Mầm - Thấu Hiểu và Hàn Gắn

Mầm - Thấu Hiểu và Hàn Gắn Nơi chúng tôi giúp bạn hiểu sâu về chính mình về đứa trẻ bên trong mình, để biết yêu bản thân nhiều hơn.

Hôm qua mình viết về công cụ, kiến thức nền tảng giúp mình trong quá trình tự nhận biết. Từ đó thực hành việc quan sát t...
11/09/2025

Hôm qua mình viết về công cụ, kiến thức nền tảng giúp mình trong quá trình tự nhận biết. Từ đó thực hành việc quan sát thấy biết hoạt động của tầng tâm trí. Nay tính làm chậm tiến trình vẫn thường diễn ra trong đầu mình từ khi tiếp nhận thông tin cho đến khi ra lựa chọn phản hồi dựa trên những kiến thức đó, mà không viết về lưu ý quan trọng này thì không được. Vì mắc vào điểm chí mạng này thì không thể có sự tự quan sát được. Đó là lọt vào vai tâm lý nạn nhân. (Victime Mentality)

Khi còn mắc kẹt ở trong tâm lý nạn nhân, năng lượng luôn bị thất thoát ra ngoài: “Tại sao họ lại làm vậy với mình nhỉ?”, “Vì họ như vậy nên mình mới…”, “Tình huống/ hoàn cảnh lúc đó nếu tốt hơn thì mình đã khác rồi”, “Mình khổ vì chồng mình không hiểu mình”, “mình mệt mỏi vì ba mẹ cứ áp đặt, kiểm soát mình”, “mình bực vì sếp cứ xăm soi, ổng chỉ nói là giỏi thôi”,… Đấy là trong muôn vàn những câu thoại rất quen thuộc mà chúng ta đã từng nói và từng nghe. Khi mình bắt đầu chấm dứt những thắc mắc đó trong đầu, ánh sáng của sự thật mới bắt đầu hiển lộ. Hiểu đơn giản là mình đang hướng toàn bộ sự chú ý ra bên ngoài thì ánh sáng nhận thức không chiếu vào bên trong, vậy thôi. Và như thế, đồng nghĩa chúng ta chưa ý thức được chính chúng ta là cái lõi năng lượng hút đến những điều đó. Và vì chúng ta chưa thể thấy biết tâm trí mình đang vận hành thế nào nên những tình huống và con người tương tự sẽ liên tục xuất hiện. Thay vì tá lả những câu hỏi hướng ra ngoài đó thì chỉ cần một câu hỏi: “Điều gì bên trong mình đã bị chạm vào mà khiến mình có cảm xúc và phản ứng như vậy với con người/tình huống đó”.

Thoát khỏi tâm lý nạn nhân là điều kiện tiên quyết để bước vào hành trình quan sát và thấy biết, lúc đó những gì mình viết trong bài viết trước mới phát huy tác dụng của nó. Khi không còn đổ lỗi ra ngoài, mình mới bắt đầu quay lại nhìn vào trong. Khi đó, ta mới thấy được “điều gì thực sự diễn ra trong mình” (cả phần bản năng và tổn thương cảm xúc) và từ đó mình mới có khả năng “lựa chọn cách phản hồi” thay vì “bị cuốn đi thành phản ứng”.

Túm lại, không rời khỏi tâm lý nạn nhân thì tự quan sát không thể diễn ra. Nếu có diễn ra thì đó cũng chỉ là hoạt động dư thừa của tâm trí thuộc về bản ngã. Không có tự quan sát thấy biết thì vòng lặp cảm xúc, vấn đề sẽ lặp lại, đã thế lần sau lại “đậm đà” hơn lần trước nữa. Vì muốn vô vai nạn nhân nên mình hút tới những người cho mình được ở trong vai nạn nhân cũng dễ hiểu mà.

Yêu mến và chia sẻ,

❤️

Cánh cửa để khơi mở sự quan sát phần vô thức bên trong mìnhMình đã từng nghĩ mình vẫn luôn sống một cách có “ý thức”, bằ...
09/09/2025

Cánh cửa để khơi mở sự quan sát phần vô thức bên trong mình

Mình đã từng nghĩ mình vẫn luôn sống một cách có “ý thức”, bằng sự tự do lựa chọn của bản thân. Nhưng rồi đến một ngày, chính lựa chọn của mình về hướng đi, về công việc, về tình cảm nó đều dẫn mình đến những cảm giác gò bó, không thoải mái, thậm chí là vòng lặp của sự mệt mỏi, trống rỗng, chán chường thì mình bắt đầu quan sát kỹ hơn những gì đang diễn ra xung quanh mình, trong khoảng lặng đó mình để ý đến những gì chạy trong đầu, những cảm xúc lên xuống theo những dòng suy nghĩ và mình chợt nhận ra mình sống như một cái máy, học học, làm làm, thậm chí chuyện vui chơi giải trí là như kiểu bị cuốn theo, cũng cho giống mọi người ngoài kia, riết tự nhìn lại mình sống như cái xác không hồn. Sợi dây cảm xúc kết nối với tất cả những điều đó nó mờ nhạt. Chẳng thế mà người xưa nói “Làm như ma làm”, sau này thì mọi người có thắc mắc là “Sống hay tồn tại?” đấy thôi.

Và mình quyết định mình có ở trong cái guồng cũ đó nữa hay không? Và mình đảo ngược tất cả những gì Đang Là lúc đó. Nếu trước mình tập trung nhiều vào những gì thuộc về bên ngoài thì giờ mình tập trung vào phần tinh thần và cảm xúc. Vũ trụ nó xoay chuyển theo mình các bạn ạ. Mình ngưng công việc cũ thu nhập tốt, chọn theo cái khi nghĩ về khiến mình thấy vui, bỏ qua những tiếng nói vo ve trong đầu, những lo lắng, sợ hãi,… Mình được đưa đẩy đến kiến thức về cấu trúc não bộ qua sinh trắc vân tay, biết về những kiến thức tâm linh tâm lý học, mình giải mã được vì sao cơ chế tự “dìm” bản ngã cũ của mình nó dễ hơn so nhiều người.

Não bộ con người chẳng khác gì một chiếc máy tính tinh vi. Và sinh trắc vân tay chính là phần cấu hình bẩm sinh của chiếc máy tính đó. Nó quy định cách ta tiếp nhận thông tin, cách ta suy nghĩ, tư duy vấn đề và phần phản ứng tự nhiên mà ta mang trong mình. Thời gian trước mình tiếp cận sinh trắc vân tay theo hướng cũng như những thông tin mà nhiều người ngoài kia tiếp cận. Hiện giờ thì mình không đi theo hướng đó nữa, mà dùng công cụ này để đâm sâu vào phần vô thức, những vấn đề về mặt cảm xúc, tinh thần mà mọi người đang mắc kẹt ở trong đó.

Sinh trắc cho bạn biết “cấu hình tư duy bẩm sinh” của bạn, tất nhiên nó chỉ là một phần của vô thức. Vấn đề là trong suốt quá trình lớn lên, chúng ta được “cài đặt” thêm dữ liệu bởi gia đình, bởi xã hội, bởi văn hoá, dần hình thành bên trong mỗi người những niềm tin vô hình. Và chúng ta tưởng rằng những gì mình đang suy nghĩ, tư duy và lựa chọn là của mình – nhưng thực chất, đó là những gì được “xuất” ra từ hệ điều hành bẩm sinh (não bộ cá nhân) và tiềm thức của chúng ta (dữ liệu cá nhân đã từng ghi nhận). Thế nên mới có khái niệm chúng ta bị lập trình. Vô thức kiểm soát chúng ta đến 90% mà. Ý thức chỉ trôi nổi 10% thôi.

Vì thế, nhiều người cứ sống trong những vòng lặp, đương cử một vài vòng lặp mình đã từng nhé:
• Chán chường, mệt mỏi với công việc không phải không có năng lực để làm mà chỉ là ít niềm vui, nghĩ đến việc dừng rồi suy nghĩ cân nhắc, rồi lại làm tiếp. Làm vài vòng như vậy trước khi cam đảm để nghỉ.
• Lặp lại một kiểu chạy theo, bám dính trong các mối quan hệ khiến bản thân cứ ở trạng thái suy tư, khổ sở.
• Cố gắng đạt được một mục tiêu nào đó đến lúc đạt được thì thấy mình cũng chẳng cần có điều đó lắm, thấy trống rỗng.

Và nhiều vòng lặp khác nữa từ đó mới nhận ra tất cả những hành vi bên ngoài phát sinh đều dựa trên một “cái gốc” nào đó chạy âm thầm bên dưới, điều này khiến mình sống không phải Là Mình.

Sinh trắc khi nhìn từ góc độ giải mã vô thức, không chỉ là công cụ để biết “mình thông minh thế nào”, “mình giỏi cái gì”, “tôi hợp nghề gì”. Nó là tấm gương soi vào bên trong: để ta nhận ra đâu là cấu hình bẩm sinh, đâu là những lập trình đã được cài đặt từ bên ngoài, để dần bóc tách, thấy biết đâu mới thực sự Là Mình.

Bạn nào quan tâm và muốn khám phá sinh trắc theo hướng này (bạn đã từng có một bản báo cáo sinh trắc thì càng tốt nhé). Kết nối cùng mình để chạm nhiều thứ hơn bên trong chính mình.

Yêu mến và chia sẻ,

❤️

Chuyện “nhà thiết kế bẩm sinh” trong tôi. 😂Hành trình đâm sâu vào vô thức, mình nhận ra mình thành “Nhà thiết kế” tài ba...
04/09/2025

Chuyện “nhà thiết kế bẩm sinh” trong tôi. 😂

Hành trình đâm sâu vào vô thức, mình nhận ra mình thành “Nhà thiết kế” tài ba từ lúc nào không hay biết. Thiết kế xịn nha. Nhưng không phải thiết kế đồ hoạ mình làm sau này hay nội thất thời trang gì đâu. Là thiết kế tá lả khuôn mẫu cho cuộc đời mình. Đủ thứ khuôn: khuôn ổn định, khuôn thành công, khuôn hạnh phúc, khuôn “có giá trị trong xã hội”,…

Nhìn lại thấy vô thức mình lớn lên và cũng tạo ra vô bộ sưu tập khuôn mẫu hoành tráng đó chứ. Xứng đáng mở triển lãm luôn ấy. Để xem xét idea này, có mở sẽ lấy tên “Patterns in me” nhỉ? Oách xà lách, nhức bộ nách.

Và sau đó nhức thiệt. Nhức nhối. Mình cũng chăm chỉ lắm chứ, ráng sống sao cho khớp từng cái khuôn mình vô thức vẽ ra trong đầu. Phải làm được đời mới nể chứ. Cũng có thành hình, thành quả, thành tích đồ chứ bộ. Nhưng rồi một ngày đẹp trời, tôi giật mình nhận ra: Ủa??? Trong đống khuôn đó, không có cái nào từ đầu xây dựng nó chứa yếu tố niềm vui và yêu thương hết.

Cảm giác như mình dựng lên một cái nhà như mình từng ước muốn, nhưng sống trong nó rồi mình mới thấy nó trơ trơ, ngột ngột, không thoải mái sao đó.

Thế là mình cho mình một khoảng tĩnh lặng và quyết định bước vào hành trình hơi mệt một tí nhưng cần thiết cho chính mình. Đó là quan sát mình và tự tay đập dần mấy cái khuôn mình dựng nên. Đập dần thấy bên trong thanh nhẹ hơn hẳn, nhờ thêm nhiều ánh sáng ùa vào, nhiều niềm vui hơn, thấy nhiều yêu thương hơn.

Vô thức vô thức điều khiển, “thiết kế” làm chi để rồi… tự nhốt mình trong mấy cái khuôn đó. Từ đó đến giờ, bớt ham dựng khuôn rồi, bớt nhìn thiên hạ rồi “mình phải” thế này thế kia rồi. Mình bắt đầu chọn sống có cảm xúc hơn, hiện hữu hơn và kết nối thật sự với những gì mình làm. Mình trò chuyện và đâm sâu vào những nỗi sợ bên trong mình, mình lắng nghe cơ thể nhiều hơn, tôi học cách thư giãn để quan sát tâm trí nhiều hơn. Tinh thần là điều mình ưu tiên nhiều hơn, thế giới bên trong mình được ưu tiên trước.

Bởi, giờ ai tạo tác nhiều khuôn mẫu thì cứ tạo, mình chỉ tập trung đập thôi. Giờ sống chỉ đơn giản là luôn tự hỏi mình: “Trong cái mình đang làm, có niềm vui, có thương yêu không?”

Ai đang sống mà cứ thấy nặng nặng, mệt mệt nhiều hơn là nhẹ nhàng, an an thì xem thử mình có vác nhiều cái khuôn quá không nhé. Vác nhiều cái thi thể mình nó cũng có vấn đề theo á.

Yêu mến và chia sẻ. ❤️

Gần đây, nhờ các lớp Merkaba mà đời sống của mình xuất hiện thêm nhiều nhân vật. Các bạn chủ yếu là GenZ, một thế hệ rất...
29/08/2025

Gần đây, nhờ các lớp Merkaba mà đời sống của mình xuất hiện thêm nhiều nhân vật. Các bạn chủ yếu là GenZ, một thế hệ rất khác, những ánh sáng rất khác nên khiến cho thời gian này của mình cũng có nhiều màu sắc hơn. Tự nhiên ngẫm lại quá trình mình trượt vào hành trình như hiện tại ra sao? Chỉ là một buổi Sài Gòn vẫn còn giãn cách vì dịch. Mình và người bạn đồng hành ngồi nói chuyện với nhau vô tình ráp những phần kiến thức mà 2 đứa có và một hành trình mới được kích hoạt từ đó. Và cũng từ đó đến nay, độ tập trung vào hướng đi này đã giúp tụi mình cập nhật thêm nhiều nhận thức và giải phóng được nhiều thứ ở mỗi đứa. Ban đầu tụi mình làm vì chính tụi mình thôi.

Thời gian đầu tiên chạm vào kiến thức sinh trắc, tôi đơn giản nghĩ rằng mình đang nắm trong tay một chiếc bản đồ để có thể hiểu được những cơ chế tư duy của mình, hiểu được sao trước giờ mình có những xung đột, mâu thuẫn bên trong mình như vậy, mình hiểu được vì sao từ nhỏ mình nhanh nhạy cái này, mình chậm cái kia. Mình làm trong công ty liên quan đến sinh trắc nhưng vị trí chính vẫn là một anh thiết kế đồ hoạ nên thời gian đó mình chỉ dùng kiến thức này chỉ để giải mã cơ chế của mình, hiểu chính mình và quan sát ban đầu những gì diễn ra xung quanh mình kèm phản ứng của mình. Cũng là cách mình tự ấn chứng lại những gì mình tiếp nhận về sinh trắc. Và rồi, càng đi sâu vào, mình càng nhận thức rõ sự trung lập của thông tin. Thông tin nó chỉ là thông tin nhưng khi đi qua từng ma trận của từng bộ não, nó mới trở thành một điều gì đó: tin, hoài nghi, phán xét, đánh giá,… và kèm theo đó là những cảm xúc khác nhau.

Sau khi mở khoá lớp cấu hình bản năng đó, mình và người bạn đồng hành mở khoá những tổn thương cảm xúc của con người. Và dần nhận biết sâu sắc hơn nữa về cách một người phản ứng với thông tin nói lên thế giới bên trong họ nhiều hơn là nói về thông tin đó. Bất cứ kiến thức nào dung nạp chúng mình đều dùng nó để giải mã chính mình trước. Nhìn vào những vòng lặp vấn đề mà chúng mình từng trải qua. Hiểu được vì sao ở thời điểm này thời điểm kia lại gặp người này người kia, lại có chuyện này chuyện kia xảy ra. Dần dần những quy luật vận hành đời sống hiển lộ ra bên dưới những sự hỗn loạn, những rối bời mà trước giờ vẫn chỉ có thể lưu lại bằng những thắc mắc, những câu hỏi từ ngày này qua ngày khác.

Khi tiếp nhận và nhìn vào những tổn thương cảm xúc, mình thấy rõ cách mình và mỗi một người xung quanh dựng lên một cơ chế bảo vệ riêng. Và rồi, chính cơ chế đó trở thành lăng kính mỗi một chúng ta nhìn cuộc đời này. Một sự nghi ngờ, phòng thủ, một sự lo lắng, tức giận, lạnh lùng, mất kiểm soát,… – tất cả đều xuất phát từ nỗi sợ nào đó ẩn bên dưới hay một “phần tối” nào của chính mình mà mình chưa nhận ra. Và sợ lớn nhất, tinh vi nhất mà mình nhận ra là sợ đối diện chính mình. Khi biết điều này, mình bắt đầu ý thức lưu tâm và xông vào những gì trồi lên bên trong mình. Cơ thể mình nó không bao giờ nói dối và nó liên kết rất chặt với trạng thái tinh thần của mình mà, có gì bên trong trồi lên là cơ thể nó cũng "ò í e" lên cho mình biết.

Nói chung hành trình trôi trôi rứa đó. Từ những gì tụi mình nạp, tụi mình trải qua, tụi mình giải mã và ấn chứng cho tụi mình và cho nhau. Rồi tụi mình chia sẻ từ vòng bạn bè lân cận cho đến những kết nối tìm tới tụi mình. Và gần đây nhất là tập thể merkabu. Tụi mình vẫn cứ đang đi vậy đó.

Bạn nào cần những cuộc trò chuyện để làm rõ nhiều hơn về chính mình và những gì đã và đang diễn ra trong nội tâm của chính mình thì kết nối với Mầm nhé. Một cuộc trò chuyện thôi, nếu chạm đúng gốc rễ, có thể là bước mở đầu cho cả một hành trình mới.

❤️

Có những giai đoạn trong đời, người ta tỉnh dậy giữa một ngày rất bình thường và cảm thấy: hình như mình không biết mình...
16/08/2025

Có những giai đoạn trong đời, người ta tỉnh dậy giữa một ngày rất bình thường và cảm thấy: hình như mình không biết mình đang sống để làm gì. Không có tai nạn nào xảy ra, không có mất mát nào cụ thể, nhưng cảm giác trống rỗng thì rõ ràng như một khoảng rỗng không tên nằm giữa ngực.

Lúc đó, người ta bắt đầu đổ lỗi cho hoàn cảnh: vì công việc không đủ thử thách, vì chưa tìm được đúng đam mê, vì chưa kiếm đủ tiền để sống cuộc đời mong muốn. Nhưng thực ra, thứ đang thiếu không nằm ở bên ngoài.

Carl Jung từng nói: “Ai nhìn ra ngoài thì mộng mơ. Ai nhìn vào trong thì tỉnh thức.” Đó là điểm mà nhiều người bỏ qua. Khi thấy mình lạc hướng, người ta có xu hướng tăng tốc – làm nhiều hơn, học nhiều hơn, chạy nhiều hơn – như thể tốc độ có thể thay thế được phương hướng.

Họ không biết rằng, phần lớn cảm giác lạc lối không đến từ việc đi sai đường, mà đến từ việc chưa từng biết mình là ai. Và người không biết mình là ai thì không thể biết điều gì là đúng với mình.

Khi đó, những mục tiêu “có vẻ tốt” sẽ dễ dàng trở thành cái bẫy. Vì thấy ai cũng có, nên cũng muốn. Vì thấy ai cũng thành công kiểu đó, nên cũng cố theo. Nhưng cái gì không xuất phát từ bên trong thì sớm muộn cũng trở thành gánh nặng.

Nếu một ước mơ không khiến bạn muốn làm nó mỗi ngày, thì có lẽ nó không phải của bạn. Nhưng để nhận ra điều gì là của mình, trước tiên phải dám sống chậm lại, nhìn vào khoảng trống đó, và chịu được cảm giác chưa có câu trả lời.

Đó không phải là sự trì hoãn. Đó là sự tỉnh thức.

Không phải ai cũng đủ can đảm để làm điều đó. Bởi quá trình ấy không có lộ trình rõ ràng, không ai vỗ tay cổ vũ, không thành tích nào được ghi nhận. Chỉ có bạn và những lựa chọn nhỏ hằng ngày – ăn uống tử tế, tập thể dục vì sức khỏe, đọc sách để hiểu chứ không để khoe, làm việc vì thấy ý nghĩa chứ không vì danh tiếng.

Mỗi hành động nhỏ ấy là một bước trở về chính mình. Và chỉ khi nào bạn đủ gần với bản thể thật của mình, bạn mới không còn cần hỏi: “Tôi đang sống để làm gì?”, vì lúc đó, từng việc bạn làm, từng hơi thở bạn sống – đã là câu trả lời.

Khủng hoảng không phải là cái hố chôn bạn xuống. Nó là cánh cửa. Nhưng cánh cửa đó chỉ mở ra khi bạn dám bước vào vùng tối của chính mình, nơi không có gì chắc chắn, không có gì bảo đảm.

Và chính trong bóng tối đó, bạn bắt đầu hình thành một bản thể thật – không phải để chạy theo ai, không phải để chứng minh điều gì, mà chỉ để sống một đời đúng nghĩa.

Nguồn: Tâm lý học đám đông

Yêu mến và chia sẻ.

❤️

Có ai trên đời mà chưa 1 lần đau khổ và chưa 1 lần hạnh phúc đâu hì!?! Hôm qua nói chuyện “đau khổ có gì sướng?”, hôm na...
12/08/2025

Có ai trên đời mà chưa 1 lần đau khổ và chưa 1 lần hạnh phúc đâu hì!?!

Hôm qua nói chuyện “đau khổ có gì sướng?”, hôm nay mình đi sâu vào để hiểu 1 chút về đau khổ đi!

Xem đi rồi quyết định, chọn kiểu đau khổ nào để sướng nhé.

Yêu mến chia sẻ,
🌿❤️✨

P/s : Xin phép thầy cho con đổi vài chữ để bạn bè con dễ hiểu hơn! ☺️.


ĐAU KHỔ

Có hai loại đau khổ: đau khổ dẫn đến đau khổ hơn và đau khổ dẫn đến chấm dứt đau khổ. Đau khổ đầu tiên là chấp giữ những gì ưa thích và chán bỏ những gì không ưa thích. Đau khổ thứ hai là can đảm và trì chí theo dõi sự không ngừng thay đổi của các cảm giác: hạnh phúc, đau khổ, vui vẻ, buồn chán, vừa lòng, phật ý... Đau khổ này dẫn đến chỗ bình an.

Chúng ta muốn tìm một con đường dễ dàng. Nhưng không có đau khổ thì không có trí tuệ. Để cho trí tuệ chín muồi bạn phải ngã đổ và khóc than nhiều lần trong khi sống

Chúng ta sống trên đời đi qua mọi trải nghiệm là để hiểu rõ đau khổ:
- Làm thế nào để chấp nhận đau khổ...
- Làm thế nào để thoát khỏi đau khổ...
- Làm thế nào để đau khổ không khởi sinh...
Vậy thì, đừng làm những gì gây ra đau khổ, như đừng tham luyến chẳng hạn; nếu không, đau khổ chẳng buông tha bạn đâu.

Thực ra, hạnh phúc chỉ là biến thể của đau khổ dưới một hình thái tế nhị. Dính mắc vào hạnh phúc cũng như dính mắc vào đau khổ nhưng bạn không thấy đó thôi. Đừng nghĩ rằng nắm giữ hạnh phúc là xa lìa đau khổ. Cả hai dính chặt vào nhau không thể tách rời. Cuộc đời có chỉ cho chúng ta biết đau khổ là kẻ thừa kế tai hại của hạnh phúc. Hãy xem đau khổ và hạnh phúc ngang nhau. Khi hạnh phúc khởi sanh, đừng quá vui mừng mà bị cuốn trôi đi; khi đau khổ đến cũng đừng quá thất vọng mà bị nhấn chìm vào dòng thác lũ.

Khi đau khổ phát sinh, hãy ý thức rằng chẳng có ai chịu nhận đau khổ. Nếu nghĩ rằng đau khổ và hạnh phúc là của bạn thì bạn sẽ không bao giờ tìm thấy bình an.

Người đau khổ sẽ nhận sự đau khổ này mà có trí tuệ. Nếu không đau khổ, họ sẽ không quán sát và không có trí tuệ. Không trí tuệ thì không hiểu biết. Không hiểu biết sẽ không thoát khỏi khổ đau. Vậy thôi! Thế nên phải nỗ lực và kiên trì quan sát. Để rồi khi nhìn lại thế gian này sẽ không còn sợ hãi như trước nữa. Đức Phật thành đạo chính trong thế gian này chứ không phải ngoài thế gian này.

Lợi dưỡng và khổ hạnh là hai lối đi không được khuyến khích. Đó chỉ là hạnh phúc và đau khổ mà thôi. Chúng ta tưởng rằng mình thoát khỏi đau khổ, nhưng thực ra không phải vậy, chúng ta chỉ dính mắc vào hạnh phúc. Nếu dính mắc vào hạnh phúc, chúng ta lại đau khổ lần nữa. Sự thực là vậy, nhưng người ta nghĩ ngược lại.

Khổ chỗ này người ta chạy đến chỗ kia. Chỗ mới này khổ họ lại chạy nữa. Họ tưởng rằng chạy thoát khỏi khổ đau, nhưng thực ra không phải vậy. Họ mang đau khổ đi mọi nơi mà không biết. Không biết đau khổ sẽ không biết nguyên nhân của khổ đau. Không biết nguyên nhân của khổ đau sẽ không biết chấm dứt đau khổ. Do đó không có cách gì để thoát khỏi khổ đau.

Con người ngày nay có nhiều kiến thức hơn con người ngày xưa. Họ sống trong tiện nghi và có đầy đủ những gì họ cần. Nhưng họ có nhiều đau khổ và rối rắm hơn trước. Tại sao vậy?

Đừng là yếu nhân, đừng là thường nhân, đừng là gì cả. Nếu là yếu nhân, bạn sẽ đau khổ. Nếu là thường nhân bạn sẽ đau khổ. Nếu là gì đó bạn sẽ đau khổ. Khi ngồi chỉ là ngồi. Khi đi chỉ là đi. Thế thôi!

Thương và ghét, cả hai đều đau khổ bởi vì đều do tham ái gây ra. Muốn là khổ. Muốn mà không được cũng khổ. Ngay cả khi có được cái mà bạn muốn, cũng là đau khổ nữa, bởi vì khi được chúng, bạn lại lo sợ sẽ mất chúng. Làm sao có thể sống hạnh phúc khi tâm đầy lo sợ?

Khi nóng giận, bạn thấy tốt hay xấu? Nếu thấy xấu thì tại sao không vất bỏ đi mà khư khư giữ lấy làm gì? Bạn cho rằng mình thông minh và trí tuệ, vậy thì dại chi mà giữ những của nợ ấy? Có lúc tâm sân hận có thể làm cho cả nhà gây gỗ nhau và làm cho bạn khóc suốt đêm; sau đó vẫn còn hậm hực và đau khổ. Nếu bạn thấy được sự đau khổ của sân hận thì hãy vất bỏ đi. Nếu không chịu vất bỏ thì nó sẽ gây đau khổ cho bạn dài dài, chẳng lúc nào dừng nghỉ. Thế gian đau khổ này là như vậy đó. Nếu bạn biết rõ nó, bạn sẽ giải quyết được mọi khó khăn.

Một phụ nữ muốn biết làm thế nào để đương đầu với sân hận. Tôi hỏi cô ta khi cơn giận nổi lên thì sân hận này là của ai vậy. Cô ta trả lời chính là của cô. Nếu sân hận đúng là của cô thì cô có thể bảo sự sân hận này ra đi được không? Sân hận không chịu nghe lời cô ta. Giữ sự sân hận như giữ của riêng sẽ gặp nhiều đau khổ. Nếu sân hận thực sự là của ta thì nó hẳn phải nghe lời ta. Nếu không nghe lời ta thì nó chẳng phải của ta. Tâm sân hận đã đánh lừa ta rồi đó. Đừng ngã theo nó. Dầu tâm vui hay buồn cũng đừng ngã theo nó. Lúc nào nó cũng là thứ lừa dối thôi.

Sự vật vô thường mà cứ cho là bền vững thì chỉ chuốc lấy đau khổ mà thôi.

Phật lúc nào cũng có mặt để dạy dỗ chúng ta. Hãy tự mình tìm thấy. Có hạnh phúc và có bất hạnh. Có vui và có khổ. Chúng luôn luôn có mặt. Hiểu bản chất của vui và khổ là thấy Giáo pháp, thấy Phật. Phật Pháp không xa rời thế gian pháp

Quan sát kỹ càng ta sẽ thấy hạnh phúc và đau khổ giống nhau. Nóng và lạnh cũng như vậy. Ta có thể chết thiêu vì lửa và chết cóng vì lạnh. Chẳng có gì hơn kém. Hạnh phúc và đau khổ cũng vậy. Ai ai cũng muốn hạnh phúc, chẳng có người nào muốn khổ đau. Niết bàn chẳng có ham muốn. Niết bàn chỉ có an tịnh tĩnh lặng.

Thiền Sư Ajahn Chah.

Tiếp tục bài post trước chi tiết hơn một chút về việc người gắn kết âu lo và người gắn kết né tránh kích hoạt cảm xúc củ...
20/07/2025

Tiếp tục bài post trước chi tiết hơn một chút về việc người gắn kết âu lo và người gắn kết né tránh kích hoạt cảm xúc của nhau (triggers)

Người gắn kết âu lo cảm thấy người gắn kết né tránh hờ hững, lạnh lùng giống như cảm giác từng thấy cha/mẹ không quan tâm, chú ý đến mình. Đứa bé bên trong họ khao khát khiến người đó mở lòng, thay đổi vì mình – như cách từng mong ba mẹ chú ý, yêu thương mình hơn. Cảm giác chiến thắng nếu được yêu, muốn được xác nhận mối quan hệ là vì nhu cầu chứng tỏ “mình xứng đáng”

Người gắn kết né tránh cảm thấy người gắn kết âu lo có nhu cầu thể hiện cảm xúc mãnh liệt, khiến họ cảm thấy bị áp lực, cảm giác bị xâm phạm “không gian riêng”, như ký ức quen thuộc về sự kiểm soát thời thơ ấu từ cha/mẹ. Tất nhiên bên cạnh đó vẫn có một sự ấm áp nào đó mà họ từng thiếu được mang lại bởi đối phương.

Tính viết luôn một số bài học của từng kiểu người cần nhận ra, nhưng Mầm sẽ để cho phần tiếp theo vậy.

Yêu mến và chia sẻ

❤️

Vì sao kiểu người gắn bó âu lo lại dễ hút tới kiểu người gắn bó né tránh như “oan gia ngõ hẹp”. Trong tương tác của kiểu...
18/07/2025

Vì sao kiểu người gắn bó âu lo lại dễ hút tới kiểu người gắn bó né tránh như “oan gia ngõ hẹp”. Trong tương tác của kiểu gắn kết mối quan hệ thì đây có lẽ là trường hợp phổ biến nhất.

Người gắn bó âu lo (anxious-attachment) thường lớn lên trong môi trường tình cảm thiếu ổn định như là: cảm nhận yêu thương lúc có lúc không, cảm xúc của người chăm sóc khó đoán, phải nỗ lực để có cảm giác được chú ý, yêu thương.

Thế nên không có gì khó hiểu khi kiểu người gắn bó âu lo vì tổn thương cảm xúc từ thuở bé mà mang một tập tính bám chặt, sợ bị bỏ rơi, khao khát sự xác nhận liên tục, khẳng định giá trị bản thân thông qua người khác, đặc biệt là trong kết nối tình cảm.

Trong khi đó, người gắn bó né tránh (avoidant-attachment) thường lớn lên trong môi trường thiếu những kết nối cảm xúc thực sự, ví dụ như: cảm xúc bị bác bỏ hoặc không được khuyến khích thể hiện ra bên ngoài, bản năng tự lập quá mạnh hay phải học tự lập quá sớm, xu hướng che giấu nhu cầu cảm xúc cá nhân, yêu thương gắn liền với trách nhiệm, áp lực, xâm phạm cá nhân.

Những tập tính dần được duy trì ở kiểu người gắn bó né tránh là thường rút lui, giữ khoảng cách để bảo vệ mình khỏi những va chạm, để không phải thể hiện những cảm xúc không mong muốn.

Họ hút tới nhau vì tổn thương của đứa trẻ bên trong mình. Khi 2 kiểu gắn bó này gặp nhau, thông qua tương tác với nhau, họ phải nhận ra và học bài học của mình. Người gắn bó âu lo với đặc tính của mình sẽ vô thức kích hoạt nỗi sợ bị xâm phạm, kiểm soát của người gắn bó né tránh. Còn người gắn bó né tránh sẽ vô thức kích hoạt nỗi sợ bị bỏ rơi, phụ thuộc cảm xúc của người gắn bó âu lo.

Luật hấp dẫn đấy các bạn à. Nếu để ý thì đặc điểm biểu hiện của 2 kiểu người này đang ở 2 cực đối nghịch, điều này tạo nên một sự mất cân bằng nội tại bên trong mỗi kiểu người. Mà mất cân bằng là vũ trụ này nó phải kiến tạo tình huống để cân bằng lại.

Vòng lặp mối quan hệ giữa 2 kiểu gắn bó này luôn xảy ra nếu bạn chưa nhận thức và chuyển hoá được tổn thương bên trong mình. Đừng nhìn người kia ở góc nhìn là người khiến mình bị tổn thương mà hãy ý thức tổn thương đó đã có sẵn bên trong mình. Chỉ như thế bạn mới bước một bước đầu tiên trên hành trình chuyển hoá tổn thương cảm xúc đang âm ỉ chạy bên trong mình.

Yêu mến và chia sẻ

❤️

🌿 MERKABA PHÚ YÊN | Tháng 8Điểm đến của khoá Merkaba lần này là Phú Yên, chúng mình sẽ dẫn bạn về lại với bản thể của cá...
17/07/2025

🌿 MERKABA PHÚ YÊN | Tháng 8

Điểm đến của khoá Merkaba lần này là Phú Yên, chúng mình sẽ dẫn bạn về lại với bản thể của các bạn trước, bằng những kiến thức căn bản nhất về hệ điều hành tư duy của chính bạn, về những tổn thương cảm xúc bạn có thể vướng phải trong quá trình sinh ra và lớn lên.

Thông qua những trải nghiệm của các bạn trên tất cả các khía cạnh của đời sống, chúng mình sẽ giúp bạn nhận ra phần vô thức đang vận hành trong cách yêu thương của các bạn lên chính mình và người khác. Giúp bạn có thể thấy phần gốc tạo nên những vấn đề hay vòng lặp vấn đề xảy ra trong đời sống của các bạn.

Nếu các bạn ý thức về việc yêu thương chính mình nhưng thấy đời sống này vẫn còn nhiều điều khiến bên trong mình thấy mệt mỏi và phiền phức quá thì hãy đồng hành cùng khoá Merkaba này. Chúng ta cùng nhau chia sẻ và bóc tách:

- Những nút thắt bên trong bạn, để bạn biết mình có bị giới hạn trong một khuôn mẫu yêu thương hay một khuôn mẫu sống nào đó hay không?

- Bạn có đang thật sự yêu thương chính mình hay đang bị tâm trí dẫn dắt né tránh chính mình?

- Cách mà bạn yêu thương người khác trong vô thức nó diễn ra như thế nào? Và người khác phản chiếu bạn ra sao?

- Đứa trẻ bên trong bạn khiến bạn thu hút và vận hành sự yêu thương của bạn ra sao?

- …

Bạn sẽ được chia sẻ thêm kiến thức tương thích với những trải nghiệm và vấn đề mà bạn đưa ra, điều chỉnh hay tháo gỡ lớp kiến thức bạn từng có để hướng mình về trạng thái sống thoải mái hơn. Chúng mình kết hợp kiến thức về hệ điều hành tư duy của não bộ, kiến thức về những tổn thương cảm xúc để cùng các bạn giải mã vòng lặp vấn đề của bản thân, để từ đó bạn có thể có những chuyển hóa từ bên trong mình, nhìn rõ chính mình hơn qua chính hành trình sống của bạn.

📖 Nội dung chính của 3.5 ngày:
Ngày 1 – Cơ thể vật lý:
Những vấn đề trên cơ thể vật lý của từng người tham gia và những vấn đề tinh thần liên quan. Những sai lầm trong quá trình chăm sóc cơ thể vật lý
Ngày 2 – Cơ thể cảm xúc:
Giải quyết các vấn đề hiện hữu của từng cá nhân, giải phóng những cảm xúc không thoải mái nếu có
Ngày 3 – Cơ thể tâm trí:
Hiểu về cơ thể tâm trí và xử lý những hệ thống niềm tin giới hạn của người tham gia
Ngày 4 – Thu hoạch & Kích hoạt:
Gói lại hành trình – và lên kế hoạch cho lộ trình tiếp theo khi quay lại đời sống thường nhật.

(Tiếp nạp kiến thức căn bản, xử lý và giải quyết vấn đề thực tế của từng người tham gia)

Chương trình kết hợp:
Kiến thức về cơ chế và cảm nhận Thân - Tâm - Trí
Giải mã thông qua ma trận tính cách bản năng và những dấu ấn của tổn thương cảm xúc
Xử lý các vấn đề bản thân mắc phải
Thanh lọc cơ thể vật lý và tinh thần

🏡 Thời gian & Địa điểm:
01–04/8/2025 tại Nhà Ngoại Ô - Countryside homestay, Phú Yên

Đăng ký tham gia:
https://forms.gle/kNNUSW3B7RuFf2RS6

Yêu mến và Hẹn gặp,

Bài post trước đang viết về việc chúng ta bước ra từ thời kỳ của não trái, và đến thời kỳ này đang có một sự dịch chuyển...
13/07/2025

Bài post trước đang viết về việc chúng ta bước ra từ thời kỳ của não trái, và đến thời kỳ này đang có một sự dịch chuyển về não phải để mọi thứ được hợp nhất lại.

Điều mà mình nhìn ra ở xu hướng dịch chuyển này không có gì to tát cả, là trong giai đoạn này mọi người bắt đầu quan tâm đến cảm nhận của mình nhiều hơn, kết nối và hoà hợp với những điều tự nhiên nhiều hơn, quan tâm đến hiện hữu nhiều hơn là chú tâm cố gắng kiểm soát đời sống.

Nhiều người bắt đầu nhận ra mình đang sống như một khuôn mẫu ngoài kia mà không phải là mình, mình nỗ lực về tương lai nhưng luôn ở trạng thái mệt mỏi, mình muốn yêu và được yêu nhưng chỉ thấy gò bó xung đột,… rồi họ bắt đầu thắc mắc về sự tồn tại, về ý nghĩa của đời sống. Cũng từ những thắc mắc khởi sinh đó mà một làn sóng quan tâm đến tâm lý, tâm linh, tu tập, tỉnh thức diễn ra. Những gì liên quan đến nội tâm con người được quan tâm nhiều hơn trước.

Hành trình của mình và nhiều người cũng vì thế bắt đầu thay đổi. Mình tập trung quan sát mình, quan sát những gì xảy ra với mình, ráp hết trải nghiệm mà mình có và quan sát được để dần thấy được mình trong suốt một hành trình dài và nhận ra những vận hành của đời sống này. Ý thức mình đang nuôi dưỡng điều gì bên trong mình. Những nỗi sợ còn âm ỉ bên trong kéo mình tới điều gì? Những yêu thương được nuôi dưỡng sẽ giúp mình giãn nở ra sao? Những tư duy bị quy định nó khiến mình bị bên ngoài đụng chạm thế nào? Và khi phá vỡ một sự đóng khung tư duy nào đó nó khiến mình chuyển biến những cảm xúc theo hướng dễ chịu hơn hay khó chịu hơn để biết mình nên tiếp tục chuyển hoá mình hay không?

Thời kỳ chuyển giao bên trong thì cũng như bên ngoài thôi, luôn có một quá trình nó hơi lộn xộn. Dọn dẹp cái cũ cái không còn phù hợp để sắp xếp lại, tinh giản lại, loại bỏ bớt đi. Y như dọn nhà vậy đó. Lúc dọn nó sẽ bụi bặm, có khi có mùi này mùi kia khiến mình khó chịu, dọn thì phải mất công với mệt nữa chứ. Nên những “điểm gãy” có xảy ra thì cứ coi như tín hiệu để mình dọn dẹp lại, điều chỉnh lại sự mất cân bằng gì đó bên trong mình, thế thôi.

Yêu mến và chia sẻ

❤️

Các bạn xuất hiện với Merkaba luôn là những người có một điều gì đó bên trong mình sụp đổ. Và các bạn vô tình hay có chủ...
11/07/2025

Các bạn xuất hiện với Merkaba luôn là những người có một điều gì đó bên trong mình sụp đổ. Và các bạn vô tình hay có chủ đích đã gửi tín hiệu muốn thoát khỏi trạng thái hiện hữu của mình. Ừ, nguyên lý của vũ trụ này là phải cân bằng, bị mất cân bằng mạnh quá trong một thời gian thì “điểm nứt gãy” nó xảy ra thôi. Ai cũng phải có những điểm như thế trên hành trình riêng của mỗi người. Những lúc đó chỉ cần lưu tâm tới mình mất cân bằng cái gì mà điều hướng tập trung vào cực ngược lại thôi. Đổ về bên ngoài mạnh quá mà gãy thì là do bên trong mình còn yếu và ngược lại. Mình yếu gì thì mình luyện cho nó lên, thế thôi. Chứ không nhận mình gãy, mình yếu thì tâm trí mắc kẹt nó có cách “hiệu quả” lắm là đổ lỗi, do cái này cái nọ, do người này người kia hay tinh vi hơn là chấp nhận trạng thái đổ gãy của mình một cách pha-kè. Là tâm trí, là tâm trí mình cả.

Từ sau dịch sự gãy đổ bên trong mỗi người diễn ra rất nhiều và liên tục. Nhiều người như thấy đời sống mình mắc kẹt, như tận thế tới nơi cũng có. Sụp đổ hệ thống niềm tin bên trong chính mình mà. Điểm gãy đổ chỉ là tín hiệu mất cân bằng thôi, báo hiệu mình đang ở “cực điểm” của một cách sống đã không còn phù hợp, của một kiểu tư duy không còn mang lại sinh khí.

Sự thật là không khó để quan sát diễn biến của mọi thứ ngoài kia, đặc biệt là từ sau dịch. Mọi thứ đang có một sự dịch chuyển lớn, nơi mà những hệ thống tưởng như vững chắc trước đây bị đổ gãy từng mảng một trên tất cả các phương diện. Và những nỗi sợ âm sâu bên trong mỗi người xuất hiện:

Có người với bằng cấp chuyên môn và một công việc làm cả chục năm trời bị cắt giảm rơi vào áp lực hoang mang.

Có người đang có một công việc thu nhập cao, vẫn đang kiếm được tiền so với nhiều người, bỗng phát hiện những vấn đề về sức khoẻ.

Có người tạo dựng hình ảnh hôn nhân hạnh phúc bao người mơ ước rồi một ngày thấy khổ tâm vì không kết nối được với bạn đời, con cái thậm chí là gãy đổ hôn nhân.

Có người xây dựng được một sự nghiệp lớn, thành công trong mắt bao người trước đây, giờ đang gặp áp lực với việc kinh doanh, nợ nần.

Nhiều lĩnh vực khác như tôn giáo, chính trị, giáo dục, y tế,… liên tiếp diễn ra những chấn động, khủng hoảng thậm chí chiến tranh xảy ra.

Chúng ta bước ra từ thời kỳ của não trái đúng nghĩa. Chúng ta được huấn luyện từ nhỏ để phân tích, suy luận, tính toán để đạt được những mục tiêu mình muốn. Chúng ta xuyên suốt thời gian dài trước đây được dạy phải “nên là” không được “chỉ là”. Thế nên chúng ta lớn lên để “Mình Là” chứ không phải “Là Mình”. Đi về cực đó chúng ta có nhiều thứ được chứ. Chúng ta được rất nhiều kiến thức, kỹ năng, thành tựu, quyền lực, công nghệ, kỹ thuật,… nó đưa đến những sự phát triển và tiến bộ bên ngoài của xã hội mà chúng ta đang sống. Tập trung quá về cực đó thì cực ngược lại nó bị thiếu hụt và mất cân bằng. Sự tiến bộ và phát triển bên trong chúng ta có nhưng không mạnh như bên ngoài. Chúng ta mất kết nối với trực giác, mất khả năng lắng nghe cơ thể, mất cảm nhận xúc cảm với đời sống thực. Thậm chí trong giai đoạn hiện tại có người bỗng một ngày thấy trong mình trống rỗng, thờ ơ với mọi thứ.

Mô hình tư duy cũ bắt đầu sụp đổ thì cái lõi bên trong mỗi người mới bắt đầu trồi lên và được chú ý đến. Thế giới nội tâm của mỗi người ấy.

Đang ngồi lề đường viết, trời bỗng mưa. Chạy vô trong quán mất luôn cái mạch viết. Nhìn lại thấy viết má ơi rồi. Xin phép dừng tại đây, chừng nào mạch xuất hiện lại viết tiếp. Tiện thể, mình vẫn đang hứng thú với công việc trò chuyện để dần làm rõ những gốc rễ vấn đề đang hiện hữu bên trong thân - tâm - trí mỗi người nên mình tự rao bán mình, ai cảm thấy kết nối muốn mua thời gian và kiến thức của mình thì cứ mạnh dạn liên hệ.

Yêu mến và Chia sẻ,

❤️

Address

Block B, Chung Cư Central Garden, 328 Võ Văn Kiệt, P. Cô Giang, Hồ Chí Minh
Ho Chi Minh City

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Mầm - Thấu Hiểu và Hàn Gắn posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Practice

Send a message to Mầm - Thấu Hiểu và Hàn Gắn:

Share

Share on Facebook Share on Twitter Share on LinkedIn
Share on Pinterest Share on Reddit Share via Email
Share on WhatsApp Share on Instagram Share on Telegram