Hội làm giàu - làm đẹp

Hội làm giàu - làm đẹp Chia sẻ mọi bí quyết về sức khỏe & sắc đẹp

🌻Chúng ta có quyền quyết định nên tiếp tục sống trong tiếc nuối, hay nỗ lực để tiến gần hơn tới cuộc đời chúng ta mơ ước...
13/07/2024

🌻Chúng ta có quyền quyết định nên tiếp tục sống trong tiếc nuối, hay nỗ lực để tiến gần hơn tới cuộc đời chúng ta mơ ước…

Cuộc đời mơ ước của bạn thế nào?



12/07/2024

Có phải là mấy cái người thành công nhiều tiền là những người làm đi làm lại mấy công chuyện nhàm chán mà đa số không muốn làm?

Hãy luôn nhớ rằng bạn có khả năng vô hạn và tiềm năng không giới hạn! Tin vào bản thân, đừng e ngại bước qua giới hạn củ...
19/06/2024

Hãy luôn nhớ rằng bạn có khả năng vô hạn và tiềm năng không giới hạn! Tin vào bản thân, đừng e ngại bước qua giới hạn của mình. Mỗi thách thức chỉ là một cơ hội để bạn vươn lên mạnh mẽ hơn! 🌟 Bạn đã vượt qua giới hạn nào gần đây? Hãy chia sẻ câu chuyện của bạn nhé! 🚀

Theo dõi về anh Quốc Tuấn và bạn Bôm từ khi biết câu chuyện từ nhiều năm trước về hành trình của hai bố con. Khi đọc bài...
18/06/2024

Theo dõi về anh Quốc Tuấn và bạn Bôm từ khi biết câu chuyện từ nhiều năm trước về hành trình của hai bố con. Khi đọc bài viết của anh gần đây trên VNe nhân ngày của bố, phải nói là thật khó có lời nào diễn tả được những cảm xúc và sự trân trọng về những nỗ lực phi thường của cả hai bố con. Và mình tin vào hành trình tươi sáng phía trước của Bôm khi đón nhận những tình yêu lớn từ gia đình và xã hội.

Bài viết của Anh Quốc Tuấn, trích Theo VNexpress
LÀM BỐ CỦA BÔM!

Người đàn ông ngồi trên vỉa hè hất hàm hỏi: “Này, nó bị làm sao đấy?” khi tôi chở con trai ra ngõ mua mấy quả chuối.
Ba chữ "bị làm sao" dội vào đầu tôi, nghe rất khó chịu, dù từ khi sinh Bôm ra cho tới lúc đó, tôi đã quá quen với những ánh mắt soi mói, những sự chỉ trỏ. Với khán giả, tôi thường rất hay nhịn, nhưng có những lúc, như giây phút đó, tôi vẫn không kìm lòng được. Tôi đáp lại với một ít nhiều "thái độ": "Cháu chả làm sao cả, thế có vấn đề gì không?".

Người đàn ông trả lời tôi: "À không, không vấn đề gì cả". Sự lúng túng trong câu nói của anh không khiến tôi bớt đi bực bội trên đường chở con về nhà.

Bôm của tôi mắc căn bệnh hiếm gặp khiến gia đình chúng tôi đã trải qua những ngày tháng hoang mang tột độ vì tương lai mù mịt. Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu, và sẽ phải làm những gì cho con, nhưng tôi chắc chắn sẽ giúp đứa con trai thiệt thòi của mình trở nên bình thường.

Và cuộc sống của tôi từ đó, không còn bình thường như trước nữa. Mọi quyết định liên quan đến công việc, cuộc sống cá nhân hay vui chơi giải trí của tôi đều nương theo con. Con ngủ, tôi dậy sớm nấu nướng, xay nhuyễn thức ăn cho vào cặp lồng (vì cháu chưa ăn được đồ cứng), con tập nhạc, tôi ngồi nghe để sau đó còn thảo luận, động viên con; đi cà phê với bạn bè, tôi cũng mang con theo, để cháu được tiếp xúc, hòa nhập, tránh cảm giác tự ti trước mọi người. Cuộc sống gần như chỉ có hai bố con hơn 20 năm qua loay xoay với ăn uống, âm nhạc, thể dục, thuốc thang, các kỳ thi và những cuộc phẫu thuật...

Năm 2017, Bôm của tôi đỗ vào hệ trung cấp 1, chuyên ngành Piano Jazz, khoa Nhạc Jazz tại Học viện m nhạc Quốc gia Việt Nam. Sau 7 năm, cậu vừa tốt nghiệp loại giỏi, hôm 10/6. Một chặng đường đồng hành với con của tôi vừa hoàn thành, với nhiều kết quả tốt đẹp. Nhưng khó khăn chưa dừng lại ở đó. Bôm sẽ còn phải nỗ lực hơn gấp nhiều lần để trở thành một nghệ sĩ chuyên nghiệp, tức là sống được bằng nghề.

Tương lai của Bôm, tôi dần đã nhìn thấy rõ, nhưng con sẽ vẫn khó khăn hơn nhiều bạn bè, đồng nghiệp khác. Tôi nói với Bôm, con có thể không trở thành số một, nhưng luôn phải ý thức phấn đấu nằm trong tốp đầu. Nghề nghiệp của bố con tôi - làng nhàng không sống được. Tôi dặn con đã lên sân khấu, đã nhận tiền của khán giả là phải sòng phẳng. Con không thể xin lỗi rằng hôm nay tôi chơi không tốt, vì ngón tay của tôi khó cử động. Phải nằm trong tốp đầu, con mới được mời lên các sân khấu lớn, mới có đủ khả năng tự nuôi sống bản thân và lo cho gia đình.

Trở lại câu chuyện về người đàn ông hất hàm hỏi tôi trên vỉa hè - khoảng 30 phút sau khi về tới nhà, tôi nhận được một tin nhắn từ số lạ. Anh xin lỗi vì ban nãy đã làm tôi khó chịu và giới thiệu bản thân là võ sư, có võ đường, thấy cháu như thế thì muốn tôi gửi cháu đến, anh sẽ dạy cháu miễn phí để tăng thể lực. Tin nhắn khiến tôi dịu đi.

Cuộc sống của tôi đã "lên, xuống" với những nỗi buồn, niềm an ủi như thế. Bố con tôi, đặc biệt là Bôm, được rất nhiều người quý mến, yêu thương, sẵn lòng giúp đỡ. Nhưng tôi vẫn luôn dặn lòng và dạy con nỗ lực sống đàng hoàng, sòng phẳng, không ỷ lại hay dựa dẫm vào lòng thương của người khác.

Con cái là nơi cha mẹ đặt vào mọi kỳ vọng lớn lao. Nhưng tôi tin, ước mơ cơ bản và thiết yếu nhất là chúng tự lập, sống được bằng đôi tay, khối óc của mình. Điều đó lại đặc biệt quan trọng và gần như là tất cả với bố con tôi.

Ngay từ khi Bôm được sinh ra, một trong những câu hỏi đau đáu đầu tiên ập đến với tôi là: "Mai sau mình chết đi, con sẽ sống ra sao?". Cả một chặng đường dài, bố con tôi chiến đấu để trả lời cho câu hỏi đó. Tôi dần dà dạy con cách tráng trứng, dạy con thay bóng đèn... - những công việc của một người đàn ông trong gia đình. Và con tôi, may mắn đã yêu thích và có khả năng âm nhạc, tốt nghiệp được Nhạc viện - không chỉ là thánh đường âm nhạc, mà còn là một trường nghề, tức là đào tạo cho cháu một công việc để kiếm sống.
Chứng kiến con trai khôn lớn, có những thành tựu đầu tiên, cũng là lúc tôi bắt đầu vẩn vơ nghĩ mình đã "có tuổi", quỹ thời gian sẽ dần càng ngắn lại. Mong ước con trở thành nghệ sĩ chuyên nghiệp lại càng trở nên thôi thúc, mạnh mẽ hơn. Trước mắt, Bôm sẽ còn 4-5 cuộc phẫu thuật để trồng răng, hoàn thiện khuôn mặt, cho đẹp trai hơn, để cậu tự tin với các bạn gái.

Một nhà báo hỏi tôi nghĩ gì trong Ngày của Cha, năm nay rơi vào 16/6. Tôi không biết về ngày này, nên không nghĩ gì cả. Nhưng tôi đã thú thực là tôi, lúc này lúc khác, không tránh khỏi cảm giác chạnh lòng, vì gặp số phận éo le, có đứa con bị căn bệnh mà gần 100.000 người trên thế giới mới có một người mắc phải.

Nhưng bù lại, tôi nghĩ mình đủ hạnh phúc - thứ hạnh phúc mà những người bố bình thường khác không cảm nhận được. Con dạy lại tôi nhiều điều, giúp tôi cứng rắn hơn và trên hết giúp tôi thấy ý nghĩa đầy đủ của cuộc sống này: nỗi vất vả và thành quả ngọt ngào, sự hy sinh và phần thưởng nhận được, đam mê, nỗ lực và thành công...

Đứa con là món quà của mỗi bậc cha mẹ, và làm bố của Bôm là quà tặng đặc biệt mà tôi nhận được từ cuộc đời này.

Ảnh: mượn của Kênh14 vì mình thích tấm hình này quá

Chào ngày mới nắng lên…☘️🌾🌷Nha Trang mùa này đặc sản có đủ bao nóng, bao nắng mà cũng bao mát khi tắm biển các bác nhé!
18/06/2024

Chào ngày mới nắng lên…☘️🌾🌷
Nha Trang mùa này đặc sản có đủ bao nóng, bao nắng mà cũng bao mát khi tắm biển các bác nhé!

NHỮNG TIN NHẮN TRẮNG....Bố hơn 70 tuổi, tôi mua cho cụ một chiếc điện thoại di động để tiện li...
21/05/2024

NHỮNG TIN NHẮN TRẮNG....
Bố hơn 70 tuổi, tôi mua cho cụ một chiếc điện thoại di động để tiện liên lạc.
Bố cầm điện thoại, sờ sờ, ấn ấn, nâng niu như một vật báu. Nhìn thấy ảnh mình trong điện thoại, bố có vẻ thích lắm. Cụ cười vui như đứa trẻ được quà.
Tôi biết một người cả đời vất vả, cần kiệm như bố sẽ không nỡ gọi điện thoại nên tôi chi cho bố cách nhắn tin. Bố già rồi, những thứ hiện đại thế này rất khó để nắm bắt. Tôi chỉ cho bố từng chút một, bố gật đầu ậm ừ nhưng nhìn vào đôi mắt đục đang nheo lên đầy căng thẳng, tôi biết bố vẫn chưa hiểu rõ cách dùng.
Khi sắp về thành phố, tôi nói với cụ:
- “Bố ơi, có chuyện gì thì bố cứ gọi điện thoại cho con nhé!”
Bố tôi giơ chiếc điện thoại lên:
-“Bố sẽ nhắn tin cho. Ừm, nhắn tin cho đỡ tốn tiền.”
Tôi cười nhẹ, tôi rất hiểu bố.
Khi lên xe, điện thoại báo tin nhắn đến. Là tin nhắn của bố. Nhưng là một tin nhắn trắng. Tôi mỉm cười, lòng ấm áp lạ. Tôi hiểu bố muốn hỏi tôi đã lên xe chưa.
Tôi lập tức nhắn tin lại: “Bố ơi, con lên xe rồi ạ.”
Về đến nhà, bố lại gửi cho tôi một tin nhắn không lời.
- “Con về đến nơi rồi bố ạ. Bố ở nhà giữ gìn sức khỏe nhé!”
Những ngày sau đó, cách 3 ngày, bố lại gửi cho tôi một tin nhắn. Tin nhắn không có nội dung nhưng tôi hiểu những điều bố muốn nói. Lần nào tôi cũng trả lời tin nhắn của cụ.
“Bố ơi, cả nhà con đều rất tốt ạ!”
“Bố, công việc của vợ chồng con rất thuận lợi. Anh Tùng được lên chức trưởng phòng rồi ạ.”
“Bé Bông học hành tiến bộ lắm bố ạ! Con bé nhớ ông ngoại, cuối tuần này vợ chồng con cho bé về thăm ông.”.......
Cứ như vậy, tôi luôn nhận được những tin nhắn không lời nhưng đầy ắp quan tâm của bố. Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh bố đang ngồi trên chiếc tràng kỷ quen thuộc, cẩn thận dò từng số, nhắn tin cho tôi. Tôi còn tưởng ra nét mặt vui mừng khi cụ nhận được những tin nhắn bình an từ con gái.
17 tháng 5 sinh nhật lần thứ 40 của tôi. Ngày hôm đó, khi đang cùng bạn bè tổ chức bữa tiệc nhỏ, điện thoại tôi rung lên. Là tin nhắn của bố, tôi hết sức ngạc nhiên vì đó không phải là tin nhắn trắng. Trong tin nhắn ghi vẻn vẹn con số “40”.
Tôi không biết bố đã phải mày mò bao lâu để có thể viết ra được con số đó nhưng tôi biết đằng sau con số ấy, đằng sau tin nhắn ấy là tình yêu thương, là sự quan tâm, là niềm hạnh phúc của bố tôi.
Tôi đã 40 tuổi, bố cũng đã già hơn rất nhiều.
Đọc tin nhắn của bố, bất giác sống mũi tôi cay cay, nước mắt tràn ra lúc nào không biết...
ST



Address

Ho Chi Minh City
700000

Telephone

01683070570

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Hội làm giàu - làm đẹp posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share