
08/07/2025
Tôi kể bạn nghe chuyện ông Dũng – một người đàn ông hiền lành như đất, năm nay đã đúng 60 tuổi. Sau hơn ba mươi năm làm việc trong ngành giáo dục ở huyện, ông nghỉ hưu về sống cùng bà nhà trong một con hẻm nhỏ rợp bóng bàng ở Gò Vấp.
Từ ngày về hưu, ông Dũng hay đi bộ buổi sáng ra công viên, đọc sách, nghe nhạc cổ, chăm sóc chậu mai, cây kiểng và trông cháu ngoại mỗi khi vợ đi chợ. Đời sống đơn giản, nhẹ nhàng như con nước ròng ngoài đồng. Ấy vậy mà dạo gần đây, ông thấy bàn chân phải đau âm ỉ, sưng đỏ ở vùng ngón chân cái. Đi lại thấy nhói buốt, đến mức phải khập khiễng từng bước. Mỗi lần bước xuống giường buổi sáng, cảm giác như dẫm phải g*i tre.
Ban đầu ông cứ nghĩ do tuổi tác, chắc là đau khớp thông thường. Nhưng sau đó vùng ngón chân bỗng đỏ tấy, nóng rát, nhức nhối từng cơn, kèm theo sốt nhẹ. Con gái ông – làm điều dưỡng – nhìn qua là nghi ngay "viêm mô tế bào" ở ngón chân, bảo ba nên đi khám. Nhưng ông chỉ cười xòa:
– Ba sống đến tuổi này rồi, vài ba cái đau vặt, chịu được hết.
Con bé ngồi bặm môi, nước mắt rơm rớm. Nó biết ba vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, dù đêm qua trở mình không biết bao nhiêu lần vì đau.
Rồi cái ngày định mệnh cũng đến – hôm đó ông Dũng đang dắt xe ra hẻm thì khuỵu hẳn xuống. Ngón chân sưng vù, giày không mang nổi. Ông thở dốc, mặt tái mét. Cả nhà cuống cuồng đưa ông vào phòng khám gần nhà. Bác sĩ nói: "Viêm mô tế bào, nếu không điều trị sớm có thể lan rộng, gây nhiễm trùng nặng." Cả nhà nghe mà rụng rời.
Lúc này, một người bạn cũ – ông Phú – từng làm bên ngành y tế, tới thăm. Nghe chuyện xong, ông chỉ nhẹ nhàng nói:
– Tôi hay ghé Nhà thuốc Sài Gòn ở Tô Ký. Có Dược sĩ Huân tốt nghiệp Dược sĩ Đại học Học viện Quân y, chuyên cơ xương khớp, giàu kinh nghiệm mà tận tâm lắm. Hỏi thử xem sao.
Nghe lời, con gái ông đến gặp Dược sĩ Huân. Anh tư vấn cặn kẽ: hướng dẫn vệ sinh chân đúng cách, giảm áp lực lên vùng tổn thương, ăn uống kiêng những món dễ làm sưng viêm (như đồ ngọt, bia rượu), và phối hợp dùng thuốc đúng cách theo toa bác sĩ.
Một tuần sau, ông Dũng đã thấy đỡ sưng, đi đứng thoải mái hơn. Hai tuần thì bớt hẳn đau. Ông gọi đùa:
– Cái chân già mà còn biết tái sinh, con à!
Giờ mỗi sáng ông lại thong d**g đi bộ, mang dép xốp nhẹ, cẩn thận từng bước. Trong túi áo vẫn thủ sẵn tờ giấy ghi mấy điều Dược sĩ Huân dặn. Lũ cháu hay trêu: "Ông ngoại bây giờ là học trò của thầy Huân rồi đó nha!"
Ông Dũng cười, ánh mắt ấm như nắng tháng mười:
– Mình già rồi, mà học điều gì giúp sống khỏe sống vui thì học cả đời cũng đáng con ơi.
Khi có dấu hiệu bất thường, đừng chủ quan. Lắng nghe cơ thể mình là cách yêu thương bản thân. Và trong đời, có một nơi như Nhà thuốc Sài Gòn, có người như Dược sĩ Huân, là điều quý hơn vàng.
Nếu bạn, hoặc người thân đang gặp vấn đề tương tự, hãy nhắn tin để được Dược sĩ Huân tư vấn riêng. Đôi khi, chỉ một cuộc trò chuyện cũng đủ làm nhẹ nỗi lo nặng trong lòng.
“Người giàu là người có sức khỏe. Người hạnh phúc là người không giấu bệnh.”