
20/06/2025
**Tận cùng của mỏi mệt... là khi một mình giữa đêm thâu**
Không phải là lúc sinh tử cận kề trên bàn mổ, mà là khoảnh khắc giữa đêm khuya, tiếng khóc con ré lên từng cơn, người mẹ run rẩy bế con đi khắp phòng, vừa dỗ vừa lau dòng nước mắt lặng lẽ. Vì bên kia giường, người đàn ông từng nói “sẽ luôn bên em” lại ngủ yên không động đậy.
**Tận cùng của bẽ bàng... là khi vừa sinh xong, cơ thể còn chưa kịp phục hồi, thì đôi tay đã tất bật vắt sữa, thay tã, ru con**, và ánh mắt vẫn hướng về người bạn đời đang thản nhiên lướt điện thoại, không một lời hỏi han.
**Tận cùng của buồn tủi... là khi một người mẹ trẻ từ bỏ sự nghiệp, đam mê, mối quan hệ xã hội để “ở nhà chăm con”**, nhưng mỗi ngày lại bị nhìn bằng ánh mắt xem thường, bị nghe những lời cay nghiệt như thể sự hy sinh ấy là điều hiển nhiên.
Rồi người phụ nữ ấy dần chìm trong bóng tối. Không ai thấy những giấc ngủ chập chờn, những cơn đau kéo dài, những lần bật khóc không lý do. Không ai hiểu… và cũng chẳng ai hỏi.
**Làm mẹ không phải chỉ là sinh con — mà là tái sinh chính mình.** Một phiên bản khác, mạnh mẽ hơn nhưng cũng tổn thương hơn. Và trong hành trình ấy, một câu động viên, một cái ôm, một ánh mắt sẻ chia… cũng có thể cứu rỗi một tâm hồn.
Nếu bạn là chồng – xin đừng vô tâm.
Nếu bạn là người thân – xin đừng im lặng.
Nếu bạn là xã hội – xin đừng xem nhẹ công việc không tên của một người mẹ.
Vì đôi khi, điều một người mẹ cần nhất không phải là lời khen, mà là được **thấu hiểu và đồng hành** – để biết rằng mình không cô đơn trong chính tổ ấm của mình