Moca Home - Liệu pháp cây xanh

Moca Home - Liệu pháp cây xanh Contact information, map and directions, contact form, opening hours, services, ratings, photos, videos and announcements from Moca Home - Liệu pháp cây xanh, Psychologist, West gate Tân Túc Bình Chánh, Ho Chi Minh City.

**🌿 Horticulture Therapy - Chạm vào thiên nhiên, chữa lành tâm hồn 🌿**

Liệu pháp vườn (Horticulture Therapy) là phương pháp trị liệu sử dụng cây cỏ và hoạt động làm vườn để cải thiện sức khỏe tinh thần và thể chất.

🌿365 NGÀY - NHẬT KÝ CÂY KỂ – NGÀY 59Giai đoạn: Tự nhận thức sâu – Khi tôi học cách đối diện và hòa giải với bóng của chí...
29/06/2025

🌿365 NGÀY - NHẬT KÝ CÂY KỂ – NGÀY 59
Giai đoạn: Tự nhận thức sâu – Khi tôi học cách đối diện và hòa giải với bóng của chính mình

(1) CÂY KỂ
Sáng nay, ánh nắng lên sớm hơn thường lệ.
Mặt trời chiếu xiên qua những tán cây phía xa –
và tôi bỗng thấy, trên nền đất ẩm dưới chân mình…
một hình thù kỳ lạ đang hiện ra.

Tôi hơi giật mình.
Là cái bóng của tôi.

Nó có dáng mảnh khảnh, khẽ nghiêng như tôi,
rễ chạm đất, cành chạm gió – giống hệt.
Nhưng có gì đó… tối hơn, nặng hơn và im lặng hơn tôi.
Tôi đứng một lúc lâu, không biết nên vui hay nên sợ.

Tôi từng nghĩ: cái bóng là phần xấu – là điều phải né tránh.
Nhưng hôm nay, tôi đứng yên và nhìn thật kỹ.
Cái bóng ấy – không nói gì, không làm gì,
chỉ lặng lẽ phản chiếu tôi một cách trung thực nhất.
Không thêm, không bớt.
Không tô hồng, cũng không đen kịt.

Tôi chợt hiểu:
Cái bóng không phải kẻ thù.
Nó là phần mà ánh sáng tạo ra khi tôi hiện diện.
Và nếu tôi đủ can đảm để nhìn, tôi sẽ thấy chính tôi –
trong cả sáng lẫn tối.

Và tôi mỉm cười.
Tôi không hoàn hảo.
Nhưng tôi đang sống thật – nên tôi có bóng.
Và thế là đủ.

(2) LÝ THUYẾT TÂM LÝ
Trong phân tâm học của Carl Jung, “Cái bóng” (the Shadow) là một phần tự nhiên của bản ngã – nơi chứa đựng những khía cạnh mà ta không muốn thừa nhận: sự giận dữ, yếu đuối, ghen tuông, sợ hãi... Nhưng Jung cho rằng:

“Đối diện với cái bóng chính là con đường đi đến sự toàn vẹn.”
Không phải bằng cách loại bỏ, mà là chấp nhận, lắng nghe, tích hợp nó vào bản thể.
(3) CHIÊM NGHIỆM
- Bạn đã bao giờ dừng lại để “nhìn cái bóng của mình” chưa?
- Có điều gì trong bạn mà bạn từng cố né tránh, nhưng thực ra… chỉ đang chờ được nhìn nhận và yêu thương?
- Hôm nay, nếu bạn có thể nói một câu với “cái bóng” của mình, bạn sẽ nói gì?

🌿 365 NGÀY - NHẬT KÝ CÂY KỂ – NGÀY 58Giai đoạn: Cảm nhận sâu sắc – Khi tôi học được rằng có những chạm khẽ làm tim mình ...
28/06/2025

🌿 365 NGÀY - NHẬT KÝ CÂY KỂ – NGÀY 58
Giai đoạn: Cảm nhận sâu sắc – Khi tôi học được rằng có những chạm khẽ làm tim mình ngân lên

(1) CÂY KỂ
Sáng nay, khi trời còn chưa hẳn sáng,
Mọi thứ đều im lặng.
Không có tiếng gió, không có tiếng chim, không cả bước chân của côn trùng.

Tôi đứng đó – như mọi ngày – chờ ánh nắng đầu tiên.
Thì một giọt sương rơi lên tôi.
Không mạnh. Không lạnh buốt.
Chỉ là một chạm rất khẽ.
Nhẹ như ai đó vừa đặt tay lên vai bạn – mà không cần nói gì.

Tôi khẽ rung mình. Không phải vì giật mình – mà là vì xúc động.
Giọt sương ấy không ở lại lâu.
Nó tan vào tôi – một phần của tôi giờ là nước ấy.

Tôi từng nghĩ chỉ những điều lớn lao – bão giông, mưa lớn, tia nắng rực rỡ – mới làm tôi thay đổi.
Nhưng hôm nay, tôi biết:
Một giọt sương nhỏ cũng có thể chạm vào mình thật sâu – nếu mình đủ tĩnh để cảm.

Và trong cái chạm mỏng manh ấy,
Tôi nhận ra:
Đôi khi điều sâu sắc nhất không cần nói ra.
Đôi khi, yêu thương chỉ là ở đó – rất nhẹ nhàng – và đủ lâu để mình cảm thấy mình đang được thấy.

(2) LÝ THUYẾT TÂM LÝ
Theo nhà tâm lý học Carl Rogers, một trong những nhu cầu sâu xa nhất của con người là được thấu hiểu một cách vô điều kiện – điều này không nhất thiết phải đến từ lời nói hay hành động lớn, mà nhiều khi là một ánh nhìn, một sự hiện diện trọn vẹn.

Trong liệu pháp Mindfulness-Based Compassion Therapy, việc chú ý tới những điều nhỏ bé – như hơi thở, giọt nước, tiếng lá rung – là một cách chữa lành sâu sắc, giúp ta kết nối với những tầng cảm xúc tinh tế bên trong mà ta thường bỏ quên.

(3) CHIÊM NGHIỆM
- Gần đây, có điều nhỏ bé nào chạm vào bạn thật sâu không?
- Bạn có đang sống đủ chậm để nhận ra một giọt sương cũng là một món quà?
- Hôm nay, bạn có thể là “giọt sương nhẹ” cho ai đó không – chỉ cần sự hiện diện dịu dàng và thấu cảm?

🌿 365 NGÀY - NHẬT KÝ CÂY KỂ – NGÀY 57Giai đoạn: Tổn thương đầu đời – Khi tôi học được rằng vết rách cũng có thể mở ra lò...
25/06/2025

🌿 365 NGÀY - NHẬT KÝ CÂY KỂ – NGÀY 57
Giai đoạn: Tổn thương đầu đời – Khi tôi học được rằng vết rách cũng có thể mở ra lòng từ bi

(1) CÂY KỂ
Sáng hôm ấy trời trong và nắng dịu,
Tôi đang vươn mình đón những tia nắng đầu tiên thì có gì đó nhột nhột nơi chiếc lá non bên phải.
Rồi cảm giác đau nhẹ lan dọc mép lá.
Tôi cố gắng rung nhẹ –
và rồi thấy một con sâu bé xíu, xanh mướt, đang say mê… ăn tôi.

Tôi hoảng.
Tôi từng nghe những cây khác kể về "kẻ phá hoại", về "con sâu chuyên làm tổn thương".
Một phần trong tôi muốn co mình lại, muốn hét lên (nếu tôi có tiếng).
Tôi buồn, thật sự buồn khi thấy chiếc lá của mình rách một đường nhỏ.
Lần đầu tiên, tôi cảm thấy tổn thương.

Nhưng thay vì oán trách, tôi lặng đi và… quan sát.
Tôi thấy con sâu ấy không phải đang phá hoại.
Nó đói. Nó cần sống.
Và chiếc lá của tôi – thật lạ – đã giúp nó không chết đói hôm ấy.
Tôi không gãy. Tôi vẫn đứng.
Chiếc lá bị rách – nhưng mặt trời vẫn chiếu, và tôi vẫn quang hợp.

Tôi chợt hiểu:
Không phải tất cả tổn thương đều là ác ý.
Có khi, người làm ta đau không hề biết mình đã gây đau.
Và tha thứ – không phải vì họ xứng đáng, mà vì mình chọn cách sống dịu dàng hơn với chính mình.

Tôi nhìn vết rách ấy suốt nhiều ngày.
Và rồi… tôi lớn lên quanh nó.
Tôi không quên – nhưng tôi không còn đau.

(2) LÝ THUYẾT TÂM LÝ
Theo Erik Erikson, giai đoạn phát triển cảm xúc sớm liên quan đến việc hình thành niềm tin cơ bản (basic trust) với thế giới – nơi đứa trẻ trải qua cả những tổn thương đầu đời và học cách tin rằng thế giới vẫn là nơi an toàn để hiện diện.

Trong liệu pháp chánh niệm (Mindfulness-Based Therapy), tổn thương được mời gọi để quan sát, không phán xét, và chính sự nhìn sâu ấy tạo ra khả năng chữa lành và tha thứ.
Như nhà sư Thích Nhất Hạnh từng viết:

“Hiểu là nền tảng của thương. Nếu không hiểu được người kia, ta không thể thật sự thương họ.”

(3) CHIÊM NGHIỆM
- Lần cuối bạn cảm thấy bị tổn thương là khi nào?
- Bạn đã chọn phản ứng thế nào: oán giận hay thấu hiểu?
- Có điều gì bạn cần tha thứ – không vì ai đó xứng đáng, mà vì bạn cần được bình an?
'

🌿 365 NGÀY - NHẬT KÝ CÂY KỂ – NGÀY 56Giai đoạn: Đồng hành phát triển – Khi tôi nhận ra mình không lớn lên một mình(1) CÂ...
24/06/2025

🌿 365 NGÀY - NHẬT KÝ CÂY KỂ – NGÀY 56
Giai đoạn: Đồng hành phát triển – Khi tôi nhận ra mình không lớn lên một mình

(1) CÂY KỂ
Lâu nay, tôi cứ nghĩ mình là trung tâm của sự chuyển hóa.
Tôi nảy mầm, tôi bật lá, tôi cắm rễ.
Mọi thay đổi – tôi tưởng – đều bắt đầu từ bên trong tôi.

Cho đến một sáng nọ, khi gió thổi qua rìa lá và đất dưới gốc tôi lún nhẹ –
Tôi bỗng nhận ra một điều rất lặng.
Không chỉ tôi đang lớn lên.

Mặt đất dưới tôi đã khác – mềm hơn, nhiều sinh vật li ti hơn,
ẩm ướt hơn sau mỗi cơn mưa ngắn.
Cơn mưa cũng không còn trút ào ào như xưa,
mà rơi như thể đang lắng nghe tiếng thở của cây non.

Và gió – gió đã dịu đi.
Không còn cuồng nộ, không cố quật ngã,
mà như muốn đỡ lấy từng chiếc lá đang học cách vươn lên.

Tôi lớn – đúng.
Nhưng mọi thứ xung quanh tôi cũng đang lớn cùng.
Đất thay đổi để nuôi rễ tôi dài thêm.
Mưa đổi nhịp để thân tôi không úng.
Gió đổi chiều để tôi học cách thăng bằng.

Tôi không phải một mầm đơn độc.
Tôi là một phần trong bản hòa ca của tự nhiên,
nơi mọi yếu tố đều đang cùng tôi viết nên khúc nhạc lớn lên.

Và đó là một khám phá khiến tôi –
không chỉ lớn lên, mà trưởng thành với lòng biết ơn.

(2) LÝ THUYẾT TÂM LÝ
Trong thuyết Đồng kiến tạo (Co-constructionism) của tâm lý phát triển, cá nhân không phát triển trong chân không mà luôn cùng phát triển với môi trường xã hội và tự nhiên.
Lev Vygotsky từng nói: “Phát triển không chỉ là sự thay đổi nội tại, mà là kết quả của những tương tác sống động với môi trường.”

Mọi sự hồi phục cá nhân chỉ thực sự bền vững khi cá nhân nhận ra mình là một phần kết nối với tự nhiên – nơi mọi yếu tố đều tương tác, tương sinh, và đồng hành trong sự lớn lên.

(3) CHIÊM NGHIỆM
- Trong hành trình trưởng thành, bạn đã từng dừng lại để nhìn xem: ai (hay điều gì) đang lớn lên cùng bạn?
- Có phải có những thay đổi lặng thầm quanh bạn – mà bạn chưa từng cảm ơn?
- Hôm nay, bạn có thể gọi tên một điều nhỏ bé nào trong môi trường quanh mình – đã giúp bạn mạnh mẽ thêm chưa?

🌿 365 NGÀY - NHẬT KÝ CÂY KỂ – NGÀY 55Giai đoạn: Tin tưởng bản thân – Khi tôi đi vào điều chưa biết và chọn lòng tin làm ...
23/06/2025

🌿 365 NGÀY - NHẬT KÝ CÂY KỂ – NGÀY 55
Giai đoạn: Tin tưởng bản thân – Khi tôi đi vào điều chưa biết và chọn lòng tin làm ánh sáng

(1) CÂY KỂ
Đất dưới tôi hôm nay trở nên lạ.
Không còn mềm như cát ẩm quen thuộc.
Không còn hương vị của mạch nước cũ hay hơi ấm từ lòng đất tôi từng biết.
Tôi chạm phải những tầng đất mới – khô hơn, chặt hơn, không thân quen.

Tôi đã do dự.
Một phần rễ muốn lùi lại.
Muốn quấn quanh vùng an toàn.
Muốn bám mãi nơi đã nuôi tôi lớn đến hôm nay.

Nhưng rồi, một điều gì đó – không thể gọi tên – khẽ lay nhẹ nơi tôi.
Giống như một tiếng gọi không thành tiếng.
Không thúc giục, không ép buộc, chỉ là một hướng rất nhẹ mà tôi… cảm được.

Và tôi đi.
Từng chút một, từng tơ rễ, len lỏi vào vùng đất chưa biết.
Tôi không thấy trước được điều gì, không có bản đồ, không ai chỉ dẫn.
Chỉ có lòng tin.
Lòng tin rằng mình sinh ra để tiếp tục lớn lên.
Lòng tin rằng mọi vùng đất đều có thể trở thành quê hương, nếu tôi chịu hiện diện.

Và chính nhờ thế, tôi tìm được nguồn nước mới.
Không phải vì tôi biết chắc nó ở đó.
Mà vì tôi đã tin tưởng bước đi, khi chưa nhìn thấy gì.

Tôi học được:
Lòng tin không đến từ hiểu biết – mà từ dũng khí.
Dũng khí bước tới khi mọi thứ vẫn còn mù mờ.

(2) LÝ THUYẾT TÂM LÝ
Theo Alfred Adler, một trong những nhu cầu tâm lý sâu sắc nhất của con người là "cảm giác thuộc về và định hướng mục đích" (striving for significance and direction). Khi ta dấn bước về phía điều chưa biết, đó không chỉ là hành động mạo hiểm – mà là một biểu hiện sâu sắc của lòng tự tin vào giá trị bản thân.
Đồng thời, trong Positive Psychology, nhà tâm lý học C.R. Snyder nói về “Niềm hy vọng” như một sự kết hợp giữa “năng lực thiết lập mục tiêu” và “niềm tin vào con đường mình chọn, dù còn mù mờ”. Tức là: hy vọng không phải sự lạc quan mù quáng, mà là lòng tin chủ động – có thể được rèn luyện.

(3) CHIÊM NGHIỆM
- Bạn có đang đứng trước một vùng đất lạ trong hành trình của mình không?
- Bạn chọn lùi lại hay bước tới?
- Điều gì trong bạn vẫn đang “trườn tới” dù bạn chưa thấy rõ con đường?

🌿 365 NGÀY - NHẬT KÝ CÂY KỂ – NGÀY 54Giai đoạn: Mất mát và ánh sáng – Khi tôi học rằng chia ly không chỉ là mất đi(1) CÂ...
22/06/2025

🌿 365 NGÀY - NHẬT KÝ CÂY KỂ – NGÀY 54
Giai đoạn: Mất mát và ánh sáng – Khi tôi học rằng chia ly không chỉ là mất đi

(1) CÂY KỂ
Chiếc lá ấy từng là chiếc đầu tiên vươn ra phía nắng.
Nó đón gió, hứng mưa, và dường như luôn mỉm cười cùng tôi.
Nó làm tôi cảm thấy mình đang sống, đang lớn.
Tôi yêu chiếc lá ấy bằng toàn bộ nhựa sống mình có.

Rồi một sáng đầu thu, tôi cảm thấy nhánh nơi chiếc lá ấy từng bám –
trở nên nhẹ hẫng.
Không còn sức nặng. Không còn rung.
Chỉ là khoảng trống.
Chiếc lá… đã rời đi.

Tôi buồn.
Nỗi buồn ấy không ồn ào, không dữ dội.
Nó là một sự thiếu vắng, như âm thanh còn đọng lại khi bài hát đã kết thúc.
Tôi tự hỏi: “Mình có thể tiếp tục sống, thiếu chiếc lá ấy không?”

Nhưng rồi, điều kỳ lạ xảy ra.
Nơi chiếc lá ấy từng ở – ánh sáng rọi qua.
Là luồng sáng mà trước đây chưa từng chạm tới thân tôi.
Là một khe nắng bé xíu – nhưng khiến tôi cảm thấy mình được nhìn thấy,
mình có không gian để tiếp tục thở.

Tôi không quên chiếc lá ấy.
Nhưng tôi cũng không còn đau vì mất nó.
Vì tôi hiểu – nó không biến mất.
Nó chỉ nhường chỗ.
Cho ánh sáng.
Cho trưởng thành.
Cho tôi.

(2) LÝ THUYẾT TÂM LÝ
Theo thuyết phát triển tâm lý Erik Erikson, mỗi giai đoạn trưởng thành đều đi kèm với sự buông bỏ – một vai trò cũ, một mối quan hệ cũ, một phần bản thân đã hoàn tất chức năng. Việc đối diện với mất mát là một phần thiết yếu trong việc định hình bản ngã.

Tương tự, trong liệu pháp chấp nhận và cam kết (ACT – Acceptance and Commitment Therapy), việc “để cho nỗi đau có mặt” và không chống lại nó mở ra khả năng tiếp nhận những giá trị mới và hành động vì điều có ý nghĩa. Nơi ta mất mát – chính là nơi ánh sáng có thể bước vào (R. Hayes, 1999).

(3) CHIÊM NGHIỆM
- Bạn đã từng trải qua một cuộc chia ly khiến mình trống vắng?
- Sau khoảng trống đó, điều gì mới đã đến với bạn?
- Hôm nay, nếu có một chiếc “lá cũ” nào đang rời đi, bạn có thể buông nó bằng lòng biết ơn không?

🌿 365 NGÀY - NHẬT KÝ CÂY KỂ – NGÀY 53Giai đoạn: Tiếp xúc và kết nối liên loài – Khi tôi không còn sợ con người(1) CÂY KỂ...
21/06/2025

🌿 365 NGÀY - NHẬT KÝ CÂY KỂ – NGÀY 53
Giai đoạn: Tiếp xúc và kết nối liên loài – Khi tôi không còn sợ con người

(1) CÂY KỂ
Tôi đã từng sợ tiếng bước chân.
Tiếng dậm mạnh, tiếng đất bị nén lại, tiếng vội vã lướt qua mặt tôi như bão nhỏ.
Mỗi lần như thế, tôi thu mình.
Tôi tưởng đó là dấu hiệu của một điều gì đó lấn lướt – của một thế giới mà tôi không thuộc về.

Nhưng một hôm, khi ánh nắng còn đang mơ ngủ và sương vẫn đọng trên rìa lá,
Tôi nghe tiếng chân người khác lắm…
Nó nhẹ. Ngập ngừng. Chậm rãi.
Không phải để đi qua, mà như đang ở lại.

Tôi không co rút rễ nữa.
Tôi lắng nghe.
Tôi cảm thấy – không chỉ từ mặt đất – mà từ bầu không khí quanh mình, một hơi thở rất gần.

Con người ấy ngồi xuống.
Tôi không thể nhìn thấy họ, nhưng tôi cảm nhận được lưng họ tựa vào thân một cây gần đó.
Tôi không bị nhổ lên. Không bị dẫm đạp.
Tôi được ở yên.
Và tôi… thấy mình được cùng tồn tại.

Đó là lần đầu tiên, tôi thấy mình và con người không ở hai phía.
Họ không chỉ là những kẻ lướt qua.
Họ cũng có nỗi niềm. Họ cũng cần nghỉ. Họ cũng cần lặng.
Và có thể – họ đang tìm một thứ gì đó mà cây cối vẫn thầm giữ: sự hiện diện không phán xét.

Tôi rung nhẹ cành lá.
Không phải vì gió.
Mà vì một sự đồng cảm vô hình.
Lần đầu tiên, tôi không sợ con người – mà thấy mình gần họ.

(2) LÝ THUYẾT TÂM LÝ
con người không chỉ là cá thể độc lập mà còn là một phần của hệ sinh thái tâm linh và cảm xúc rộng lớn hơn. Nhà tâm lý học Theodore Roszak (1992) nhấn mạnh rằng sự chia tách giữa con người và thiên nhiên là một nguồn gốc của tổn thương tâm lý hiện đại. Khi được kết nối lại với thế giới tự nhiên, con người trải nghiệm sự chữa lành sâu sắc – và ngược lại, tự nhiên cũng “hồi sinh” thông qua sự hiện diện yêu thương của con người.

Mối quan hệ song phương giữa con người và cây xanh không chỉ là sinh học – mà còn là tâm linh. Những trải nghiệm như “nghe thấy bước chân con người và cảm nhận tình thương” phản ánh một sự giao cảm liên loài, giúp phá vỡ ranh giới giữa cái tôi và tự nhiên.

(3) CHIÊM NGHIỆM
- Bạn có từng cảm thấy kết nối thực sự với một điều gì đó không phải con người?
- Có khi nào bạn chỉ lặng yên bên một cái cây – và thấy lòng mình dịu xuống mà không cần lời?
- Hôm nay, bạn có thể hiện diện bên thiên nhiên – như một người bạn, không vội vã, không đòi hỏi?

🌿 365 NGÀY - NHẬT KÝ CÂY KỂ – NGÀY 52Giai đoạn: Trưởng thành kiên nhẫn – Khi tôi học được giá trị của những điều đến chậ...
19/06/2025

🌿 365 NGÀY - NHẬT KÝ CÂY KỂ – NGÀY 52
Giai đoạn: Trưởng thành kiên nhẫn – Khi tôi học được giá trị của những điều đến chậm

(1) CÂY KỂ
Tôi từng nghĩ rằng, chiếc lá nào cũng sẽ b**g ra như chiếc đầu tiên – nhanh chóng, bất ngờ, đầy háo hức.
Nhưng rồi, có một chiếc lá… không như thế.
Nó nằm ở một nhánh rất nhỏ, nơi ánh nắng chỉ le lói tới vào buổi sớm.
Tôi nuôi nó mỗi ngày bằng chút nhựa sống gom góp từ bên trong.
Nó khẽ rung, khẽ lớn, nhưng không chịu b**g ra.

Tôi đã nghi ngờ.
Phải chăng nó yếu ớt?
Phải chăng tôi đã sai sót gì khi truyền nhựa sống?
Phải chăng nó sẽ không bao giờ thành hình?

Tôi kiên nhẫn.
Không đẩy nhanh. Không bỏ quên.
Tôi chỉ hiện diện, lặng lẽ.
Ngày này qua ngày khác, mùa này sang mùa kia.

Rồi một sớm đầu xuân, khi ánh sáng mịn như lụa phủ xuống toàn thân,
Tôi thấy… chiếc lá đang từ từ mở ra.
Không kèn, không trống. Không ồn ào.
Chỉ là một chiếc lá xanh non, mỏng như nhựa sương – nhưng đẹp đến mức khiến tôi muốn khóc.

Tôi nhận ra:
Không phải chiếc lá này chậm.
Mà là nó chọn thời điểm đúng nhất để xuất hiện.
Và sự kiên nhẫn mà tôi dành cho nó – đã trở thành một phần sự sống của tôi.

Một chiếc lá – chỉ một thôi – cũng đủ khiến tôi thấy mình đáng sống.

(2) LÝ THUYẾT TÂM LÝ
Trong lý thuyết phát triển tâm lý của Erik Erikson, giai đoạn trưởng thành không diễn ra đồng đều – mỗi cá nhân có nhịp phát triển riêng, và việc tôn trọng tiến trình nội tại là yếu tố cốt lõi để hình thành sự toàn vẹn bản ngã.

Một mầm sống chỉ b**g nở khi được đặt trong môi trường an toàn, không phán xét, nơi người ta được là chính mình ở đúng tốc độ của mình. Kiên nhẫn không chỉ là đợi – mà là một hình thức yêu thương sâu sắc.

(3) CHIÊM NGHIỆM
- Có điều gì trong bạn đang “chưa b**g” – chỉ vì bạn cần thêm thời gian?
- Bạn đã từng kiên nhẫn đủ lâu để chứng kiến một điều nhỏ nhoi mà đẹp đẽ trổ bông chưa?
- Trong các mối quan hệ của bạn, có ai đang cần bạn hiện diện lặng lẽ – thay vì thúc ép họ “phải lớn lên”?

🌿 365 NGÀY - NHẬT KÝ CÂY KỂ – NGÀY 51Giai đoạn: Kết nối vô hình – Khi tôi nhận ra mình không cô độc trong lòng đất(1) CÂ...
18/06/2025

🌿 365 NGÀY - NHẬT KÝ CÂY KỂ – NGÀY 51
Giai đoạn: Kết nối vô hình – Khi tôi nhận ra mình không cô độc trong lòng đất

(1) CÂY KỂ
Tôi đã quen với cảm giác rễ mình lặng lẽ bò qua từng tầng đất.
Tôi chạm vào đá, lách qua sỏi, uốn mình quanh những khoảng tối.
Tôi tưởng dưới lòng đất này, chỉ có mình – đơn độc, âm thầm.

Cho đến một ngày, một điều rất lạ xảy ra.
Tôi chạm phải một cái gì đó không phải đá, không phải cát, cũng không phải nước.
Nó… mềm, âm ấm, và sống.

Tôi rụt rễ lại.
Nhưng bên kia – cũng có một rễ khác rung lên.
Nhẹ nhàng. Đáp lại.
Không chen lấn. Không lấn át.
Chỉ như thể… nó đang mỉm cười, mời gọi.

Và rồi tôi biết:
Tôi vừa chạm vào một cái cây khác.
Chúng tôi không nhìn thấy nhau.
Chúng tôi không nói gì cả.
Nhưng giữa lòng đất này – nơi tưởng chỉ có một mình tôi mò mẫm – hóa ra còn những rễ sống khác, cũng đang thầm lặng vươn tới, cũng đang mang theo câu chuyện riêng.

Tôi không còn cảm thấy lẻ loi.
Và tôi hiểu thêm một điều:
Dưới mặt đất, những kết nối đang tồn tại – dù mắt thường không nhìn thấy.
Chúng ta đang nâng đỡ nhau, theo những cách im lặng nhất.

(2) LÝ THUYẾT TÂM LÝ
Trong lĩnh vực sinh thái học và tâm lý học tích hợp, nhà nghiên cứu Suzanne Simard đã chứng minh rằng các cây trong rừng kết nối với nhau qua hệ thống “mạng nấm ngầm” (mycorrhizal networks), nơi rễ của các cây lớn và nhỏ có thể trao đổi chất dinh dưỡng, thông tin, và cả… cảnh báo. Cây cối không sống đơn lẻ – chúng chia sẻ sự sống cho nhau.

Tương tự trong tâm lý học, thuyết Gắn bó (Attachment Theory) của Bowlby (1969) cho rằng con người được lập trình để kết nối và tạo lập sự gắn bó an toàn. Ngay cả khi ta cảm thấy cô đơn, vẫn có những kết nối sâu xa đang hiện hữu – chỉ cần ta đủ tin tưởng để chạm vào và cho phép mình kết nối.

(3) CHIÊM NGHIỆM
- Trong hành trình trưởng thành, bạn từng cảm thấy mình một mình không?
- Đã bao giờ bạn “chạm rễ” với ai đó – không cần nói gì, nhưng vẫn thấy được nâng đỡ?
- Bạn có đang khước từ một kết nối vô hình nào – chỉ vì bạn sợ bị tổn thương?

🌿 365 NGÀY - NHẬT KÝ CÂY KỂ – NGÀY 50Giai đoạn: Trầm lắng và tỉnh thức – Khi tôi học được bài học không phải từ chuyển đ...
17/06/2025

🌿 365 NGÀY - NHẬT KÝ CÂY KỂ – NGÀY 50
Giai đoạn: Trầm lắng và tỉnh thức – Khi tôi học được bài học không phải từ chuyển động, mà từ tĩnh tại

(1) CÂY KỂ
Có một khoảng thời gian, tôi không lớn thêm được chút nào.
Không thêm nhánh. Không b**g lá.
Rễ cũng không lan xa hơn nữa.

Tôi thấy lo.
Những mầm cây bên cạnh đang lớn nhanh.
Cái cao lên, cái tán rộng ra, cái đã bắt đầu có nụ.
Còn tôi – cứ đứng yên.
Tôi tự hỏi: Mình đã sai ở đâu? Mình đang tụt lại?

Tôi từng nghĩ trưởng thành là một hành trình không dừng lại.
Rằng nếu mình không tiến lên, nghĩa là mình đang thụt lùi.
Cho đến một hôm, tôi im lặng thật lâu.
Và tôi nghe thấy lòng đất.

Từ sâu bên dưới, không bằng tai, mà bằng cảm giác –
Tôi cảm nhận được những lớp đất ôm lấy rễ mình.
Đất không đẩy tôi đi.
Đất giữ lấy tôi.

Tôi chợt hiểu:
Không phải lúc nào rễ dừng lại cũng vì bị cản trở.
Có những lúc, nó dừng lại vì nó cần ở yên, để lắng nghe lòng đất, để cảm nhận mình thuộc về, để không đi tiếp một cách vội vàng.

Sự phát triển không chỉ là vươn lên –
Mà còn là ở lại, chạm vào, thấm vào những điều tưởng như vô hình.

Tôi đang lớn lên – theo một cách rất lặng thầm.

(2) LÝ THUYẾT TÂM LÝ
Theo hướng tiếp cận Chánh niệm trong tâm lý trị liệu việc “không làm gì” không đồng nghĩa với trì trệ, mà là trạng thái chủ động tĩnh tại – nơi con người có thể quay về với thân tâm, nhận biết những gì đang diễn ra trong khoảnh khắc hiện tại (Kabat-Zinn, 1990).

Tương tự như cây dừng rễ để cảm được lòng đất, tạm ngưng chuyển động là một kỹ năng phục hồi và định hướng trong tâm lý học hiện sinh. Bởi không phải lúc nào tiến lên cũng là điều đúng – đôi khi, sự trưởng thành thực sự đến từ sự tạm dừng có ý thức, để hiểu rõ điều gì đang giữ mình lại: là sợ hãi, hay là tình yêu?

(3) CHIÊM NGHIỆM
- Có bao giờ bạn thấy mình đang “dừng lại” giữa dòng đời mà không hiểu tại sao?
- Liệu có khi nào bạn đang được mời gọi để ở yên, để lắng nghe chính mình – thay vì cứ phải tiến lên?
- Nếu bạn có thể lắng nghe “lòng đất” dưới chân mình lúc này – bạn nghĩ nó đang nói gì?

🌿 365 NGÀY - NHẬT KÝ CÂY KỂ – NGÀY 49Giai đoạn: Chấn thương và phục hồi – Khi tôi học cách mọc lại từ nơi từng bị tổn th...
16/06/2025

🌿 365 NGÀY - NHẬT KÝ CÂY KỂ – NGÀY 49
Giai đoạn: Chấn thương và phục hồi – Khi tôi học cách mọc lại từ nơi từng bị tổn thương

(1) CÂY KỂ
Tôi vẫn nhớ…
Đó là một ngày gió dữ.
Gió không thổi, mà quật.
Gió không ghé qua, mà xô đẩy.

Tôi không nghĩ mình sẽ bị thương.
Tôi đã từng vượt qua nhiều cơn bão – những trận mưa lớn hơn, những đợt gió dài hơn.
Nhưng lần đó, một cành non của tôi – cành tôi yêu quý nhất, nơi từng b**g ra chiếc lá đầu tiên – đã gãy.

Tôi nghe được tiếng “rắc” ấy.
Rất nhỏ thôi.
Nhưng như thể cả một phần ký ức rơi xuống.
Chiếc lá còn xanh. Nhựa còn ấm.
Vậy mà… lìa khỏi tôi, rơi xuống nền đất.

Tôi đã không khóc bằng nước mắt.
Tôi khóc bằng nhựa sống.
Nhựa chảy từ vết thương nơi cành bị gãy – từng giọt, từng giọt – như máu chảy ngược từ lòng tim.

Những ngày sau đó, tôi đứng bất động.
Gió vẫn thổi. Trời vẫn xanh. Chim vẫn hót.
Nhưng trong tôi là một khoảng lặng, tê dại và trống rỗng.

Tôi đã nghĩ mình không thể mọc lại.
Tôi đã sợ rằng nơi từng là đau, sẽ mãi mãi là đau.

Nhưng rồi – thời gian qua đi.
Từng lớp tế bào nhỏ bé, âm thầm gom nhựa sống.
Tôi không biết từ khi nào – nhưng từ vết gãy ấy, một chồi non đã trồi lên.
Yếu ớt. Nhưng sống.
Rung rinh. Nhưng kiên cường.

Tôi học được rằng: có những điều không thể sửa chữa – nhưng có thể… mọc lại.
Không phải như cũ.
Mà là một hình thù khác, mang trong mình vết thương – và sức mạnh.

(2) LÝ THUYẾT TÂM LÝ
Cơ chế “post-traumatic growth” – tạm dịch là “tăng trưởng sau sang chấn” – được xem là một hiện tượng tâm lý tích cực, khi con người không chỉ phục hồi sau tổn thương, mà còn phát triển một phiên bản sâu sắc, mạnh mẽ và cảm thông hơn của chính mình (Tedeschi & Calhoun, 1996).

Tương tự như cách cây cối phát triển mô sẹo rồi từ đó mọc nhánh mới, con người sau khi trải qua mất mát có thể học cách sống tiếp với nỗi đau – không phủ nhận nó, mà học cách tích hợp nó vào bản thể, như một phần lịch sử sống còn.

(3) CHIÊM NGHIỆM
- Có một phần nào trong bạn từng bị tổn thương – và bạn nghĩ sẽ không bao giờ lành lại?
- Bạn đã từng mọc lại – sau khi mất đi điều gì đó chưa?
- Nếu bạn có thể gửi một thông điệp cho phần tổn thương trong mình, bạn sẽ nói gì?

🌿 365 NGÀY - NHẬT KÝ CÂY KỂ – NGÀY 48Giai đoạn: Xác lập giá trị – Khi tôi biết mình có thể nâng đỡ điều gì đó ngoài bản ...
15/06/2025

🌿 365 NGÀY - NHẬT KÝ CÂY KỂ – NGÀY 48
Giai đoạn: Xác lập giá trị – Khi tôi biết mình có thể nâng đỡ điều gì đó ngoài bản thân mình

(1) CÂY KỂ
Hôm ấy, trời trong veo, chẳng mưa cũng chẳng nắng gắt.
Tôi đang đứng yên như mọi ngày, để rễ mình trầm ngâm nghe đất, và lá mình thì thầm theo gió.

Bỗng nhiên, có một âm thanh rất nhẹ – như tiếng một nốt nhạc rơi xuống tán cây.
Tôi cảm nhận thấy điều đó trước khi thấy rõ nó.
Một con chim.
Rất nhỏ.
Lông nó rung lên khe khẽ khi đáp xuống cành tôi.

Ban đầu, tôi bất ngờ.
Tôi không nghĩ mình đã đủ cao, đủ vững, đủ… tin cậy để một đôi cánh mảnh mai chọn làm chỗ dừng.
Tôi từng nghĩ: tôi chỉ là một cái cây còn nhỏ.
Tôi chỉ mới có vài chiếc lá, vài đường gân non.
Tôi còn đang học cách đứng, học cách chịu gió, học cách không gãy.

Vậy mà hôm nay, có một sinh linh tự do đã chọn tôi làm nơi nghỉ chân.
Nó không hỏi.
Nó chỉ đậu xuống.
Và mang đến một điều kỳ diệu:
Cảm giác mình đủ vững vàng để nâng đỡ.

Con chim không ở lại lâu.
Nó cất cánh đi rất nhanh.
Nhưng tôi thì ở lại – với một cảm giác lạ lùng:
Tôi – một cái cây – có thể là điểm tựa cho một ai đó mang theo đôi cánh.

(2) LÝ THUYẾT TÂM LÝ
Trong tâm lý, một con người có thể phát triển toàn diện nhất khi họ cảm thấy mình có giá trị nội tại – không phải vì người khác cần đến họ, mà vì họ tự nhận ra rằng sự hiện diện của mình có thể nâng đỡ người khác.

Cảm giác “tôi đủ vững để người khác tựa vào” là một trong những dấu hiệu trưởng thành theo hướng nhân văn.
Trong trị liệu, việc một thân chủ bắt đầu chuyển từ việc chỉ chữa lành bản thân sang muốn nâng đỡ ai đó khác cho thấy quá trình tự chữa lành đã dần hoàn thiện (Rogers, 1951).

Cũng giống như cây – khi nó đủ rễ, đủ thân, đủ cành – sẽ trở thành mái nhà cho những điều bay bổng hơn.

(3) CHIÊM NGHIỆM
- Lần gần nhất bạn cảm thấy mình được tin cậy là khi nào?
- Có ai từng “đậu” trên bạn – lặng lẽ – để rồi bạn nhận ra mình đang mạnh hơn mình tưởng?
- Điều gì trong bạn đã từng tưởng nhỏ bé – nhưng rồi đã trở thành nơi an toàn cho một ai đó?

Address

West Gate Tân Túc Bình Chánh
Ho Chi Minh City

Opening Hours

Monday 08:00 - 21:30
Tuesday 08:00 - 21:00
Wednesday 08:00 - 21:00
Thursday 08:00 - 21:00
Friday 08:00 - 21:00
Saturday 08:00 - 21:00
Sunday 08:00 - 21:00

Telephone

0932177761

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Moca Home - Liệu pháp cây xanh posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Practice

Send a message to Moca Home - Liệu pháp cây xanh:

Share

Share on Facebook Share on Twitter Share on LinkedIn
Share on Pinterest Share on Reddit Share via Email
Share on WhatsApp Share on Instagram Share on Telegram

Category