19/06/2025
"Tôi cần một cái ôm."
Lớp MindCoach đã đi qua hơn một nửa chặng đường. Hơn 2 tháng đồng hành, chúng tôi ngồi lại bên nhau, lặng nghe những chia sẻ – không chỉ để đánh giá kết quả, mà để cảm nhận rõ hơn về hành trình mà mỗi người đã dũng cảm bước đi.
Giữa những câu chuyện về sự thay đổi tích cực – từ nhận thức sáng rõ, cảm xúc lắng dịu, đến những bước tiến nội tại tưởng chừng nhỏ nhưng bền vững – có một câu chuyện khiến cả căn phòng lặng lại.
Một bạn đã mở lòng, kể về vết thương sâu nhất trong mình – vết thương mang hình hài của một cái ôm. Bạn chia sẻ về tuổi thơ nhiều khoảng trống, nơi tình yêu thương không được nói ra hay thể hiện bằng hành động. Trong thế giới khô khan đó, cô bé nhỏ từng tin rằng: “Nếu mình bệnh, mẹ sẽ ôm mình.”
Đó là một niềm tin được hình thành không phải bằng lý trí, mà bằng nỗi khao khát. Và chính từ khao khát ấy, cơ thể cô đã học cách yếu đi – không phải vì sinh lý, mà vì tâm thức. Cô sống nhiều năm trong trạng thái mệt mỏi, dễ tổn thương, dễ đổ bệnh… như thể cơ thể đang cố gọi một điều gì đó mà tâm trí chưa dám thừa nhận.
Khi cô nói ra, nước mắt không chỉ là của riêng cô. Nhiều người trong lớp thấy mình trong câu chuyện ấy – dù không giống hoàn toàn, nhưng đâu đó, ta cũng từng học cách đánh đổi sức khoẻ, niềm vui, thậm chí là sự bình yên, chỉ để được nhìn thấy, được chạm tới, được yêu thương, được chấp nhận…
Câu chuyện ấy không chỉ chạm vào nỗi đau – mà nó còn giúp chúng ta thức tỉnh. Nhắc nhở chúng ta rằng: chữa lành không phải là xoá đi quá khứ, mà là đối diện, là đặt tay lên vết thương cũ và nói: “Mình ở đây rồi. Mình sẽ học cách ôm lấy chính mình, trước khi chờ ai khác.”
Và có lẽ, đó chính là điều lớp MindCoach này đang làm được – từng chút một, chúng ta học cách quay trở về với chính mình, và dịu dàng trao nhau điều mà ai cũng cần, nhưng ít ai dám nói ra: "Tôi cần một cái ôm."
Và từ câu chuyện ấy hôm nay đã trở thành hạt giống cho một điều đẹp đẽ hơn. SYC – đã chọn câu nói ấy làm biểu tượng: “Tôi cần một cái ôm.” Như một lời thú nhận dũng cảm, chân thành và dịu dàng nhất mà một người có thể nói ra sau những năm dài sống trong vỏ bọc phòng vệ.
Tại SYC, câu nói ấy không còn là nỗi hổ thẹn, mà là khởi đầu của những kết nối. Nơi mọi người được học cách ôm lấy chính mình – và ôm lấy nhau, như một phép chữa lành giản dị nhưng sâu xa.
“TÔI CẦN MỘT CÁI ÔM”.�Đó là sự dũng cảm.
Là bắt đầu của chữa lành.
Là kết nối trở lại với chính mình và với nhau – như những con người thật, đang cùng nhau trở về nhà.