08/04/2025
Từ chiếc răng đau đến cuộc đời không đầu hàng số phận
Trời chiều hôm ấy, nhà thuốc Kim Anh vừa chuẩn bị đóng cửa thì có tiếng xe máy thắng gấp trước hiên. Một người phụ nữ trẻ chạy vội vào, giọng còn hơi run run:
“Chị ơi, cho em thuốc giảm đau với kháng viêm mạnh nhất nha. Chồng em đau răng dữ quá, anh nhịn từ sáng giờ, không ăn uống được gì luôn.”
Nhìn nét mặt chị ấy vừa lo vừa thương, tôi nhẹ nhàng hỏi:
“Chồng em đau vậy lâu chưa?”
“Dạ, mấy hôm rồi chị, uống thuốc thì bớt, nhưng rồi cứ bị lại.”
Tôi thoáng ngập ngừng, linh cảm có điều không ổn nên đề nghị:
“Em à, nếu đau dai dẳng như vậy thì không bình thường đâu, hai em nên tranh thủ đi khám nha. Đừng coi thường sức khỏe, nhất là đau răng, coi vậy mà nguy hiểm lắm!”
Chị ấy lặng đi vài giây rồi gật đầu, ôm thuốc về vội.
---
Khoảng một tuần sau, trời sụp tối, tôi đang tư vấn thuốc thì thấy chị ấy quay lại, đôi mắt ngân ngấn nước. Lần này chị không mua thuốc, chỉ nắm lấy tay tôi, giọng run rẩy:
“Chị ơi, bác sĩ nói chồng em có khối u ở hàm... nhưng sinh thiết rồi, may là u lành chị ạ. Em cảm ơn chị đã khuyên tụi em đi khám sớm!”
Tôi nghe mà lòng nhẹ hẳn đi, cũng mừng cho hai em. Tôi còn nhớ rõ nụ cười đầy hy vọng của chị hôm đó.
---
Nhưng cuộc sống đôi khi thử thách ta theo cách tàn nhẫn nhất.
Sau lần ấy, vợ chồng chị được chỉ định phẫu thuật tại bệnh viện Ung Bướu. Ca mổ diễn ra êm đẹp, và họ tin chắc cơn ác mộng sắp khép lại. Ba ngày sau, khi chị đang sắp xếp hành lý chuẩn bị ra viện, bác sĩ đột nhiên gọi vào phòng riêng, giọng nói chậm và trầm xuống:
“Tụi anh rất tiếc… Khi mổ, bác sĩ phát hiện mô xung quanh khối u có nhiều dấu hiệu bất thường. Lấy sinh thiết kỹ thêm lần nữa thì... đây là ung thư vòm họng. Xin lỗi hai em, tụi anh đã cố hết sức rồi.”
Khoảnh khắc ấy, chị như bị ai đẩy xuống vực sâu không đáy. Chân chị mềm nhũn, chị lảo đảo như sắp ngã. Nhìn ra hành lang, thấy chồng vẫn nằm đó, gương mặt hiền lành đang ngủ, lòng chị đau như có ngàn vết dao cắt.
"Chồng em mới 30 tuổi thôi… Tụi em còn chưa kịp có đứa con nào..." – chị bật khóc nghẹn ngào với bác sĩ.
---
Đêm ấy, chị thức trắng, ngồi nhìn gương mặt người đàn ông chị yêu thương nhất trên đời. Anh tỉnh dậy, thấy chị khóc, anh nắm chặt bàn tay chị, dịu dàng nói:
“Anh biết hết rồi, em đừng lo. Mình không đầu hàng đâu. Mình còn trẻ mà, tụi mình sẽ cố gắng!”
Câu nói đơn giản ấy, lúc này như một liều thuốc vô hình tiếp thêm cho chị sức mạnh.
---
Những ngày hóa trị kéo dài triền miên và khắc nghiệt. Tóc anh rụng gần hết, người yếu đi thấy rõ. Nhưng mỗi lần đau đớn tột cùng, anh không kêu than lấy một câu. Chị nhìn mà lòng thắt lại…
Và rồi, một buổi sáng nọ, chị bước vào phòng bệnh với mái đầu cạo nhẵn, lấp lánh ánh nắng sớm. Cả phòng sững lại, còn anh thì bật khóc.
“Tụi mình cùng trọc đầu cho giống nhau luôn mà anh,” – chị nói nhẹ tênh, như chuyện thường ngày.
Từ hôm đó, không ai còn thấy hai vợ chồng trẻ ấy buồn nữa. Trong gian phòng nhỏ ấy, vẫn có nước mắt, nhưng xen giữa là những tiếng cười, những cái nắm tay, và vô vàn những lời hứa cho tương lai.
---
Có lần chị tâm sự với tôi, nước mắt lăn dài trên má nhưng miệng vẫn mỉm cười thật đẹp:
“Chồng em nói, nếu tụi em chiến thắng căn bệnh này, tụi em sẽ sinh hai đứa con luôn. Anh ấy thích con gái, em thích con trai, nên quyết định là sinh đôi luôn chị à!”
Chị cười giòn tan, nhưng nước mắt vẫn rơi. Đó là nụ cười đẹp nhất tôi từng thấy trong đời.
---
Mỗi lần chị ghé lại nhà thuốc, đều mang theo những câu chuyện nhỏ về hành trình của hai vợ chồng. Những câu chuyện ấy không chỉ có nước mắt, mà còn đầy ắp hy vọng và yêu thương.
Và rồi, từng chút một, tôi chứng kiến hai con người trẻ tuổi ấy, bằng tình yêu và sự kiên cường, đã biến một câu chuyện đầy nước mắt trở thành nguồn cảm hứng cho biết bao người.
Bệnh tật có thể thử thách chúng ta, nhưng chính cách ta đáp lại mới định hình nên con người ta.
---
Có những cơn đau tưởng chỉ là nhỏ nhặt, nhưng lại mở ra một hành trình khiến ta nhận ra: Sống, yêu thương và kiên cường mới là phép màu vĩ đại nhất.
Cảm ơn vì đã tin và chia sẻ câu chuyện đẹp cùng Nhà thuốc Kim Anh!