
20/04/2025
Mùa Hoa Muộn
Chị H năm nay 37 tuổi. Người phụ nữ ấy từng là ngọn gió mát lành trong căn nhà nhỏ ở quận ven, nơi có tiếng cười con trẻ, mùi canh chua mẹ nấu và những buổi tối quây quần sau ngày dài tất bật. Nhưng rồi, ngọn gió ấy không còn dịu dàng như xưa.
Mọi chuyện bắt đầu từ những đêm mất ngủ kéo dài, những cơn bốc hỏa bất chợt giữa trưa hè, mồ hôi vã ra như tắm, rồi chị cáu gắt, hay quên, uể oải. Chồng chị – anh T – lúc đầu còn hỏi han, sau thì lặng thinh, né tránh. Chị buồn, nhưng giận nhiều hơn. "Mình không còn hấp dẫn nữa phải không?" – Chị gắt, rồi khóc. Những cơn giận không lý do dần bào mòn không khí gia đình. Hai đứa con học lớp 6 và lớp 9 bắt đầu tìm cách ở lại lớp học thêm lâu hơn, vì “ở nhà ngột ngạt lắm”.
Chị từng là người phụ nữ giỏi việc nước, đảm việc nhà. Vậy mà dạo này, đi họp cũng quên, nói trước quên sau. Nhìn mình trong gương – tóc rụng, da sạm, mắt thâm – chị không nhận ra người phụ nữ mà anh Tâm từng nắm tay giữa sân trường ngày xưa.
Mãi đến một hôm, sau một trận cãi vã tưởng như sẽ là giọt nước tràn ly, chị buông một câu rất khẽ: "Chắc em bị gì rồi, chứ em cũng không nhận ra mình nữa..."
Và thế là chị đến phòng khám.
Tôi nhớ chị lúc bước vào – ánh mắt như người lạc đường lâu ngày, mệt mỏi nhưng lấp lánh hy vọng. Chúng tôi ngồi nói chuyện rất lâu. Về nội tiết tố, về tuổi tiền mãn kinh, về sự thật rằng đây không phải “căn bệnh của phụ nữ yếu đuối” mà là một giai đoạn sinh lý tất yếu – cần được thấu hiểu, chăm sóc, không chỉ bằng thuốc mà bằng cả lối sống và tình yêu.
Chị bắt đầu thay đổi. Từ những điều nhỏ xíu: đi bộ 20 phút mỗi sáng, ăn ít đường hơn, cười nhiều hơn, thi thoảng rủ anh Tâm đi xem phim như ngày xưa. Rồi bổ sung nội tiết đúng cách, một điều cự kì quan trọng trong giai đoạn này Không thần kỳ như cổ tích, nhưng cần đều đặn và bền bỉ như những hạt nắng mùa xuân.
Gần đây, chị nhắn cho tôi:
"Bác sĩ ơi, em với anh T đi Đà Lạt về, lần đầu tiên sau 10 năm. Em lại thấy mình là... phụ nữ. Em biết ơn vì bác sĩ không chỉ chữa bệnh, mà còn cứu lấy những điều tưởng như đã mất."
Tôi mỉm cười. Ở tuổi 47, chị H đã bước vào một mùa hoa muộn – không rực rỡ như thanh xuân, nhưng dịu dàng và sâu sắc, như chính tình yêu mà chị đã gìn giữ và tìm lại được.
Trong căn nhà nhỏ, ngọn gió mát lành đã quay về. Và lần này, chị biết cách giữ nó ở lại.
Còn tôi – một bác sĩ sản phụ khoa – mỗi ngày vẫn ngồi nghe những câu chuyện tưởng chừng vụn vặt của chị em. Nhưng ẩn sau đó là bao nhiêu trăn trở, tổn thương và khát khao được thấu hiểu. Là bác sĩ, tôi chữa bằng kiến thức. Là một người phụ nữ, tôi chữa bằng sự đồng cảm. Và đôi khi, chỉ cần một lời lắng nghe, một ánh mắt không phán xét… cũng đủ để một người phụ nữ bước tiếp, nhẹ nhàng như thể chưa từng vấp ngã.