23/08/2025
𝐓ổ 𝐓𝐢ê𝐧 Đã Đầ𝐮 𝐓𝐡𝐚𝐢, 𝐕ậ𝐲 𝐓𝐚 Đ𝐚𝐧𝐠 𝐓𝐡ờ 𝐀𝐢?
Và câu hỏi ấy… không chỉ là chuyện thờ cúng, mà là chuyện làm người giữa cõi đời vô thường.
Một ngày, tôi ngồi cùng một người bạn trẻ, cậu ấy hỏi:
“Thầy ơi, nếu tổ tiên đã đầu thai rồi, vậy mỗi dịp giỗ chạp, lễ Tết… ta đang thắp nhang cho ai?”
Câu hỏi ấy không phải vì khó trả lời, mà vì tôi chợt nhận ra:
Có quá nhiều người đang “thờ phụng” trong hình thức mà quên mất phần triết lý sâu xa.
"Thân như huyễn hóa, tâm là dòng chảy không dừng."
Người mất đi, thân xác tan vào đất trời,
nhưng thần thức tùy theo nghiệp lực mà chuyển sinh.
Vậy thì đúng, tổ tiên ta có thể đã đầu thai, không còn ở nhân gian.
Nhưng… đó là khi ta nhìn bằng đôi mắt vô thường.
Còn nếu nhìn bằng trái tim biết tri ân,
thì tổ tiên chưa bao giờ rời xa.
Vì ta thờ tổ tiên, không phải chỉ để "mời về ăn cơm".
Mà là để giữ một gốc rễ trong tâm.
Là để mỗi khi ta thắp nén nhang,
mình nhớ rằng:
Mình đến từ đâu.
Ai đã đi trước mình.
Ai đã nhường phần đời của họ để mình có mặt trong cuộc đời này.
Dưới góc nhìn tâm lý học, con người luôn cần một mối liên kết với nguồn cội đó là bản năng thuộc về.
Khi biết mình thuộc về một dòng họ, một truyền thống, một mái nhà,
ta sống có định hướng hơn, có lòng biết ơn sâu sắc hơn.
Ngược lại, một người quên gốc dễ lạc trong hoang mang, dễ sống buông thả, dễ cô đơn.
Thờ cúng không phải là tin ngưỡng mà là cách tâm linh giúp ta kết nối với tầng sâu trong chính mình.
Vậy… tổ tiên đã đầu thai, ta thờ ai?
Ta thờ cái tâm của mình với người đi trước.
Ta thờ sự biết ơn.
Ta thờ nếp sống.
Ta thờ chính những phẩm chất tốt đẹp mà họ từng gieo, nay vẫn còn trong "ta".
Tôi từng thấy một cụ bà, già yếu, vẫn mỗi sáng lau bàn thờ sạch sẽ, châm trà, thắp nhang…
Tôi hỏi bà: “Bà nghĩ ông bà mình có thật đang ở đây không?”
Bà cười hiền: “Chắc là không. Nhưng bà làm vậy để tụi nhỏ nhìn vào mà nhớ. Để nhà này không quên đạo làm người.”
Vậy đó… ta thờ không phải để gọi ai về.
Mà để gọi chính mình quay về.
Về với gốc rễ, về với lòng hiếu thảo, về với sự tĩnh lặng giữa cuộc đời quá nhiều rối ren.
Và nếu một ngày, bạn bối rối trước bàn thờ, không biết người mình thờ có còn “ở đó” hay không…
Thì hãy nhớ:
Tổ tiên không nằm trong bát hương mà trong từng tế bào sống của bạn.
Trong cách bạn nói năng, cư xử, giữ gìn gia phong.
Trong cách bạn sống tử tế để không hổ thẹn với người đã khuất.
Thờ cúng rốt cuộc không chỉ là nghi lễ.
Mà còn là một cách sống.
Sống có gốc, sống có tâm, sống có nghĩa.
Nếu bạn đã hữu duyên đọc được tới đây, thì quyển sách "Giữa Bão Giông Ta Tìm Thấy Chính Mình" là phù hợp với bạn.
Giữa vô vàn món đồ mua rồi quên, có lẽ quyển sách này sẽ làm bạn dừng lại và hiểu mình hơn,
là thứ đáng để mang về.
Chỉ nhỉnh hơn một ly trà sữa, nhưng biết đâu,
nó lại là món quà khiến bạn lặng người.
Vì hóa ra, có ai đó hiểu bạn, đã viết ra đúng điều bạn đang nghĩ...dù chưa từng mở lòng.
Quyển sách như tấm bản đồ giúp bạn hiểu mình, để tự mình chữa lành và sống an yên, tỉnh thức hơn.🙏
Mua sách tại đây: https://chualanh.com/?utm_source=Facebook_Fanpage&utm_medium=Facebook_Post&utm_campaign=Facebook_ThoAi&utm_id=Facebook_Post