Pepsi House

Pepsi House Tất cả vì con yêu

Giáo dục giới tính – Món quà yêu thương đầu tiên mẹ dành cho conCon yêu của mẹ,Có những điều mẹ biết sẽ chẳng dễ dàng để...
27/04/2025

Giáo dục giới tính – Món quà yêu thương đầu tiên mẹ dành cho con

Con yêu của mẹ,
Có những điều mẹ biết sẽ chẳng dễ dàng để mở lời. Nhưng mẹ hiểu, trong hành trình con lớn lên, điều đẹp đẽ nhất mẹ có thể trao cho con — chính là sự hiểu biết và yêu thương bản thân mình.
Và món quà đầu tiên mẹ muốn gửi đến con, không phải là một món đồ chơi đắt tiền, cũng không phải những lời khuyên sáo rỗng...
Mà là giáo dục giới tính – món quà của sự bảo vệ, sự tin tưởng, và sự yêu thương vô điều kiện.

Mẹ muốn con biết rằng:

Cơ thể của con là duy nhất và quý giá.

Không ai có quyền làm tổn thương con, cũng không ai được phép chạm vào con khi con không cho phép.

Yêu thương chính mình không chỉ là chăm sóc bề ngoài, mà còn là bảo vệ sự trong sáng và tự do trong tâm hồn.

Nếu có điều gì khiến con bối rối, lo lắng... hãy nhớ rằng mẹ luôn ở đây, luôn lắng nghe, luôn tin tưởng và không bao giờ phán xét con.

Giáo dục giới tính không phải là gieo rắc nỗi sợ, mà là trao cho con chiếc chìa khóa để tự bảo vệ mình, để biết cách yêu và được yêu một cách đúng đắn.

Con yêu à,
Cuộc sống ngoài kia rộng lớn lắm. Không phải lúc nào mẹ cũng có thể kề bên, chở che từng bước chân con đi. Nhưng bằng tình yêu, sự hiểu biết, và những lời mẹ dặn hôm nay — mẹ tin rằng con sẽ biết giữ gìn giá trị bản thân, sẽ biết nói không với những điều không đúng, và sẽ biết trao yêu thương đúng người, đúng lúc.

Mẹ yêu con bằng tất cả trái tim mình. Và vì yêu, mẹ chọn bắt đầu câu chuyện lớn lao này — từ những điều nhỏ nhất.

Yêu con - hơn cả lời có thể nói thành lời.
- Một người mẹ đang học cách lớn cùng con

Tâm tư của mẹ giữa bộn bềCó những buổi chiều, cơm chưa nấu, con khóc, nhà bừa bộn… Mẹ ngồi thẫn thờ giữa phòng khách, án...
22/04/2025

Tâm tư của mẹ giữa bộn bề

Có những buổi chiều, cơm chưa nấu, con khóc, nhà bừa bộn… Mẹ ngồi thẫn thờ giữa phòng khách, ánh mắt dõi theo những món đồ chơi vương vãi mà lòng chẳng biết bắt đầu từ đâu.

Mẹ không than, nhưng mệt.
Mẹ không khóc, nhưng lòng nặng trĩu.
Mẹ không buông bỏ, nhưng đôi lúc ước được nghỉ một chút – chỉ một chút thôi.

Có ai biết đâu…
Mẹ từng là một cô gái thích cà phê một mình, nghe vài bản nhạc xưa, mơ mộng về những chuyến đi xa.
Mẹ từng là một người có thể ngủ nướng, thảnh thơi chọn một chiếc váy thật xinh để đi dạo phố.
Còn bây giờ… chỉ mong ngủ được tròn giấc và ăn xong bữa cơm khi còn nóng.

Nhưng giữa tất cả mệt mỏi, chỉ cần ánh mắt của con nhìn mẹ, cái ôm nhỏ xíu từ sau lưng hay câu nói ngọng nghịu "Mẹ ơi, con thương mẹ"... là đủ để mẹ thấy mọi thứ đáng giá.

Mẹ không cần thế giới hiểu mình.
Chỉ mong được lặng lẽ yêu thương, và đôi khi – được ai đó hỏi: “Hôm nay mẹ có ổn không?”
..Và rồi, mẹ lại mỉm cười.

Vì trong cái ôm bé xíu của con là cả bầu trời an ủi.
Vì trong ánh mắt lặng lẽ của chồng là sự thấu hiểu không cần lời nói.
Vì khi nhìn con khôn lớn mỗi ngày, mẹ biết – tất cả yêu thương mẹ trao đi, đều đang nở hoa theo một cách kỳ diệu nhất.

Mẹ vẫn mệt.
Nhưng mẹ thấy ấm lòng.

Bởi hành trình làm mẹ… dẫu có chông chênh, vẫn luôn đầy ngọt ngào.

"Người sinh ra tôi… lại chăm sóc người tôi sinh ra."Có những vòng tròn yêu thương âm thầm xoay chuyển trong một mái nhà,...
21/04/2025

"Người sinh ra tôi… lại chăm sóc người tôi sinh ra."

Có những vòng tròn yêu thương âm thầm xoay chuyển trong một mái nhà, nơi ba thế hệ chạm vào nhau bằng những điều bình dị nhất.

Ngày tôi làm mẹ, tôi mới thật sự hiểu mẹ mình đã từng vất vả và yêu thương tôi đến nhường nào.
Và cũng chính từ giây phút tôi ôm con trong tay — tôi thấy mẹ lặng lẽ đứng bên, lau vội giọt nước mắt, rồi nhẹ nhàng ôm lấy cháu như đã từng ôm tôi năm xưa.

Lúc ấy tôi mới hiểu:
Người sinh ra tôi... giờ đang chăm sóc đứa trẻ mà tôi sinh ra.
Tình yêu ấy chưa bao giờ dừng lại, chỉ là âm thầm dịch chuyển — từ tôi sang con tôi, từ một người mẹ sang một người bà.

Mẹ ơi, cảm ơn mẹ…
Vì đã dạy con bằng chính tấm lòng bao dung và sự hy sinh lặng lẽ.
Vì đã cùng con đi qua những đêm dài con mới chào đời, cùng dỗ dành những cơn sốt, những tiếng khóc mà chỉ có mẹ mới hiểu.

Con cứ nghĩ mình đã trưởng thành khi sinh ra con, nhưng thật ra…
Con chỉ mới lớn lên thật sự khi thấy mẹ bồng cháu trong tay.
Con chỉ mới hiểu lòng mẹ sâu bao nhiêu khi làm mẹ rồi mà vẫn cần vòng tay mẹ bên cạnh.

Bà ngoại — là người mà con mãi biết ơn.
Vì đã sinh ra mẹ, vì đã nuôi nấng và dạy dỗ, để rồi mẹ tiếp tục truyền tình yêu ấy cho con.
Giờ đây, mỗi khi thấy mẹ ôm cháu, con thấy hình ảnh của cả ba thế hệ hòa vào nhau — dịu dàng, sâu lắng, và đầy ấm áp.

"Tuần mới, mẹ lại bắt đầu cuộc hành trình không nghỉ..."Cuối tuần chưa kịp thở thì sáng thứ hai đã vội vã đánh thức con,...
21/04/2025

"Tuần mới, mẹ lại bắt đầu cuộc hành trình không nghỉ..."

Cuối tuần chưa kịp thở thì sáng thứ hai đã vội vã đánh thức con, chuẩn bị bữa sáng, dọn dẹp nhà cửa, rồi lại quay cuồng với hàng tá việc không tên.
Nhưng mẹ biết, mẹ không đơn độc. Ngoài kia, có hàng triệu người mẹ cũng đang bắt đầu tuần mới như vậy – tất bật, vội vã nhưng vẫn không quên dành cho con ánh nhìn trìu mến nhất.

Có những lúc mệt mỏi tưởng như không gượng nổi, nhưng rồi một cái ôm từ con, một nụ cười nhỏ, cũng đủ làm trái tim mẹ dịu lại.
Bởi vì mẹ biết, những ngày hôm nay – dù gian nan, chính là những ngày mình đang gieo hạnh phúc cho con từng chút một.

Tuần mới, mẹ chọn bắt đầu không phải bằng lo âu, mà bằng sự yêu thương.
Mẹ chọn tin rằng, từng điều nhỏ bé mình làm hôm nay – đều có ý nghĩa.
Chọn kiên trì, chọn dịu dàng… và chọn sống trọn từng khoảnh khắc bên con.

Và nếu tuần này có lỡ... cháy món ăn, con bày đồ chơi tung tóe hay chồng hỏi “em để chìa khóa đâu rồi?” thì… mẹ vẫn cứ cười cái đã nha!

Vì mẹ siêu nhân mà – nhưng siêu nhân cũng cần ngủ sớm, ăn ngon và tự thương mình một chút nữa nha!

Chúc mẹ một tuần mới nhẹ lòng, đủ cà phê – thừa yêu thương!
Mẹ không hoàn hảo, nhưng mẹ luôn là cả thế giới trong mắt con.

"Ở nhà trông con… mà sao mệt đến vậy?"Người ta hay bảo: "Ở nhà chăm con thì có gì mà mệt?" "Được ở nhà suốt ngày, sướng ...
18/04/2025

"Ở nhà trông con… mà sao mệt đến vậy?"

Người ta hay bảo: "Ở nhà chăm con thì có gì mà mệt?" "Được ở nhà suốt ngày, sướng còn gì!" "Không phải lo kiếm tiền, chỉ việc nấu cơm, dọn nhà, cho con bú… thế mà than?"

Ừ thì…
Ở nhà trông con chỉ là như vậy đó.
Chỉ là những đêm mất ngủ triền miên vì con sốt, con khóc.
Chỉ là buổi sáng chưa kịp rửa mặt đã phải thay tã, pha sữa.
Chỉ là việc ăn một bữa cơm trọn vẹn cũng thành điều xa xỉ.
Chỉ là cả ngày lặng lẽ xoay vòng giữa bỉm, sữa, quần áo, nước mắt và tiếng gào của con thơ.
Chỉ là không ai thấy… mẹ đã gồng gánh cả một thế giới nhỏ trong căn nhà bé xíu ấy.

Không có bảng lương cuối tháng.
Không có lời khen khi “hoàn thành công việc”.
Chỉ có ánh mắt của vài người thân nói:
"Ở nhà trông con chứ có đi làm gì đâu mà than?"

Mẹ mệt đấy, nhưng mẹ không dám nói.
Mẹ buồn đấy, nhưng mẹ không biết than cùng ai.
Mẹ cô đơn giữa những tiếng cười của con, giữa cái “ổn định” tưởng như nhẹ nhàng mà lại đầy rẫy nỗi cô độc.

Chăm con là một công việc.
Mà là công việc 24/7, không nghỉ phép, không lương thưởng, không đồng nghiệp sẻ chia.

Nếu bạn là chồng – hãy hỏi vợ mình một câu: “Hôm nay em ổn chứ?”
Nếu bạn là người thân – hãy đừng nói câu “Có con là phải chịu”.
Vì thứ mẹ cần, đôi khi chỉ là một cái ôm, một ánh mắt thấu hiểu và một câu nói tử tế.

Vì… làm mẹ, vốn dĩ đã là một hành trình gian nan. Đừng bắt họ phải gồng mình thêm bởi những lời vô tâm.

Pepsi house

"Vì sao mẹ đi làm?" – Một câu hỏi nhỏ, nhưng khiến mẹ im lặng thật lâu...“Mẹ ơi, sao mẹ đi làm suốt vậy?”“Sao mẹ không ở...
16/04/2025

"Vì sao mẹ đi làm?" – Một câu hỏi nhỏ, nhưng khiến mẹ im lặng thật lâu...

“Mẹ ơi, sao mẹ đi làm suốt vậy?”
“Sao mẹ không ở nhà chơi với con giống mấy mẹ khác?”

Con hỏi bằng giọng ngây thơ, nhưng với mẹ… câu hỏi ấy lại khiến tim chùng xuống một nhịp.

Lẽ ra mẹ có thể trả lời con thật nhanh:
“Vì mẹ cần kiếm tiền mua sữa, đóng học, mua quần áo cho con.”
Nhưng mẹ không muốn con nghĩ... con là gánh nặng.

Có những đứa trẻ, khi nghe câu trả lời kiểu ấy, chỉ biết cúi đầu nói khẽ:
“Vậy là con làm mẹ mệt à?”

Mẹ sợ, những lời vô tình của người lớn… sẽ làm con thu mình lại.
Sợ con nghĩ tình yêu là điều phải đổi lấy bằng sự hy sinh.

Vì vậy, mẹ sẽ chọn một cách khác để trả lời:
“Mẹ đi làm để học thêm nhiều điều mới, để có bạn bè, để tìm niềm vui giống như con đến lớp để học và chơi với các bạn vậy đó.”
Con mỉm cười, gật đầu. Và mẹ biết... con hiểu.

Mẹ đi làm – không phải vì không muốn ở bên con.
Mà vì mẹ muốn con có một cuộc sống đủ đầy.
Muốn con thấy được hình ảnh một người mẹ biết cố gắng, biết nỗ lực và không ngừng học hỏi.

Nhưng con à…
Mỗi sáng rời khỏi nhà, mẹ cũng day dứt lắm.
Mỗi lần con ôm chặt chân mẹ không chịu buông, mẹ chỉ muốn ở lại… thêm một chút.
Nhưng mẹ không thể.
Vì mẹ đang sống cho con – và cũng sống vì chính mình.

Vậy nên, nếu một ngày con lại hỏi:
“Vì sao mẹ đi làm?”
Mẹ sẽ ôm con vào lòng và nhẹ nhàng nói:
“Mẹ đi làm… để mỗi tối được về, ôm con thật chặt với tất cả yêu thương mà mẹ có.”

“Mỗi buổi sáng đưa con đi mẫu giáo – tưởng là chuyện bình thường, nhưng lại là hồi ức theo con suốt cả đời.”---Mỗi sáng ...
16/04/2025

“Mỗi buổi sáng đưa con đi mẫu giáo – tưởng là chuyện bình thường, nhưng lại là hồi ức theo con suốt cả đời.”

---

Mỗi sáng đưa con đi học, là một lần chúng ta lặng lẽ khắc vào tim con một ký ức thật dịu dàng.

Từ những ngày đầu con còn rụt rè níu tay mẹ, mắt rưng rưng không muốn rời.
Từ cái ôm thật chặt, từ lời dỗ dành: “Ngoan nha, lát mẹ đón.”
Từ cái khoảnh khắc đứng lặng nhìn theo bóng con khuất dần sau cánh cửa lớp…

Tưởng là chuyện nhỏ. Nhưng đến một ngày, con lớn lên, con sẽ kể rằng:
"Hồi nhỏ, sáng nào mẹ cũng đưa mình đi học, dù nắng hay mưa..."

Những buổi sáng vội vàng, gấp gáp...
Những hôm con quên mũ, quên bình sữa, mẹ quay xe lại mang vào tận lớp.
Hay những hôm hai mẹ con giận nhau, con im lặng suốt đường đi, mẹ chỉ khe khẽ nắm tay…

Tất cả sẽ trở thành kỷ niệm – dù ngày đó ta mệt mỏi, bực dọc, hay vội vã đến đâu.

Vì đối với con, những điều nhỏ xíu đó... là cả một bầu trời ký ức.

Sau này, khi con tự đi học, tự đạp xe ra khỏi nhà...
Có thể con sẽ chẳng nói gì, nhưng mẹ sẽ thấy một khoảng trống nhỏ trong tim mình mỗi buổi sáng.

Nên nếu hôm nay vẫn còn được đưa con đi học – hãy tận hưởng.
Đó không chỉ là trách nhiệm, mà là một đặc ân, một món quà.
Một phần ký ức dịu dàng mà mẹ đã tặng con, để sau này nhớ về tuổi thơ với một nụ cười thật ấm.

Càng trưởng thành, càng ngại kể lể nỗi buồn...Không phải vì không có chuyện để nói.Chỉ là, đã quen với việc giữ lại tron...
14/04/2025

Càng trưởng thành, càng ngại kể lể nỗi buồn...
Không phải vì không có chuyện để nói.
Chỉ là, đã quen với việc giữ lại trong lòng.

Có những ngày mệt mỏi đến mức muốn gục ngã,
Nhưng lại chỉ cười nhạt một cái rồi lặng lẽ làm tiếp.
Vì hiểu… chẳng ai có thể gánh thay nỗi buồn của mình.

Càng lớn, người ta càng sống khép kín.
Không còn dễ dàng kể lể như thuở bé – chỉ cần buồn là òa khóc.
Giờ thì… có khóc cũng sẽ quay mặt đi.
Có đau cũng chỉ biết ngẩng đầu nhìn lên để nước mắt không rơi.

Vì từng trải qua cảm giác tâm sự nhưng không được lắng nghe.
Vì đã từng đặt niềm tin, rồi tự tay gom lại từng mảnh vỡ.
Nên chọn im lặng… không phải vì không cần ai,
Mà vì sợ… một lần nữa thất vọng.

Trưởng thành, là khi bạn hiểu rằng:
Có những chuyện, chỉ cần chính mình biết.
Có những nỗi buồn, chỉ cần chính mình vượt qua.
Và có những ngày, chỉ cần im lặng… cũng là một cách để yêu lấy bản thân.

"Đàn ông vô tâm... lại lầm tưởng là vợ mình mạnh mẽ."Phụ nữ ấy mà, không phải ai sinh ra cũng mạnh mẽ. Chỉ là sau nhiều ...
14/04/2025

"Đàn ông vô tâm... lại lầm tưởng là vợ mình mạnh mẽ."

Phụ nữ ấy mà, không phải ai sinh ra cũng mạnh mẽ. Chỉ là sau nhiều lần thất vọng, họ học cách im lặng. Sau nhiều lần chờ đợi vô vọng, họ tự nhủ: “Thôi, mình tự làm cho rồi.”

Họ không còn trách, không còn khóc, không còn nói quá nhiều... không phải vì không còn yêu, mà vì đã mỏi mệt.

Đàn ông hay nghĩ:
“Vợ tôi ổn mà!”
“Cô ấy quen việc chăm con, lo nhà cửa.”
“Cô ấy giỏi, mạnh mẽ – không cần tôi lo đâu.”

Nhưng ít ai biết rằng:
Sau một ngày dài, điều vợ cần không phải là hoa hay quà.
Mà là một cái ôm sau lưng, một câu hỏi: “Hôm nay em mệt không?”
Là một ánh nhìn thấu hiểu, một sự lắng nghe thật lòng.

Có những người phụ nữ, họ gồng gánh cả một gia đình… chỉ vì chồng quên mất, rằng họ cũng là một cô gái từng yếu đuối và mỏng manh như bao người khác.

Vậy nên, nếu bạn là một người chồng, xin đừng vô tâm.
Đừng để đến một ngày vợ không còn cần bạn nữa – vì cô ấy đã học cách sống... mà không cần ai cả.

Pepsi house

"Càng lớn, con càng ít nói… Nhưng ba mẹ thì lại nhớ từng tiếng bi bô ngày nhỏ"Ngày xưa, chỉ cần mẹ ra khỏi tầm mắt vài b...
14/04/2025

"Càng lớn, con càng ít nói… Nhưng ba mẹ thì lại nhớ từng tiếng bi bô ngày nhỏ"

Ngày xưa, chỉ cần mẹ ra khỏi tầm mắt vài bước là con đã khóc nức nở gọi “mẹ ơi”.
Ngày xưa, mỗi lần ba đi làm về là con chạy ào ra cửa, ôm chầm lấy ba mà kể đủ thứ chuyện "bí mật" ở lớp.
Ngày xưa, con nói thật nhiều, cười thật to, ôm thật chặt.

Rồi con lớn dần.
Bắt đầu quen với việc im lặng trong những bữa cơm.
Bắt đầu trả lời “dạ, không, không biết” khi mẹ hỏi han.
Bắt đầu ngại thể hiện cảm xúc. Và bắt đầu sống nhiều hơn với thế giới riêng.

Ba mẹ hiểu, đó là một phần của quá trình trưởng thành.
Nhưng... cũng có đôi lần ba mẹ lén lau nước mắt vì nhớ những ngày con bé bỏng.

Nếu con đọc được những dòng này, hãy biết rằng:
Dù con lớn thế nào, ba mẹ vẫn luôn ở đây.
Chỉ cần một cái ôm, một câu "con nhớ ba mẹ", là trái tim người lớn lại ấm đến lạ kỳ.

Mỗi đứa trẻ đều có tốc độ lớn riêng – như hoa, nở đúng mùa của nóCó những em bé biết nói từ khi 12 tháng.Có những bé đến...
14/04/2025

Mỗi đứa trẻ đều có tốc độ lớn riêng – như hoa, nở đúng mùa của nó

Có những em bé biết nói từ khi 12 tháng.
Có những bé đến tận 2 tuổi mới bắt đầu bi bô vài tiếng.
Có bé học rất nhanh, viết đẹp, tính toán siêu giỏi.
Lại có bé chỉ mê xếp hình, nghịch đất cát và hay làm đổ vỡ.

Và rồi… người lớn bắt đầu so sánh.
“So với con nhà người ta thì…”
“Bằng tuổi mà sao…?”
Những câu nói vô tình mà như kim châm vào tim một người mẹ.

Nhưng…
Làm gì có khuôn mẫu nào cho sự phát triển?
Mỗi đứa trẻ là một vũ trụ riêng – có lịch trình riêng để lớn lên, để tỏa sáng.

Ba mẹ ơi,
Điều con cần nhất không phải là lời so sánh,
Mà là ánh mắt dịu dàng, là sự kiên nhẫn chờ đợi, là niềm tin vào chính con.

Hãy kiên nhẫn với con – như cây chờ nắng, như hoa chờ mùa.

Chúc ba mẹ một tuần mới thật bình yên.
Đủ thấu hiểu để không áp lực.
Đủ dịu dàng để con được lớn lên – theo cách riêng của mình.

Hôn nhân – không phải ai cũng đi đến cuối, nhưng ai cũng từng có lúc muốn nắm tay nhau thật lâu...Có những sáng thức dậy...
13/04/2025

Hôn nhân – không phải ai cũng đi đến cuối, nhưng ai cũng từng có lúc muốn nắm tay nhau thật lâu...

Có những sáng thức dậy, ta tự hỏi:
"Tình yêu ngày xưa đâu rồi?"

Có những lần giận dỗi, mệt mỏi đến mức chẳng muốn nói thêm một lời, chỉ muốn buông xuôi.

Nhưng rồi... người vẫn đứng đó.
Lặng lẽ pha cho ta ly nước chanh.
Nhắc khẽ: “Mưa rồi, em đừng phơi đồ.”
Lặng lẽ giữ lại từng yêu thương bằng cách rất riêng của họ.

Hôn nhân – không ngọt ngào như thuở mới yêu.
Nhưng lại ấm như chiếc áo cũ – càng mặc càng thấy vừa vặn.

Nhiều khi, thứ giữ một gia đình ở lại với nhau không phải là những lời hứa hẹn hay món quà lãng mạn, mà chính là:

Một người biết nhường.

Một người chịu lùi.

Một người chọn im lặng khi người kia bốc hỏa.

Và cả hai, cùng chọn... ở lại.

Nếu bạn đang trải qua những ngày chông chênh trong hôn nhân, hãy tin rằng:
Không ai là vợ/chồng giỏi ngay từ đầu.
Ai cũng phải học cách yêu lại một người cũ – theo cách mới – mỗi ngày.

Chúc bạn có một Chủ nhật an yên, đủ dịu dàng để tha thứ, đủ mạnh mẽ để nắm tay nhau bước tiếp.
Hôn nhân là cuộc chiến – nhưng nếu cùng chiến, sẽ không ai là kẻ thua.

Address

208 Nguyễn Chí Thanh, Tam Quan Bắc
Hoài Nhon
55400

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Pepsi House posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share