Nhà thuốc Sài Gòn hỗ trợ Cơ Xương Khớp 153 Tô Ký

Nhà thuốc Sài Gòn hỗ trợ Cơ Xương Khớp 153 Tô Ký Contact information, map and directions, contact form, opening hours, services, ratings, photos, videos and announcements from Nhà thuốc Sài Gòn hỗ trợ Cơ Xương Khớp 153 Tô Ký, Pharmacy / Drugstore, 153 Tô ký (cạnh ây ATM techcombank), đông hưng thuận, quận 12, Ho Chi Minh City.

Ngày xửa ngày xưa, ở một khu chợ nhỏ ven sông, có một người phụ nữ tên là Mai. Cô nổi tiếng khắp vùng vì nụ cười tươi và...
03/08/2025

Ngày xửa ngày xưa, ở một khu chợ nhỏ ven sông, có một người phụ nữ tên là Mai. Cô nổi tiếng khắp vùng vì nụ cười tươi và giọng nói ấm áp, ai ghé qua sạp hàng của cô cũng cảm thấy như vừa ghé thăm một người thân. Cuộc sống của Mai yên bình trôi qua từng ngày – sáng sớm ra chợ, trưa dọn hàng, chiều quay về căn nhà nhỏ ngập hương hoa cau trước sân.

Nhưng rồi một ngày nọ, khi đang bưng rổ hàng nặng, Mai thấy cánh tay tê dần, các ngón như bị kim châm. Ban đầu, cô nghĩ “nghỉ một chút là hết”, nhưng chỉ ít hôm sau, tê tay lại kèm theo những cơn đau âm ỉ vùng lưng, khiến việc ngồi bán hàng lâu trở nên cực nhọc.

Dù vậy, Mai vẫn luôn ước mơ giữ được sức khỏe để tiếp tục buôn bán, tích góp chút tiền cho đứa cháu gái đang học đại học. “Chỉ cần đôi tay này khỏe lại, lưng bớt đau, mình sẽ bán thêm nhiều năm nữa” – cô tự nhủ.

Thế nhưng, cơn đau không chịu buông tha. Tay cô tê nhiều đến mức đôi lúc làm rơi cả cân hàng, lưng nhức mỏi khiến cô phải chống tay đứng dậy từng chút. Người quen bắt đầu bảo: “Hay là nghỉ đi, kẻo lại nằm liệt”, lời nói vô tình khiến lòng Mai chùng xuống.

Một buổi trưa vắng khách, “kẻ phản diện” xuất hiện – đó là cơn tê nhức lan lên tận vai, làm cô suýt đánh rơi cả khay trứng. Đúng lúc ấy, một vị khách quen – Dược sĩ Huân từ Nhà thuốc Sài Gòn – ghé qua. Thấy sắc mặt Mai kém hồng hào, anh ân cần hỏi thăm. Nghe Mai kể, anh chậm rãi giải thích: “Chị có thể đang gặp hội chứng ống cổ tay kèm thoái hóa cột sống lưng. Nếu để lâu sẽ ảnh hưởng nhiều đến vận động. Chị thử kết hợp nghỉ tay giữa các phiên bán, chườm ấm buổi tối, làm vài động tác giãn cơ lưng, và sắp xếp đi khám để biết rõ nguyên nhân.”

Nghe lời, Mai bắt đầu thay đổi. Ban đầu, việc nghỉ ngơi giữa buổi bán hàng thật khó, nhưng cô kiên trì. Mỗi tối, cô chườm ấm cổ tay, xoay nhẹ vai và kéo giãn lưng theo hướng dẫn. Vài tuần sau, những cơn tê giảm bớt, lưng cũng đỡ mỏi, Mai lại cười rạng rỡ với khách.

Ngày phiên chợ Tết, Mai bày hàng sớm, tay thoăn thoắt gói từng mớ rau, cân từng ký gạo, lòng tràn đầy biết ơn. Bệnh tật chẳng còn là “bóng đen” đe dọa như trước.

“Bài học lớn nhất mình học được là yêu thương và chăm sóc bản thân sớm, đừng đợi đến khi quá muộn” – Mai mỉm cười. Và cô tiếp tục sống khỏe, bán hàng, gieo tiếng cười cho mọi người quanh mình… 🌸

Ở cái văn phòng tôi làm, ai cũng biết chị Hạnh – trừ cái chuyện chị luôn là người pha trà ngon nhất phòng – thì còn nổi ...
02/08/2025

Ở cái văn phòng tôi làm, ai cũng biết chị Hạnh – trừ cái chuyện chị luôn là người pha trà ngon nhất phòng – thì còn nổi tiếng vì một lần… chạy theo xe buýt mà trẹo cả gối. “Từ bữa đó, cái gối như giận chị, hễ trời lạnh hay ngồi lâu là đau như kim chích,” chị vừa kể vừa cười xòa, nhưng tôi thấy rõ chị đang cố che cảm giác khó chịu.
Chị Hạnh năm nay 45 tuổi, làm văn phòng gần hai mươi năm, ngày ngày ngồi trước máy tính, đôi khi họp hành quên cả đứng lên. Thật ra, chị chỉ mong một điều rất đơn giản: buổi chiều đi làm về vẫn đủ sức dẫn con đi bộ vài vòng quanh công viên. Nhưng cái đau gối dai dẳng kia cứ phá ngang.
Ban đầu, chị nghĩ “chắc do tuổi tác” nên chịu đựng. Nhưng càng nhịn, cái gối càng sưng, leo cầu thang như cực hình. Mấy hôm mưa lạnh, chị phải bám lan can từng bậc một. “Nhiều khi, mình không sợ đau bằng sợ… đồng nghiệp thấy mình lề mề,” chị thở dài.
Người ta hay bảo “kẻ phản diện” trong những câu chuyện đời thường không phải ai khác, mà chính là thói quen. Với chị Hạnh, đó là ngồi lì một chỗ, ít vận động, thêm thói quen mang giày cao gót suốt cả ngày. Nó âm thầm bào mòn khớp gối, giống như mưa dầm thấm lâu.
Rồi một lần, trong lúc tìm mua thuốc cho bố, chị ghé Nhà thuốc Sài Gòn. Dược sĩ Huân nghe xong liền bảo: “Chị nên đi khám xem có thoái hóa hay tràn dịch khớp gối không. Ngoài thuốc, mình kết hợp thêm vài thói quen tốt thì mới bền được.” Anh hướng dẫn chị mấy động tác nhẹ như duỗi – co chân khi ngồi, chườm ấm buổi tối, và chọn giày đế mềm để giảm áp lực lên gối.
Những tuần sau, chị kiên trì tập. Lúc đầu, động tác đơn giản mà gối vẫn kêu rắc rắc, nhưng rồi cảm giác căng cứng giảm hẳn. Giờ đây, buổi chiều, chị lại có thể thong thả đi cùng con dưới hàng cây. “Cái gối vẫn thỉnh thoảng nhắc nhở, nhưng mình đã biết cách chiều nó rồi,” chị cười.
Bài học chị rút ra? Có những cơn đau không phải để chịu đựng, mà để mình lắng nghe và thay đổi. Cơ thể cũng như bạn bè, nếu mình chăm nó đúng cách, nó sẽ đồng hành lâu dài.
Nếu bạn hoặc người thân đang gặp vấn đề về khớp gối, hãy để lại bình luận để được Dược sĩ Huân tư vấn riêng. Chúc bạn một ngày an lành và đôi chân luôn vững vàng.

Ông Ba không phải người nổi tiếng. 60 tuổi, về hưu đã ba năm. Cả xóm vẫn quen gọi ông là “Ba điện lực” – bởi bốn mươi nă...
26/07/2025

Ông Ba không phải người nổi tiếng. 60 tuổi, về hưu đã ba năm. Cả xóm vẫn quen gọi ông là “Ba điện lực” – bởi bốn mươi năm đi dây, trèo trụ, đến cái bút chì ghi số điện ông cũng giữ như báu vật.
Từ ngày về hưu, ông dậy sớm, đi bộ hai vòng quanh xóm rồi tưới mấy chậu mai, thi thoảng ra trạm biến áp cũ ngồi một mình, tay vuốt vuốt đầu gối trái.
Gối ông dạo này lạ lắm, chẳng sưng chẳng đỏ, chỉ mỗi việc leo cầu thang thôi mà đã thấy ê ẩm như có ai cạy khớp. Lúc ngồi xổm tưới cây, đứng dậy là đầu gối nghe như bật một tiếng “cạch” rất khẽ mà đau âm ỉ tới tận trưa.
“Chắc già rồi, khớp nó mòn như dây điện bị oxy hóa, đụng nhẹ cũng tê tê.” – ông cười, nói với thằng cháu nội.
Nhưng nụ cười ấy tắt ngúm sau hôm ông ngã trước cửa nhà tắm. Không phải vì trượt, mà vì gối trái như bị ai đá gập lại, không giữ nổi thân.
Bà Ba hoảng, khóc ré lên. Cả nhà tưởng ông tai biến. Vào viện, bác sĩ nói:
“Ông bị thoái hóa khớp gối, tràn dịch nhẹ. Không nguy cấp, nhưng cần điều trị sớm nếu không muốn lệ thuộc vào xe lăn.”
Lúc ấy, ông quay mặt đi, lặng lẽ.

“Ba à, nghỉ ngơi chút đi, đừng cứ ngồi xoa gối mãi.” – con gái ông nói.
“Không sao, ba quen rồi. Gối đau còn đỡ hơn điện cúp giữa đêm.” – ông nói nửa đùa nửa thiệt.
Thật ra, ông đau nhất không phải vì cái khớp gối. Mà vì cảm giác mình đang trở thành… gánh nặng. Cả đời cầm kềm, vặn ốc, giờ phải có người dìu đi chợ, đưa ra trạm y tế.
“Hồi trẻ, chỉ cần một sợi dây đồng là ba khôi phục cả hệ thống. Giờ, muốn đi vệ sinh cũng phải gõ cửa xin đỡ. Nhục.”
Bà Ba nghe thế chỉ cười nhẹ. Bà bọc cho ông túi lá ngải cứu nóng hổi, đặt lên gối. Mỗi tối, bà xoa bóp cho ông như xưa ông từng xoa chân bà khi đau khớp thời mang thai.

Một tối nọ, có cúp điện toàn khu. Hàng xóm nháo nhào, con nít khóc, người lớn bực.
Ông lò dò cầm đèn pin, bảo cháu:
“Ra trạm với ông. Còn cái kềm kẹp trong tủ gỗ chớ bỏ.”
Chỉ mười lăm phút sau, ánh sáng trở lại.
Cả xóm hò reo, vỗ tay.
Còn ông – khập khiễng đi về. Gối trái đau buốt.

Từ hôm đó, người ta gọi ông là “người giữ điện”.
Nhưng riêng bà Ba, mỗi tối vẫn ngồi mân mê bàn chân gầy guộc của ông, thủ thỉ:
“Giữ điện được cho cả xóm. Giữ sức khỏe cho mình đi ông à.”
Ông gật nhẹ. Và sáng hôm sau, ông đi khám lại – lần đầu tiên chủ động. Cũng bắt đầu tập vài bài đơn giản để khớp gối bớt “phản chủ”.

Nếu bạn hay người thân cũng đang bị đau khớp gối, đừng để bệnh âm thầm làm mất đi phẩm giá sống. Hãy chủ động khám – điều trị – và chia sẻ câu chuyện của mình. 💬👇
(Cần tư vấn riêng, bình luận bên dưới để được Dược sĩ Huân hỗ trợ.)

Ngày xửa ngày xưa…Vào một mùa hè oi ả, trong một xóm nhỏ ven rừng nơi ve kêu ran cả buổi trưa, có một người phụ nữ tên l...
25/07/2025

Ngày xửa ngày xưa…

Vào một mùa hè oi ả, trong một xóm nhỏ ven rừng nơi ve kêu ran cả buổi trưa, có một người phụ nữ tên là Mận, 45 tuổi, sống bằng nghề may nón mũ thời trang cho các cô gái thành thị. Nhà chị nghèo, nhưng đôi tay chị khéo lắm — mũ rộng vành, mũ tai bèo, mũ lưỡi trai, kiểu gì chị cũng làm được, từng mũ may ra đều thêu chút mơ ước của người nghèo về một ngày mai đủ đầy.

Nhưng rồi một ngày, chị Mận bắt đầu cảm thấy cái lưng đau nhức âm ỉ, đặc biệt là khi ngồi lâu may từng đường kim, mũi chỉ. Ban đêm, hai chân chị nhức mỏi, bắp chân sưng nhẹ như có con rắn nhỏ cuộn trong thịt. Đôi lần, chị soi gương và thấy những đường tĩnh mạch xanh nổi ngoằn ngoèo dưới da — như rễ cây khô mùa hạn, báo hiệu điều chẳng lành.

Chị ráng chịu đựng. Vì nghèo. Vì khách đặt hàng. Vì không ai thay chị may những chiếc nón cho kịp mùa lễ hội.

Một đêm, khi gió nóng thổi qua vườn chuối, chị Mận vừa thiếp đi sau một ngày dài mệt mỏi thì mơ thấy một con chim sẻ nhỏ bay tới đầu giường. Chim sẻ có giọng nói trong như tiếng suối:

“Chị Mận ơi, đã đến lúc chị dừng lại rồi. Đừng để những sợi chỉ cuối cùng khiến đôi chân chị tê cứng. Ba thử thách chị phải vượt qua, để tự cứu mình…”

Thử thách thứ nhất, chim bảo chị phải rời bàn may trước hoàng hôn mỗi ngày và đi bộ nhẹ quanh vườn. Chị làm theo, dù chân còn nặng trịch, nhưng nhờ đó máu lưu thông tốt hơn.

Thử thách thứ hai, chim sẻ bảo chị bỏ thói quen ngồi xổm khi may những phần nhỏ — mà nên kê ghế cao hơn, lót lưng bằng một chiếc gối mềm, và thỉnh thoảng đứng dậy vươn vai.

Thử thách cuối cùng, chị phải tìm đến người chữa lành — một bác sĩ tên là Huệ ở cuối xóm bên kia cầu. “Bác sĩ sẽ xem hình ảnh chẩn đoán, giúp chị biết rõ có phải giãn tĩnh mạch chân độ mấy, có cần thuốc hay phải mang vớ y khoa không. Và cái lưng đau kia, có phải do cơ, hay do cột sống?”

Sáng hôm sau tỉnh dậy, chị Mận như bừng tỉnh sau giấc mộng dài. Chị thu dọn góc may, thay đổi tư thế làm việc, và chiều hôm ấy — lần đầu tiên sau mấy năm — chị bước qua cây cầu tre lắt lẻo đến phòng khám của bác sĩ Huệ. Bác sĩ đón chị bằng ánh mắt hiền hậu và một câu hỏi giản dị: “Chị có đau nhiều không?”

Bác sĩ khám kỹ, nhẹ nhàng giải thích rằng những triệu chứng của chị có thể do giãn tĩnh mạch chân kèm theo đau cột sống lưng do ngồi nhiều sai tư thế. Nếu để lâu, có thể ảnh hưởng đến cả việc đi lại. Nhưng nếu phát hiện sớm, có thể điều chỉnh bằng tập luyện, thăm khám định kỳ và những hỗ trợ chuyên biệt.

Từ đó, chị Mận siêng năng tập thể dục nhẹ mỗi sáng, thỉnh thoảng còn xoa bóp chân bằng dầu thảo dược, và luôn tuân theo lời dặn của bác sĩ Huệ. Đôi chân chị không còn nặng như đá, lưng cũng bớt đau hơn. Khách hàng thì vẫn yêu mến những chiếc mũ của chị — vì giờ đây, mỗi chiếc mũ không chỉ mang nét đẹp thời trang, mà còn là kết quả của một hành trình chữa lành.

Và họ sống hạnh phúc mãi mãi về sau.



Nếu bạn hay người thân cũng đang gặp tình trạng tương tự như chị Mận, hãy inbox để được bác sĩ Huệ tư vấn riêng, hoặc giới thiệu người quen có vấn đề sức khỏe đến gặp bác sĩ Huệ để được khám kỹ hơn. Chúc bạn một ngày an lành như ánh nắng sớm mùa hè!

Mấy hôm nay trời oi bức, gió cũng không chịu thổi qua cái dãy nhà mặt tiền bụi bặm. Cô Sáu ngồi bên trong tiệm sữa, tay ...
24/07/2025

Mấy hôm nay trời oi bức, gió cũng không chịu thổi qua cái dãy nhà mặt tiền bụi bặm. Cô Sáu ngồi bên trong tiệm sữa, tay xếp từng lon theo hàng trên kệ, chậm chậm như sợ động tới cái lưng đang đau âm ỉ.

Cô năm nay năm mươi hai tuổi. Hơn hai mươi năm đứng bán hàng, khuân thùng sữa, cúi lên cúi xuống, kéo tấm cửa sắt sáng mở chiều đóng. Hồi đầu chỉ là ê ẩm nhẹ, rồi thành nhức lưng, bữa nay lan xuống cánh tay, tê rần từng ngón, đến cái bóp nắp lon cũng thấy buốt.

“Cô Sáu, còn sữa tươi loại nhỏ không?” – Một tiếng gọi vọng vào. Cô cố mỉm cười, chống tay vào mép kệ đứng dậy, nhưng cả thân người nghiêng về một bên. Tay phải giờ yếu hẳn, chở hàng cũng phải nhờ đứa cháu phụ.

“Bác có đi khám chưa?” – Cô bé nhân viên hỏi khi dọn hàng.

Cô lắc đầu. “Chắc do làm nhiều thôi. Ráng nghỉ ngơi rồi nó hết...”

Nhưng đâu có hết. Mỗi lần ngồi lâu, rồi xoay mình, là thấy như có ai siết cột sống lưng. Đêm nằm nghiêng cũng không yên, cánh tay tê rần, như có kiến bò dưới da.

Một bữa, ông khách quen – làm nghề sửa điện nước – thấy vậy, mới nói nhỏ:
“Coi chừng bị chèn ép thần kinh rồi. Vợ tui trước cũng vậy, tưởng đau nhức thường, ai ngờ thoái hóa cột sống thắt lưng, với cả hội chứng ống cổ tay nữa đó.”

Nghe tới đây, cô Sáu mới khựng người lại. Không phải vì sợ, mà vì bất ngờ. Lưng thì đau thật, nhưng tay tê hoài hoài, cầm viết cũng run – giờ nghĩ lại mới thấy có gì đó không ổn.

Chiều hôm đó, cô qua Nhà thuốc Sài Gòn, gặp Dược sĩ Huân. Dược sĩ nghe cô kể, gật gù:

“Chị Sáu nên đi chụp phim cột sống lưng và cổ tay. Nghe mô tả, có thể chị đang bị chèn ép dây thần kinh ở vùng thắt lưng cổ, gây tê chân tay, hoặc có thể là hội chứng ống cổ tay do dùng tay lặp lại quá nhiều. Mình cần biết rõ để xử lý đúng.”

Cô thở ra, nhẹ nhõm. Không phải vì biết bệnh, mà vì có người hiểu chuyện mình.

“Vậy có cách nào đỡ không, Huân?” – cô hỏi.

“Trước mắt chị nên chườm ấm vùng lưng mỗi tối, xoa bóp nhẹ tay, đeo nẹp cổ tay lúc nghỉ. Hạn chế cúi nhiều và mang nặng. Còn thuốc thì để em tư vấn vài loại phù hợp, giúp giảm khó chịu đang gặp. Nhưng quan trọng vẫn là đi khám kỹ.”

Từ bữa đó, cô bắt đầu bớt cứng đầu. Làm việc chậm lại, không cúi sâu, đặt thùng sữa bằng đầu gối chứ không bằng lưng. Đeo nẹp tay khi ngủ. Và mỗi chiều, sau giờ tiệm, cô đi bộ mấy vòng công viên gần nhà.

“Chị đã Thấy khoẻ hơn chưa?” – Dược sĩ Huân hỏi trong lần đến thăm.

“Chưa hết hẳn, nhưng đỡ nhiều. Nhất là cái tê tay ban đêm…” – Cô cười.

Người ta hay nói: bán sữa là đem dưỡng chất cho người khác. Mà cô Sáu giờ mới học cách nuôi dưỡng chính mình.

Nếu bạn hay bị đau lưng, tê tay như cô Sáu, đừng để lâu. Hãy để lại bình luận để được Dược sĩ Huân tư vấn riêng cho tình trạng của bạn, hoặc chia sẻ câu chuyện này để giúp người thân mình phát hiện sớm.
🌾 Chúc bạn một ngày an lành, đừng quên thương lấy cái lưng và đôi tay của mình.

24/07/2025

Vai nhức âm ỉ cả tháng, cánh tay giơ lên là đau – có phải viêm gân không? 🤔

“Mấy bữa nay, lưng má như bị ai cào từ bên trong... mà bữa nay lại tê xuống tới bàn chân rồi.”Má nói trong lúc đang bưng...
23/07/2025

“Mấy bữa nay, lưng má như bị ai cào từ bên trong... mà bữa nay lại tê xuống tới bàn chân rồi.”

Má nói trong lúc đang bưng rổ rau ra quán. Quán cơm của má nằm ngay ngã ba đường đất, chỗ mấy anh tài xế xe tải thường ghé. Cái bảng hiệu phai nắng, chữ "Cơm Má Năm" cũ kỹ như cái dáng má đứng loay hoay bếp núc suốt hai mươi năm nay.

Má năm nay năm mươi. Mắt mờ hơn, tay run chút chút mỗi khi rửa chén bằng nước lạnh ban sáng. Nhưng tật cái lưng còng còng mỗi khi cúi xuống lấy nồi cơm dưới đáy tủ thì gần đây mới rõ ràng hơn.

“Chắc do ngồi nhiều lúc lặt rau quá chớ gì,” tôi nói.

Má cười buồn: “Không… cái này nó khác. Nó ê như ai nhấn vô lưng, rồi từ từ… chân má mất cảm giác luôn…”

Tôi im. Cái cảm giác lo lắng len vào giữa tiếng cơm cháy xèo xèo trên chảo. Má chẳng bao giờ than, mà nay lại kể. Có lẽ má mệt thiệt.

Những ngày sau đó, tôi bắt đầu để ý má bước đi chậm hơn. Có hôm đang đứng múc canh, má khựng lại, tay vịn cái bàn, mồ hôi lấm tấm trên trán. Tôi vội chạy tới đỡ. Má xua tay: “Má đứng lâu bị ê thôi, không sao đâu.”

Nhưng má bắt đầu hay bỏ bữa chiều. Mỗi khi hết khách là vô phòng nằm co ro, tay ôm hông.

Bữa nọ, tôi đưa má tới Nhà thuốc Sài Gòn. Dược sĩ Huân sau khi nghe má kể và xem kết quả chụp phim bảo:
“Thoái hóa cột sống thắt lưng, chèn ép dây thần kinh rồi, cần nghỉ ngơi, vật lý trị liệu. Tránh cúi, tránh khuân nặng, tránh đứng quá lâu.”

Về tới nhà, má nhìn cái quán như thể đang nhìn một đứa con sắp phải xa.

“Má mà không nấu, mấy ổng ăn chỗ khác hết.”
“Má mà nằm một chỗ, ai châm trà cho bác Tư xe ben mỗi chiều?”

Tôi cười: “Còn con mà. Mình đóng cửa mấy ngày, cho má nghỉ. Rồi tính tiếp. Má phải giữ mình khỏe, chớ không quán cũng không còn.”

Má không trả lời. Chỉ nhìn tôi, mắt rưng rưng trong ánh chiều xám ngắt.

Từ bữa đó, má chịu chườm nóng lưng, xoa bóp dầu, tập mấy động tác duỗi chân nhẹ buổi sáng như dược sĩ Huân dặn. Tôi dán một tờ giấy nhỏ lên cửa: "Hôm nay quán nghỉ. Má tôi đau lưng. Mong gặp lại quý khách sau."

Người ghé quán sau đó ít lại, nhưng mỗi khi ai hỏi thăm má, má đều cười: “Má đỡ rồi, có con ở nhà phụ, chớ mình ên chắc tiêu.”

Về sau, má bớt đau, nhưng không còn ôm trọn cả quán như trước. Những lần tê chân vẫn lén trở lại, nhắc má rằng phải biết dừng đúng lúc.

Má bảo: “Hồi đó nghĩ cực chút không sao, mà ai dè… cái lưng nói không chịu là không chịu.”



🟢 Một điều má rút ra: Tuyệt đối đừng cúi người quá thấp hoặc nhấc vật nặng sai tư thế. Càng lặp lại, càng dễ tổn thương cột sống, chèn dây thần kinh gây tê chân.

Nếu bạn cũng có người thân hay chính mình từng trải như má tôi — hãy chia sẻ để mọi người biết cách chăm sóc lưng, giữ chân, giữ sức.
Cần tư vấn riêng? Bình luận bên dưới để được dược sĩ Huân từ Nhà thuốc Sài Gòn hướng dẫn thêm nhé.

🌾 Chúc bạn một ngày không đau.

Sáng thứ hai, vợ anh gói cơm hộp, như hai mươi năm nay vẫn làm. Cô đưa anh chiếc áo sơ mi ủi phẳng phiu. Nhưng sáng nay,...
22/07/2025

Sáng thứ hai, vợ anh gói cơm hộp, như hai mươi năm nay vẫn làm. Cô đưa anh chiếc áo sơ mi ủi phẳng phiu. Nhưng sáng nay, anh không kịp mặc.
Anh không cài được cúc.
Cổ tay phải buốt như có ai đập búa vào trong. Bàn tay run rẩy, cúc áo như cười cợt.
“Đưa tay đây, em cài cho.”
“Không cần.” – anh gắt.
Anh là cán bộ hành chính. Bàn giấy, con dấu, ký tên. Mười ngón tay đã thành thói quen. Đến khi tay đau, anh mới thấy mình như cái máy in hết mực, người ta gỡ ra, thay, rồi quăng.
Chiều đó, anh vào bệnh viện. Về, anh giấu tờ đơn nghỉ việc dưới tập hồ sơ. Không ai biết.
Chỉ có vợ anh. Cô biết.
Cô bắt đầu hỏi:
“Anh có đau không?”
“Không.”
“Anh có đi khám không?”
“Không cần.”
Rồi tối hôm đó, trong bữa cơm, con gái nói:
“Ba ký sai tên mẹ trên giấy mời họp phụ huynh.”
Cả nhà lặng.
Tay anh run. Như một cái dây điện chập, không biết khi nào tắt hẳn.

Mùa mưa về, cổ tay anh đau hơn. Không nhấc nổi ấm nước. Không cầm nổi muỗng.
“Chắc do thoái hóa thần kinh cổ tay. Đi khám lại đi anh.”
Anh ngồi im. Như tờ giấy trắng không còn chữ.

Một hôm, cô thấy anh đứng rất lâu trước ngăn kéo – nơi anh cất bút máy. Chiếc bút mà trước đây, anh từng dùng để ký quyết định khen thưởng cho nhân viên, viết thư tay cho cô thời mới cưới.
Giờ, anh không cầm nổi.

Cô tự tay đưa anh nẹp cổ tay. Pha nước ấm ngâm. Mua vitamin B về nhắc anh uống. Và mỗi tối, cô chườm nóng bằng khăn ướt, nhẹ như mưa rơi.
“Tay phải của anh – là thứ không ai thương, chỉ có em.”
Anh không nói gì. Nhưng từ hôm đó, anh để yên cho cô cài cúc áo.

Một ngày, anh viết được vài chữ:
“Không phải hết thời, chỉ là tay mỏi.”

Nếu bạn từng đau cổ tay, tê buốt như có kim đâm khi gõ máy hay bưng chén, hãy lặng lẽ yêu thương tay mình như cô ấy đã làm với anh.
💬 Hãy để lại bình luận nếu bạn muốn Dược sĩ Huân từ Nhà thuốc Sài Gòn tư vấn thêm cách chăm sóc cổ tay đau, và làm sao để “tay phải” không trở thành “ký ức buốt”.

21/07/2025

Chườm gừng tươi vùng thắt lưng 5 ngày liên tiếp, có thật lưng nhẹ hẳn đi? 🫣👇

Bạn từng làm việc ở kho hàng – và thấy chân mình như muốn “gãy rời” ra chưa?Có khi nào bạn từng nghĩ: “Mình còn trẻ, sức...
20/07/2025

Bạn từng làm việc ở kho hàng – và thấy chân mình như muốn “gãy rời” ra chưa?
Có khi nào bạn từng nghĩ:
“Mình còn trẻ, sức đâu mà mỏi chân được?”
Nhưng rồi chỉ sau vài tháng đứng suốt ca, nâng vác hàng liên tục,
bạn bắt đầu thấy…
mỗi bước đi về nhà đều nặng nề.
Có hôm chỉ muốn ngồi xuống… và không đứng dậy nữa.
Mình kể bạn nghe câu chuyện của Minh – 28 tuổi, làm công nhân kho hàng tại quận Bình Tân.
Công việc của Minh là sắp xếp, khuân vác, kiểm hàng từ sáng đến chiều muộn.
Ban đầu còn khỏe. Nhưng dần dần, cơn đau từ bàn chân lan lên tới bắp, rồi khớp gối.
“Có lúc em tưởng mình bị chấn thương luôn rồi… chân sưng, đau nhức như kim châm. Đi không nổi.”
Bác sĩ chẩn đoán: Minh bị viêm cân gan chân, có dấu hiệu tràn dịch khớp gối nhẹ – do đứng lâu, mang vác quá sức và không có thời gian phục hồi.
Minh bảo: “Lúc đó em hoang mang lắm. Em là trụ cột gia đình. Nếu nằm xuống, thì ai lo cho mẹ với em gái?”
Nhưng thay vì cắn răng chịu đựng tiếp, Minh đã chọn cách khác:
– Đi khám.
– Nghe lời bác sĩ: nghỉ ngơi, chườm lạnh, tập vật lý trị liệu nhẹ.
– Áp dụng vài mẹo nhỏ như kê chân cao khi ngủ, giãn cơ sau ca làm, dùng kem bôi xoa bóp gối mỗi tối…
Không thần kỳ, không hết ngay.
Nhưng Minh kiên trì.
Một tháng sau, cơn đau dịu dần.
Hai tháng sau, Minh quay lại kho – nhưng lần này, biết cách giữ chân mình hơn.
Minh nói: “Làm công nhân đã cực rồi. Mình còn phải biết giữ mình, chứ không phải cứ gồng mãi là hay.”
Bạn à,
Nếu bạn đang âm thầm chịu đau – vì nghĩ mình phải mạnh mẽ,
hãy nhớ:
Người mạnh – là người biết dừng lại đúng lúc, để đi xa hơn.
Tối nay, thử chườm ấm đầu gối.
Gác chân lên cao khi nghỉ.
Hoặc chỉ đơn giản: dừng lại 5 phút, và hỏi chân mình:
“Mày ổn không?”
Chỉ cần bạn chịu lắng nghe – cơ thể sẽ biết cách hồi phục.
Chậm thôi… nhưng là vì chính bạn.

“Bạn từng làm nghề bằng cả đôi tay – đến một ngày… chính đôi tay ấy bắt đầu phản kháng chưa?”Chị 43 tuổi. Làm nghề tóc, ...
19/07/2025

“Bạn từng làm nghề bằng cả đôi tay – đến một ngày… chính đôi tay ấy bắt đầu phản kháng chưa?”
Chị 43 tuổi. Làm nghề tóc, nail từ năm 20 tuổi.
Cả tuổi thanh xuân – chị dùng đôi tay mình để tạo nên cái đẹp cho người khác.
Từng đường kéo, từng nét sơn, từng cử động nhỏ đều đòi hỏi sự khéo léo – và sức bền âm thầm.
Không ai thấy những lần chị gồng tay suốt 6 tiếng liên tục.
Không ai biết có hôm chị làm đến khuya,
Chị bảo…
“Em từng rất yêu cái nghề này. Mỗi mái tóc đẹp, mỗi bộ móng xinh – là một niềm vui.”
Nhưng mấy năm gần đây, tay chị bắt đầu đau.
Ban đầu chỉ là mỏi cổ tay sau giờ làm.
Rồi tê các ngón. Rồi đau nhức đến mất ngủ.
Có hôm cầm kéo mà rớt khỏi tay. Cầm chổi sơn mà không còn vững.
Đi khám – bác sĩ nói chị bị viêm gân, chèn ép dây thần kinh do lặp lại động tác nhỏ quá lâu.
“Chị ạ, không phải cơ thể chị yếu – mà là nó đã gắng quá sức quá lâu rồi.”

Từ hôm đó, chị mới chịu chậm lại.
Không nhận khách dồn dập nữa.
Mỗi ngày, dành vài phút để ngâm tay nước ấm, xoa bóp cổ tay, tập duỗi nhẹ nhàng.
Chị học cách nói “hôm nay em mệt, em làm nhẹ thôi” – thay vì cố cười để làm vừa lòng tất cả.
Không phải bỏ nghề, nhưng là chăm mình hơn – để còn gắn bó lâu dài với nghề.

Bạn à,
Nếu bạn đang làm nghề dùng tay – xin đừng quên: đôi tay bạn cũng cần được yêu thương.
Không có nghề nào vất vả bằng nghề đẹp – vì cái đẹp ấy, là đánh đổi từ sức khỏe, thời gian, và cả cảm xúc.
Tay bạn không chỉ làm ra tiền.
Tay bạn còn là nơi cất giấc mơ, là thứ đã nuôi bạn bao năm.
Chỉ cần một thao tác nhỏ mỗi ngày: ngâm tay nước gừng, xoay cổ tay 5 phút, hoặc đi khám sớm khi có dấu hiệu bất thường…
Cũng là bạn đang biết ơn đôi tay mình – vì đã quá giỏi chịu đựng.
Bạn không cần làm nhiều hơn. Chỉ cần làm sao để còn giữ được đôi tay này – thật lâu.

“Bạn từng ngồi làm việc suốt – đến mức đứng dậy cũng thấy đầu gối nhói đau chưa?”Anh 43 tuổi – kỹ sư phần mềm.Làm việc c...
19/07/2025

“Bạn từng ngồi làm việc suốt – đến mức đứng dậy cũng thấy đầu gối nhói đau chưa?”
Anh 43 tuổi – kỹ sư phần mềm.
Làm việc cho một công ty chuyên về phần mềm kế toán – nên mỗi ngày gắn liền với máy tính, deadline, và những con số.
Anh giỏi việc. Tỉ mỉ. Luôn hoàn thành đúng hạn. Nhưng có một điều anh bỏ quên – đó là đôi chân của chính mình.

Cơn đau đầu gối bắt đầu âm ỉ.
Ban đầu, chỉ là cảm giác mỏi khi đứng lên sau giờ làm.
Rồi đến lúc, đi cầu thang cũng nghe tiếng “lạo xạo”, rồi nhói.
Có hôm, mới ngồi 10 phút – đầu gối đã cứng, phải xoa mãi mới đỡ.

Đi khám, bác sĩ bảo:
“Đây là dấu hiệu của thoái hóa khớp gối sớm – do ngồi lâu, ít vận động, và trọng lượng dồn sai tư thế.”
Anh sững người.
Vì chưa từng nghĩ công việc ngồi một chỗ – lại ảnh hưởng đến đầu gối nhiều đến thế.

Từ hôm đó, anh bắt đầu thay đổi:
– Cứ mỗi 1 tiếng làm việc, anh đứng dậy đi lại vài phút.
– Bắt đầu tập giãn cơ nhẹ cho đầu gối, và chú ý đến cách ngồi.
– Bớt ngồi gác chân, bớt ngồi xổm. Thay vào đó là bàn làm việc đúng tầm, ghế đúng tư thế.
Anh bảo:
“Chăm đầu gối – không phải việc của tuổi già. Là việc cần làm sớm – để còn đi thật lâu.”

Bạn à,
Nếu bạn làm việc văn phòng, kỹ thuật – xin đừng quên đôi chân mình.
Vì khi khớp gối lên tiếng, nghĩa là nó đã chịu đựng quá lâu rồi.
Chỉ cần đứng lên vài phút mỗi giờ. Xoay khớp nhẹ. Hoặc đơn giản: nghỉ đúng lúc.
Làm nghề bằng trí óc – nhưng vẫn cần một cơ thể lành lặn để đi đường dài.
Giữ đầu gối khỏe – cũng là giữ cho hành trình mình không bị ngắt quãng giữa chừng.

Address

153 Tô Ký (cạnh ây ATM Techcombank), đông Hưng Thuận, Quận 12
Ho Chi Minh City

Opening Hours

Monday 09:00 - 21:00
Tuesday 09:00 - 21:00
Wednesday 09:00 - 21:00
Thursday 09:00 - 21:00
Friday 09:00 - 21:00
Saturday 09:00 - 21:00
Sunday 09:00 - 21:00

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Nhà thuốc Sài Gòn hỗ trợ Cơ Xương Khớp 153 Tô Ký posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share