuống, trời ập tối. Chị biết, giờ này, con trai út 11 tháng của chị bắt đầu trằn trọc tìm ti mẹ rồi ngằn ngặt khóc trên tay bà nội. “Thằng cu khó ngủ lắm, lúc trước khi chưa chưa đi cách ly, tối nào cũng phải mất một lúc cháu mới ngủ được. Em đi cách ly đột ngột chưa kịp cai sữa nên cháu quấy lắm. Bà cứ phải bế vác trên vai hằng tiếng đồng hồ mới ngủ.”
Mỗi đêm, thằng cu thường thức dậy 3, 4 lần rúc ti mẹ rồi ngủ nhưng từ hôm vắng mẹ, đêm nào hai bà cháu cũng vật lộn với nhau. Thằng cu chỉ ngủ được 1 hoặc 2 tiếng rồi lại dậy, không có ti mẹ, nó khóc, bà phải bế vác cháu lên nhưng cũng có lúc cháu chịu, có lúc cháu không chịu, cứ khóc cả tiếng đồng hồ. Thương bà, thương cháu lắm” - kể tới đây giọng chị D lạc đi, không kìm nổi cảm xúc.
“Những ngày đầu, sữa về nhiều, em phải vắt bỏ đi nhưng bây giờ, càng ngày, sữa càng kiệt dần, chắc tới khi được về nhà sữa cũng hết luôn. Có lẽ em sẽ phải cai sữa sớm cho con” – chị D chia sẻ.
Ảnh: Ca trực đêm tại Bệnh viện Bệnh Nhiệt đới Trung ương.