13/05/2023
Đã có bao giờ bạn chia sẻ suy nghĩ của mình cho một người thân mà bạn rất tin tưởng nhưng sau khi chia sẻ xong vẫn cảm thấy chưa thật sự được thấu hiểu? Hay đã bao giờ bạn là người “được chọn” để nghe người thân, bạn bè tâm sự nhưng dù muốn đồng cảm và giúp đỡ họ, bạn vẫn loay hoay không biết phải làm gì?
Hay khi bạn muốn chia sẻ gì đó, nhưng đến lúc thật sự muốn mở lời lại không thể nói hết được những gì mình muốn vì sợ rằng mình chia sẻ chuyện cá nhân quá nhiều, vì sợ rằng mình làm phiền người khác?
Nếu bạn cũng từng có những suy nghĩ và nỗi sợ như vậy thì mình nghĩ là bài viết này của mình có thể sẽ có ích. Mình hay sợ việc nói ra những lời khuyên không hiệu quả thì sẽ không tốt cho người thân của mình, đặc biệt với người nhà thì mình đôi khi cũng quên mất việc phải để ý ngôn từ, có những lúc nói ra để mong giải quyết nhanh gọn vấn đề cho xong mà quên mất là mình cần cẩn trọng gấp đôi so với việc chia sẻ với bạn bè hoặc trong công việc.
Để áp dụng được ngay thì điều quan trọng là mình cần có phương pháp nhưng phương pháp cũng cần đơn giản để dễ nhớ, dễ thực hiện. Phương pháp để lắng nghe thì đơn giản là thật sự lắng nghe, nhưng phải hiệu quả. Cách đơn giản và hiệu quả nhất là “tóm tắt câu chuyện” (summarize) và “kể lại câu chuyện” (paraphrase) như sau:
Kiên nhẫn nghe họ nói hết câu chuyện của mình, và tóm tắt lại câu chuyện đó theo cách mình hiểu (summarize) hoặc kể lại câu chuyện họ vừa kể bằng từ ngữ riêng của mình (paraphrase.) Tóm tắt câu chuyện là việc mình tóm gọn câu chuyện bằng những ý chính một cách súc tích, nhắn gọn. Kể lại câu chuyện thì mình kể lại gần như toàn bộ những gì người kia kể cho mình, dù từ ngữ mình dùng phải là của riêng mình (từ đồng nghĩa) ngữ điệu và tông giọng vẫn cần tương đồng, nhất quán với câu chuyện gốc. Không thêm, bớt, đưa ra nhận định cá nhân.
Để làm được điều này, tất nhiên là mình phải thật sự lắng nghe, ghi nhớ câu chuyện và cách họ dùng từ ngữ để phản hồi lại cho hợp lí. Vậy là bạn vừa thật sự lắng nghe (để tóm tắt và kể lại cho đúng) và cũng vừa thể hiện cho họ là mình có lắng nghe và cố hiểu câu chuyện đó.
Lúc mới tập mình hay sợ tóm tắt câu chuyện sai thì sẽ làm đối phương khó chịu, nhưng dần dà mình thấy nếu mình tóm tắt thiếu chính xác, họ chỉ chỉnh sửa mình chứ vẫn thấy vui vì có người hiểu, cố gắng hiểu họ. Thể hiện là mình cố gắng lắng nghe vẫn tốt hơn là giả vờ mình hiểu nhưng thật sự không rõ câu chuyện đó là gì ^^
Một số lưu ý mình rút ra được để tạo được sự thoải mái, an toàn cho người tìm đến mình:
1. Hỏi để hiểu:
Nếu mình đã kể lại câu chuyện chính xác, nhưng mình vẫn chưa hiểu được vì sao họ làm như vậy, hoặc tại sao logic câu chuyện lại như vậy, thì mình có thể hỏi để hiểu thêm vấn đề.
Mình học được cách quản lí của mình thể hiện thắc mắc qua câu nói, “Help me understand this” Đại ý là, thay vì mở đầu bằng những câu hỏi tại sao có thể khiến đối phương cảm thấy suy nghĩ của họ có vấn đề, việc mở lời bằng câu nói, “Hãy nói/ giải thích giúp mình về câu bạn vừa nói để mình hiểu hơn được không?” hoặc “Mình muốn hiểu thêm tại sao bạn lại chọn giải quyết vấn đề theo cách như vậy” (Help me understand this/ Can you please tell me more about this?” Cách nói này, theo cảm nhận của mình, có đủ sức nặng để “thử thách” người đối diện nhưng cũng là cho họ được cơ hội giải thích thêm, mở rộng thêm về câu chuyện của mình mà không bị đánh giá.
2. Đừng so sánh nỗi đau và câu chuyện, cũng đừng cho mình quyền nhận xét người khác:
Chắc bản thân mỗi người, ai cũng có lần dốc hết ruột gan chia sẻ tâm sự của mình rồi nhận lại được lời “cảm thông không có ích”: Hãy nhìn người xung quanh kìa, họ còn khổ hơn bạn; cuộc sống mà, phải vui lên, chuyện có chút xíu thôi mà có gì đâu để buồn; tôi trải qua chuyện này rồi, nhưng tôi thấy bình thường mà; tôi hiểu bạn đang cảm thấy thế nào. Rồi kéo theo đó là câu chuyện “lên lớp” dạy người kia phải thay đổi cảm xúc của họ, điều mà không ai có thể, và có quyền để làm. Mỗi bộ não, mỗi con người được vận hành theo những cách khác nhau, đến cả cặp sinh đôi cũng có thể hình thành tính cách khác nhau, thì không thể áp đặt người khác nên cảm nhận giống mình. Khi bạn cho phép làm người lắng nghe thì người đối diện và câu chuyện của họ là trung tâm, mọi thứ nên tập trung vào câu chuyện của họ và cảm xúc của họ.
3. Hiểu (understand) và đồng ý (accept) là hai khái niệm khác nhau:
Qua trải nghiệm bản thân, mình thấy một cách phản hồi nghe thì hợp lí nhưng diễn đạt lại không hợp tai đó là, “Tôi hiểu ý bạn, nhưng mà…” Với mình thì tất cả những lời khuyên hay ý kiến sau từ “nhưng” đó không còn có ích nữa, vì mình cảm thấy họ chưa hiểu mình. Nếu không đồng tình với giải pháp hoặc cách hiểu của họ về vấn đề, mình sẽ nói: Tôi nghĩ rằng bạn đang cảm thấy/ nghĩ là câu chuyện này nó là thế này (dùng pp tóm tắt summarize câu chuyện) nhưng theo cách hiểu của tôi thì bản chất câu chuyện là (đưa ra nhận định cá nhân), bạn thấy cách hiểu này thế nào?
Đến cuối cùng, bạn có thể sẽ không hành xử như người kia (not accept) nhưng ít nhất bạn thể hiện được là mình thật sự hiểu tại sao họ làm như vậy (understand) Sống ở xã hội bên Canada, mình học được một điều hay là chúng ta không đồng tình với nhau không có nghĩa là chúng ta ghét nhau. Và ta không nhất thiết phải đồng ý tất cả những điều người kia nói.
4. Hãy là chính mình, và thật thà với bản thân:
Mình có thời gian hay bị rối lên vì luôn nghĩ mình phải giải quyết vấn đề cho người khác, và tự đặt mình vào thế khó. Bây giờ, mình chọn cách thật thà hơn bằng việc mình nói là mình thật sự bối rối không biết nên phản ứng thế nào về câu chuyện đó, rằng dù mình sẽ không thể hiểu được trọn vẹn nỗi đau của họ, nhưng mình tin rằng nó đủ lớn để họ kể ra với những cảm xúc, biểu hiện, tâm sự như vậy. Rất thần kì là từ khi mình thay đổi cách phản ứng, họ đa phần lại rất cảm kích mình vì đã lắng nghe họ.
5. Cho họ được bày tỏ cảm xúc của mình và xác nhận suy nghĩ, cảm xúc của mình trước khi đưa ra lời khuyên:
Thật ra cũng có lúc mình lắng nghe câu chuyện của họ xong và tìm được những giải pháp mà mình nghĩ có thể giúp được họ, dù là họ chưa mở lời hay xác nhận là họ muốn nghe giải pháp, chia sẻ của mình. Để vẫn thể hiện sự tôn trọng, cho đối phương quyền được đưa ra quyết định, và có thể tận dụng cơ hội để xác nhận xem người ta có cần giải pháp từ mình hay không, mình có thể hỏi, “Mình có một số suy nghĩ, ý kiến về câu chuyện bạn kể, bạn có muốn nghe thử không?” (When listening to your story, I have a thought/ idea that maybe helpful, are you open to hear it?) Cách đây vài tháng, mình có một chị nhắn tin với mình chia sẻ quan điểm của chị về 1 bài mình viết, chị đã hỏi mình rất dễ thương mà mình rất thích, “Chị học được cái này hay lắm. Đọc bài của em, chị nghĩ biết đâu nó thêm 1 nguồn dữ liệu cho em. Nếu em hoan hỉ thì chị chia sẻ hen.” Dễ thương quá đúng không? ☺️
Nếu đối tượng xác nhận là cần sự hỗ trợ, ý kiến của bạn, thì hãy cố gắng đặt mình vào bản thân họ, với tính cách và cảm xúc của họ càng nhiều càng tốt. Nếu đưa ra lời khuyên cho họ mà dựa vào tính cách của mình thì sẽ rất khó mà đạt được hiệu quả. Mình là một người đa phần hơi trầm tính và ít lớn tiếng, ai mà khuyên mình nên vùng lên, chỉ thẳng vào mặt ai đó mà nói gì để thể hiện cảm xúc thì mình trốn luôn 😆
6. Đừng đặt mục tiêu phải truyền cảm hứng hay nói gì đó sâu sắc:
Hồi xưa khi làm về nhân sự và tuyển dụng của 1 tổ chức cho người trẻ, mình đôi khi thấy hơi buồn và khó chịu khi những người khác làm nhiệm vụ phỏng vấn lại đặt câu hỏi lệch ra khỏi nội dung cần hỏi, và cố gắng đào sâu những vấn đề cá nhân của các bạn đang tham gia phỏng vấn, và sau đó thì lại vui vẻ chia sẻ với bạn bè vào cuối buổi, “T làm con bé đó khóc luôn, t có làm gì đâu” Và cũng nhiều bạn khác lại nghĩ rằng làm ai đó khóc, xúc động, hay học được điều gì đó trong buổi phỏng vấn là hay, và đôi khi các bạn quên mất việc quan trọng của công việc các bạn đang làm lúc đó là đặt câu hỏi đúng và lắng nghe chủ động, và hỗ trợ nhóm tuyển dụng tìm ra người phù hợp cho tổ chức dựa vào tiêu chí đã đề ra. Những bạn này không đến để học, họ đến để phỏng vấn.
Mình kể câu chuyện trên, bên cạnh việc đưa ví dụ về tầm quan trọng của đúng người, đúng thời điểm, đúng phương pháp thì cũng là một ví dụ của việc cố gắng nhắc bản thân là mình không “hơn” ai. Bạn sẽ không thật sự lắng nghe ai đó và hiểu họ hoàn toàn nếu bạn chỉ nghe họ nói và suy nghĩ trong đầu rằng mình nên nói hay phản hồi thế nào cho hay và cho sâu sắc.
Quay lại phần mình chia sẻ trước đó, mình cần hiểu nhu cầu họ đến với bạn là gì, họ có nói, hay thể hiện rằng họ cần ý kiến của bạn không. Và ngay cả khi họ cần, bạn vẫn cần phải thực sự lắng nghe và cố gắng hiểu câu chuyện đó trước. Khi đã xác nhận được là bạn hiểu được câu chuyện rồi, và khi mình đã chắc chắn họ cần lời khuyên từ bạn rồi thì những lời khuyên, hướng dẫn sau đó mới thật sự đúng thời điểm và có sức nặng.
Việc “làm” ai đó xúc động, rơi nước mắt không có nghĩa bạn đã “coach” họ thành công 😊.
Tóm lại nội dung của bài viết, để giúp đỡ được ai đó khi họ tìm đến mình, bước đầu tiêu để thể hiện thiện chí lắng nghe là việc nghe chủ động (tóm tắt câu chuyện, kể lại câu chuyện bằng từ ngữ của mình.)
Để câu chuyện được kể lại đúng tinh thần và bản chất, và để tạo không gian an toàn cho người kia thì mình cần thể hiện sự tôn trọng, hỏi thêm để hiểu vấn đề, nắm được khái niệm giữa hiểu ai đó và đồng ý với ai đó, là chính mình, cho họ được quyết định họ cần gì ở mình, không so sánh nỗi đau hay cho mình quyền phán xét người khác, và không cần đặt mục tiêu truyền cảm hứng khi tham gia vào câu chuyện.
Một số lưu ý khác khi trò chuyện và lắng nghe còn nằm ở ngôn ngữ cơ thể, hỏi những câu hỏi mở và tôn trọng không gian của đối phương nữa, nhưng với mình thì tâm ý và thái độ vẫn đóng vai trò trên hết.
Mình mong được nhận thêm những chia sẻ khác về cách bạn kết nối với những người xung quanh và cách bạn lắng nghe họ thế nào. Nếu cảm thấy thoải mái, hãy chia sẻ với mình nhen.