25/06/2025
Tui nhớ hồi đó, nhìn con gái tui nhỏ thó thấy thương, mà lòng cũng thấy nặng trĩu. Tui mua đủ loại đồ dinh dưỡng, từ sữa, vitamin đến thực phẩm chức năng, ai mách gì cũng ráng làm theo hết, rồi còn cứ dặn con: “Ăn nhiều đi con, ăn hết đi!” Nhưng mà… con vẫn cứ còi cọc, nhỏ hơn mấy đứa bạn trong lớp.
Có lúc tui thấy bất lực lắm. Nhìn con ngồi bàn đầu, thấp bé nhất lớp, bạn bè không chơi cùng, tui tự hỏi mình đã làm đủ chưa, tại sao con tui cố mà không cao lên được. Nhiều đêm nằm suy nghĩ, tự hỏi có phải mình chăm con chưa đúng, chưa đủ hay sao.
Rồi một hôm, trong buổi họp phụ huynh, tui tình cờ gặp một phụ huynh có con gái cùng lớp với con tui. Cậu bé đó cao hơn con tui một cái đầu luôn. Người phụ huynh đó rạng rỡ, tự hào, như tìm được kho báu quý giá.
Hai mẹ ngồi nói chuyện với nhau, tui nghe trong lòng vừa ganh tỵ vừa mong muốn được biết bí quyết. Người phụ huynh ấy chia sẻ: “Con tui hồi trước cũng thấp lắm, cũng khó khăn như con chị. Nhưng tụi tui đã thay đổi cách chăm sóc con theo phương pháp khoa học, không phải chỉ cho con ăn thật nhiều rồi để đó.”
Người ấy kể cách họ tìm hiểu kỹ về dinh dưỡng, vận động, giấc ngủ cho con, và quan trọng là sự kiên trì đồng hành từng ngày với con. Tui nghe mà thấy vừa mừng, vừa ngậm ngùi. Mừng vì có người cùng cảnh ngộ chia sẻ, có lối đi rõ ràng, ngậm ngùi vì mình chưa đủ kiên nhẫn, chưa biết cách chăm con đúng.
Cuộc gặp đó như mở ra cho tui một cánh cửa mới. Tui biết chăm con không phải chỉ cho ăn nhiều là được, mà cần kiến thức, cần sự kiên trì và cách làm đúng.
Từ đó, tui và người phụ huynh đó trở thành bạn, thường xuyên trao đổi, học hỏi để chăm con ngày càng tốt hơn. Tui học được cách không ganh tỵ mà sẻ chia, để cùng nhau giúp con lớn lên vững vàng.
My– con Gái tôi – là một đứa trẻ ít nói, ngoan và hay nhường nhịn. Nhưng tận trong lòng con có những điều… tôi phải mất mấy năm mới chạm tới được.
My đi học về kể rằng, suốt 3 năm liền cấp 2, con luôn là một trong hai cô bé nhỏ con nhất lớp. Nhỏ tới mức cô giáo lúc nào cũng cho ngồi bàn đầu, còn bạn bè thì… chẳng ai muốn rủ con chơi cùng. Có đứa còn nói thẳng với con: “Mày giống em tao quá, tao không thích, không muốn mày tham gia trò chơi với tụi tao.”
Nghe con kể mà tim tôi thắt lại. Nhưng lúc đó, tôi không hiểu được hết nỗi buồn của con đâu. Tôi chỉ nghĩ đơn giản: “Con mình hơi nhỏ thôi mà, kệ đi, rồi sẽ lớn.”
Nên tôi dỗ dành:
– Không sao đâu con, miễn mình học tốt là được.
– Mẹ thấy con giỏi mà, kệ mấy bạn nói gì.
Nhưng con vẫn lặng thinh.
Con ghét đi học. Ghét cái bàn đầu. Ghét cả tiếng cười đùa của tụi bạn.
Và tôi – người mẹ – đã không hiểu rằng, nỗi buồn lớn nhất của con không phải vì bị chê, mà vì con thấy mình không được công nhận, không được giống các bạn, không có “tiếng nói chung”.
Phải sau nhiều lần con vừa nói vừa rơm rớm nước mắt, tôi mới hiểu ra…
Điều con khao khát nhất là:
“Chỉ cần cao lên một chút thôi. Chỉ cần được bằng các bạn – để có thể đứng ngang hàng, không bị xem như con nít, không bị đẩy ra khỏi vòng chơi.”
Hè vừa rồi, tôi và con ngồi xuống, cùng nhau lên một kế hoạch:
Tập luyện, ăn uống, nghỉ ngơi điều độ, chọn một môn thể thao giúp tăng chiều cao.
Tôi có gợi ý bóng rổ, nhảy dây, tập gym nhẹ nhàng… nhưng My không thích.
Cuối cùng, con chọn bơi.
Mỗi tuần 3 buổi, mỗi buổi 90 phút.
Hai mẹ con đồng hành, có hôm tôi không đi cùng được thì con tự bắt xe tới hồ bơi.
Và điều kỳ diệu là… từ khi có mục tiêu, con thay đổi hẳn.
Không còn lầm lì. Không còn ngại giao tiếp.
Con chủ động hỏi tôi: “Hôm nay mình ăn gì để tốt cho xương mẹ ha?”
Con bắt đầu kể chuyện lớp học, kể bạn này bạn kia tập môn gì, chiều cao ra sao…
Không phải để so sánh – mà để có động lực.
Động lực để chính con tốt hơn.
Chiều nay, khi con cởi kính bơi, ngẩng lên nhìn tôi và nói:
“Con nghĩ… con sẽ cao hơn mẹ sớm thôi á.”
Tôi cười, rồi gật đầu, và thấy mắt mình cay cay.
Hóa ra, thứ con cần… không phải là lời dỗ dành.
Mà là một người thật sự lắng nghe.
Một người đồng hành.
Một người tin rằng: dù nhỏ con cỡ nào, con vẫn xứng đáng có chỗ đứng, có tiếng nói, có những người bạn thật sự…
Và điều đó – bắt đầu từ việc cùng con tin vào chính mình.