28/07/2021
NGẪM
- Một F0 không triệu chứng tại bệnh viện dã chiến mới lập, 15h chiều vẫn chưa có cơm ăn. Muốn hét lên với mấy người phục vụ " mấy người tính để tôi chết đói à?” Rồi chợt lặng im khi nhìn xuống những thanh niên đang chuyển cơm giữa nắng nôi, bước đi xiêu vẹo vì mệt lã, sáng giờ chỉ làm và làm mà bụng chưa có miếng nào, dù trên tay vẫn bưng mấy chục hộp cơm...
- Một F0 triệu chứng nhẹ, 22h30 cô đợi mãi mà không thấy Bác sỹ nào đến hỏi thăm. Cô bắt đầu bực tức chửi bới bs thờ ơ bệnh nhân, 15p sau cô thấy anh bs kia đổ gục, xỉu xuống sàn vì kiệt sức bên cạnh 1 bệnh nhân trở nặng. Cô lặng lẽ nước mắt chảy vào trong.
- Một ông anh bị phong tỏa 12 ngày không được ra khỏi nhà như muốn nổ tung vì bức bối. Đi đi lại lại tán gẫu với bạn, bạn nó kể em bạn ý là y tá 45 ngày rồi chưa đc về nhà. Ông tắt máy lặng im.....
- Còn đó những lãnh đạo dù kết quả công sức năng lực đến đâu thì nhìn vẻ mặt bơ phờ của họ cũng đủ thấy cả một sự cố gắng đáng trân trọng.
Dịch bệnh là một thứ gì đó đến và cuốn đi rất nhiều điều, đến những điều bình thường nhất cũng có thể ko còn…
Ngày mai, tôi và bạn - còn chưa biết mình liệu có an toàn hay không!
NÊN…
Một trái tim thiết tha yêu thương và bao dung ngay lúc này sẽ làm cuộc sống và mọi thứ xung quanh trở nên nhẹ nhàng, trìu mến như nó vốn từng❣️
🇻🇳🇻🇳 Việt Nam ơi, đồng lòng nhé 🇻🇳🇻🇳