19/08/2025
Bạn bắt đầu ghi nhớ từ khi nào? Mình bắt đầu ghi nhớ từ lúc còn rất nhỏ. Và những gì còn lưu lại từ nhỏ cho đến tận bây giờ, được gọi là "ký ức tự truyện". Bên dưới là một "ký ức tự truyện" của mình, về việc CHÚC TẾT.
--------------------------
Khi còn là một cô bé học tiểu học, vào một ngày Tết, như mọi năm, mình được ba chở đi chúc Tết nhà họ hàng và bạn bè của ba. Mình rất thích không khí rộn ràng ngày Tết vì được đi chỗ này chỗ kia, đến nhà người này người nọ, ăn uống vui chơi thỏa thích. Năm ấy, mình chờ đón Tết với tâm hồn trẻ thơ đầy trong trẻo hồn nhiên.
Nhưng có một lời nói, rất thoáng qua, rất ngắn gọn, đã trở thành một "vết ký ức" hằn sâu, định hình nên nhân sinh quan và thế giới quan của mình đến tận sau này: "BA DẪN CON ĐI KIẾM TIỀN CHỨ GÌ".
Mình không nhớ rõ lời nói chính xác, nhưng mình nhớ rõ cảm giác xấu hổ và tổn thương. Lần đầu tiên trong đời, mình cảm thấy mình bị nhìn nhận như một đứa tham lam, như thể những lời chúc vô tư của mình là một sự toan tính vụ lợi, mình chỉ đến đây vì tiền.
Kể từ khoảnh khắc đó, một rào chắn vô hình đã được dựng lên trong mình, mình không còn muốn "đi chúc tết".
Mãi sau này, khi đã trưởng thành, nhìn lại ký ức đó, mình mới hiểu rằng, sự tổn thương ngày đó không phải đến từ việc bị đem ra nói đùa, mà là vì câu nói đó đã tác động tiêu cực đến lòng tự trọng của một đứa trẻ.
Đúng vậy, dù là một đứa trẻ, nó vẫn có "lòng tự trọng nhỏ bé" của nó. Và trẻ con thì chưa có khả năng phân biệt cái gì nên tiếp nhận và cái gì nên bỏ ngoài tai. Vì vậy, dù người lớn chỉ có ý trêu đùa bỡn cợt cho vui, nhưng nếu thiếu suy nghĩ thì vẫn có thể để lại vết sẹo trong tâm hồn của một đứa trẻ, ảnh hưởng đến cách nó hành xử và lớn lên.
Chính vì thế, khi nói chuyện với trẻ con, mình không bao giờ nghĩ rằng bé còn nhỏ mà có thể vô tư buông ra những lời đùa giỡn khiếm nhã, mình luôn chú ý lời nói và thái độ sao cho mang tính tôn trọng và xây dựng.
--------------------------
Nhờ ký ức tuổi thơ không mấy vui vẻ ấy, cùng sự chiêm nghiệm trong thời gian dài, đã giúp mình mở thêm được góc nhìn đầy đồng cảm với cả trẻ con, và trách nhiệm trong từng lời nói. Nhắc nhở mình rằng lời nói có sức mạnh phi thường như thế nào, có thể xây dựng hoặc hủy hoại một tâm hồn như thế nào.