04/08/2025
“𝑴𝒐̂̃𝒊 𝒏𝒈𝒂̀𝒚, 𝒄𝒉𝒊̉ 𝒄𝒂̂̀𝒏 𝒕𝒐̂́𝒕 𝒉𝒐̛𝒏 𝒎𝒐̣̂𝒕 𝒑𝒉𝒂̂̀𝒏 𝒕𝒓𝒂̆𝒎 𝒍𝒂̀ đ𝒖̉.”
Câu nói ấy hôm nay đã chạm vào mình một cách rất đặc biệt.
Sau buổi dạy sáng nay, mình có trò chuyện với học viên, cũng là một người bạn. Tụi mình chia sẻ với nhau về việc tập luyện và những chuyển động tinh tế bên trong mỗi người. Bạn kể rằng có những ngày, cơ thể không theo kịp bài tập. Cảm thấy mình không đủ sức, không đủ giỏi… rồi lại nhìn xung quanh, thấy người khác làm được nhiều hơn mình. Và thế là những ý nghĩ muốn dừng lại, muốn nghỉ tập Yoga bắt đầu xuất hiện.
Mình lắng nghe bạn, không vội vàng khuyên nhủ, chỉ thấy lòng mình se lại. Vì mình biết, cảm giác ấy không xa lạ. Nó từng có trong chính mình, và cả ở rất nhiều học viên khác.
Cũng trong hôm nay, một người bạn khác, cũng là học viên, nhắn tin xin nghỉ học vì bận đột xuất. Nhưng chỉ vài giờ sau, bạn lại nhắn tiếp rằng muốn đăng ký học bù buổi hôm sau. Bạn nói nếu nghỉ, bạn sợ cơ thể sẽ trì trệ, rồi sự trì trệ đó sẽ kéo dài. Bạn viết:
“Tao phải cố mỗi ngày một tí, một phần trăm thôi, xem thử đời đi đến đâu. Tao sợ nghỉ là tao lại lười, lại trượt dài. Có thể chưa đủ múa cột được thì cũng đủ để lắc vòng.”
Câu nói dí dỏm ấy mà chứa đầy tinh thần nỗ lực.
Hai câu chuyện – một bên muốn buông bỏ, một bên quyết tâm duy trì – nhưng đều cùng phản ánh một điều:
𝑪𝒉𝒖́𝒏𝒈 𝒕𝒂 𝒕𝒉𝒖̛𝒐̛̀𝒏𝒈 𝒄𝒂̉𝒎 𝒕𝒉𝒂̂́𝒚 𝒎𝒊̀𝒏𝒉 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 đ𝒖̉.
Không đủ tốt. Không đủ nhanh. Không đủ đẹp. Không đủ mạnh.
Và thật lòng mà nói, mình chứng kiến điều đó rất nhiều trong lớp học của mình.
Các học viên thường so sánh bản thân với người bên cạnh:
“Tại sao bạn ấy lên được tư thế đó mà mình lại không?”
“Sao bạn kia giữ được lâu còn mình thì không?”
Và dần dần, từ sự so sánh ấy, niềm vui tập luyện bị thay thế bằng sự hoài nghi chính mình.
Nhưng bạn ơi, 𝒎𝒐̂̃𝒊 𝒄𝒐̛ 𝒕𝒉𝒆̂̉ 𝒍𝒂̀ 𝒎𝒐̣̂𝒕 𝒕𝒉𝒆̂́ 𝒈𝒊𝒐̛́𝒊 𝒓𝒊𝒆̂𝒏𝒈 𝒃𝒊𝒆̣̂𝒕.
Cấu trúc xương, nền tảng thể chất, lịch sử vận động, cả tâm lý và hoàn cảnh sống... tất cả đều khác biệt. Cho nên, bất kỳ sự so sánh nào cũng chỉ là một sự đánh lừa đầy áp lực.
Thay vì để việc người khác làm được trở thành chiếc gương soi lại sự kém cỏi của mình, hãy nhìn họ như 𝒏𝒈𝒖𝒐̂̀𝒏 𝒄𝒂̉𝒎 𝒉𝒖̛́𝒏𝒈.
Hãy để họ nhắc bạn rằng, 𝒃𝒂̣𝒏 𝒄𝒖̃𝒏𝒈 𝒄𝒐́ 𝒕𝒉𝒆̂̉, theo cách và thời gian của riêng bạn.
𝑹𝒐̂̀𝒊 𝒌𝒉𝒊 𝒏𝒂̆́𝒏𝒈 đ𝒖̉, 𝒏𝒖̛𝒐̛́𝒄 đ𝒖̉, 𝒉𝒐𝒂 𝒔𝒆̃ 𝒏𝒐̛̉.
Việc của bạn không phải là gồng mình cho ra hoa, mà là tiếp tục chăm sóc chính mình bằng sự kiên nhẫn, yêu thương và sự hiện diện.
Không cần phải đi thật nhanh để đạt một điều gì đó.
Vì ngay cả khi bạn đạt được, cảm giác thỏa mãn cũng chỉ thoáng qua.
Nhưng nếu bạn bỏ qua niềm vui trong quá trình, thì bạn đã đánh mất cả hành trình quý giá ấy rồi.
Bạn ơi,
Nếu bạn đã quên tận hưởng từng hơi thở, từng khoảnh khắc rung động trong cơ thể, từng lần bạn vượt qua sự lười biếng hay nghi ngờ chính mình… thì bạn đã bỏ lỡ điều đẹp nhất mà Yoga mang lại.
Cuộc sống không phải là một cuộc đua để đến đích, mà là chuỗi ngày của những trải nghiệm sâu sắc, đủ đầy và đáng sống.
𝑪𝒉𝒖́𝒄 𝒃𝒂̣𝒏 𝒍𝒖𝒐̂𝒏 𝒗𝒖̛̃𝒏𝒈 𝒄𝒉𝒂̃𝒊, 𝒍𝒖𝒐̂𝒏 đ𝒖̉ 𝒄𝒉𝒂̂́𝒑 𝒏𝒉𝒂̣̂𝒏, đ𝒖̉ 𝒚𝒆̂𝒖 𝒕𝒉𝒖̛𝒐̛𝒏𝒈 𝒄𝒉𝒊́𝒏𝒉 𝒎𝒊̀𝒏𝒉.
Và nếu mỗi ngày, bạn chỉ cần kiên trì tốt hơn một phần trăm, thế là đủ.
Bạn không cần phải là người giỏi nhất.
Chỉ cần là phiên bản chân thật và đang lớn lên mỗi ngày của chính mình.
Và trong hành trình đó, mình sẽ ở đây đồng hành cùng với bạn💛!