
29/07/2025
Yên ổn có phải lúc nào cũng tốt?
Tôi từng nghĩ những mối quan hệ không cần phải cố gắng giữ, nhất là khi chúng phiền toái. Vì vậy từng có lần khi đang hẹn hò với một cô, sau cuộc cãi vã thứ ba hay thứ tư trong ba tháng, tôi đưa cô ấy ra xe, mỉm cười chúc khỏe, rồi im lặng nhiều tuần. Đến khi cô ấy gọi hỏi: "Vậy là mình chia tay rồi hả anh?", tôi mới nhận ra điều gì đó.
Hóa ra tôi không chia tay bằng cuộc trò chuyện thẳng thắn mà bằng sự im lặng và biến mất. "Tội gì đang yên đang lành lại phải bước vào sóng gió, rồi phân trần, chịu đựng, nhẫn nhịn." Tôi thường tự nhủ thế khi mọi chuyện trở nên rắc rối. Đôi khi còn đùa: "Chỉ làm tình nhân, không làm vợ chồng; chỉ làm hợp đồng, không làm nhân viên." Nghe bỡn cợt, nhưng đó chính là cách tôi né tránh mọi ràng buộc.
Thực ra tôi không sợ yêu, mà chỉ sợ phải ở quá gần thôi. Bởi nơi gần nhất cũng là nơi dễ tổn thương nhất, và tổn thương trong mối quan hệ thường không đến từ chuyện lớn mà từ những điều vụn vặt. Lời lẽ không đúng lúc, sự im lặng kéo dài, cái nhìn khiến ta cảm thấy vô hình, những sự khác biệt chưa kịp gọi tên đã thành khoảng cách.
Cho nên tôi chọn giữ khoảng cách, sống một mình, làm việc một mình, suy tư một mình. Dễ chịu, gọn gàng, không phải thương lượng hay giải thích gì cả. Tuy nhiên càng về sau, tôi càng thấy có gì đó sai sai.
Cái sự yên ổn tôi tưởng mình có thì ra lại được cày xới từ sợ hãi. Đó không phải sự tĩnh tại của người vượt qua khổ đau mà là sự đóng băng của người không dám đi qua nó. Tôi cứ né mâu thuẫn như thể đó là dấu hiệu thất bại, nhưng lại quên rằng không mối quan hệ nào có chiều sâu thật sự mà không trải qua va chạm.
Bởi vì chúng ta trưởng thành khi buộc phải soi lại mình trong tấm gương mà người kia vô tình dựng lên qua từng xung đột, chứ không phải trong bình lặng tuyệt đối.
Vậy nên điều cần thiết không phải một người đủ hoàn hảo để không bao giờ làm tổn thương ta mà một người đủ chân thành để cùng ta đối diện những điều ta chưa nhìn thấy ở mình. Quan trọng hơn, chính ta cũng cần đủ vững vàng để không biến sự khác biệt thành lý do rạn nứt.
Sống một mình dễ hơn, nhưng dễ hơn không có nghĩa là nó sẽ giúp ta trưởng thành.
Giống như người thường xuyên tập thể dục nhưng chỉ với những bài tập nhẹ nhàng, không bao giờ tăng tạ. Cơ bắp không phát triển được nếu không có sức cản.
Tương tự, có những phần trong tâm hồn chỉ có thể được rèn luyện qua sự tương giao với người khác.
Bởi vì chỉ khi đó ta mới có cơ hội nhận ra những điều còn thiếu sót ở trong mình để chuyển hóa chúng.