02/03/2023
NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT
Tám điều khổ này khi được hóa-sanh về cõi Cực-lạc thì không còn nữa, đổi lại thành tám điều vui. Đức Huỳnh Giáo-Chủ có giải như vầy:
Thần-thức nhập thai-sen tinh hảo,
Nên khỏi màng lo nỗi khổ sanh.
Thân thì thân công-đức hiền lành,
Bất di dịch khỏi vì lão khổ.
Thể thanh-tịnh thường không huyên-náo,
Hết lo toan nắng lạnh gió mưa;
Khổ bịnh kia bởi đó mà chừa,
Ta thoát cuộc lao-đao vì nó.
Đường sanh mạng Phật ta đồng thọ,
Tánh an-nhiên bất diệt trường tồn;
Tử-thần kia đâu dám dắt hồn,
Thoát luân chuyển khỏi đeo khổ tử.
Cuộc y thực muốn chi đủ thứ,
Không nhọc-nhằn lo việc sanh-nhai.
Trí an nhàn nhìn cảnh Phật-đài,
Khỏi quả khổ mưu cầu bất đắc.
Cả hải-chúng thảy đều vững chắc,
Toàn dân lành đâu có đắn-đo;
Dứt ái ân quyến thuộc chuyện trò,
Lướt sóng khổ thương yêu ly biệt.
Chữ hòa thuận kể sao cho xiết,
Tâm đồng nhau thượng-thiện vui-vầy;
Cảnh như-như chẳng có đổi thay,
Không màng biết phân chia nhơn ngã.
Sẵn vị ngôi rành phân thượng hạ,
Khỏi khổ câu oán ghét gặp nhau.
Thân tâm thường trụ hết rạc-rào,
Chất thô-trược tiêu tan mất cả.
Cõi Tịnh-độ lắm điều thanh-nhã,
Khổ buồn rầu lo sợ chẳng còn;
Chốn Ta-bà tim lụng dầu mòn,
Thân từ-đại của người cũng thế.
Mau thức tỉnh tu thân kẻo trễ,
Đến tội rồi mới hối muộn màng.
Chi cho bằng ta rán lo toan,
Gìn giới-luật nghe Kinh trọng Phật.
Đến lâm-chung quả lành không mất,
Cõi Tây-phương chư Phật đợi chờ.
Việc tu thân thiện-tín hẫng-hờ,
Chừng họa đến e cho khó tránh.
MÔN TỊNH ĐỘ LÀ PHƯƠNG CỨU CÁNH
RÁN PHỤNG HÀNH KẺO PHỤ PHẬT XƯA.
( Đức Huỳnh Giáo Chủ - PGHH )
Có Thiền-tông, có Tịnh-độ,
Như thêm sừng cho mãnh-hổ,
Hiện-tại thì làm thầy người,
Vị-lai thì làm Phật-tổ.
٭ ٭ ٭
Có Thiền-tông, không Tịnh-độ,
Mười người tu, chín người đổ (rớt).
Am-cảnh nếu thấy hiện ra,
Chỉ chớp mắt là theo nó.
٭ ٭ ٭
Không Thiền-tông, có Tịnh-độ,
Vạn người tu, vạn người đỗ (đậu).
Đã được thấy A-Di-Đà,
Còn lo gì chẳng khai-ngộ.
٭ ٭ ٭
Không Thiền-tông, không Tịnh-độ,
Địa-ngục đêm ngày đau khổ.
Muôn đời ngàn kiếp còn lâu,
Nhờ cậy ai mà tế-độ.
Tóm lại, giáo-lý của Đức Huỳnh Giáo-Chủ gồm cả hai pháp-môn Thiền-tông và Tịnh-độ đồng-hành nghĩa là vừa tự-lực chừa các điều ác, làm hết các điều lành và vừa cầu tha-lực của Đức Phật A-Di-Đà tiếp-dẫn về cõi Tây-phương Cực-lạc. Đành rằng phải gồm tu cả hai pháp-môn Thiền-Tịnh, nhưng ở thời-kỳ mạt-pháp này, chúng-sanh căn-tánh thiển-bạc, tội-chướng dẫy-đầy, cũng như cục đá nặng nếu không nhờ thuyền đại-đức của Phật chở-chuyên thì khó mà qua đến bờ bên kia. Vì thế mà các vị tiên-đức cực-lực khuyến-khích chúng-sanh nên tấn-tu pháp-môn Tịnh-độ.
Cõi Tịnh độ lắm điều thanh nhã,
Khổ, buồn, rầu, lo, sợ chẳng còn.
Chốn Ta bà tim lụn dầu mòn,
Thân tứ đại của người cũng thế.
Mau thức tỉnh tu thân kẻo trể,
Đến tội rồi mới hối muộn màng.
Chi cho bằng ta sớm lo toan,
Gìn giới luật nghe kinh trọng Phật.
Đến lâm chung quả lành đâu mất,
Cõi Tây Phương chư Phật đợi chờ.
Việc tu thân thiện chí hẫng hờ,
Chừng họa đến e cho khó tránh.
Môn Tịnh độ là phương cứu cánh,
Rán phụng hành kẻo phụ Phật xưa.
Lòng từ bi chẳng quản nắng mưa,
Xông thuyền giác rước đưa sanh chúng.
Trong một nước nhân tài hữu dụng,
Kẻ tu hành đa phước thì nên.
Quyết trau thân tánh hạnh cho bền,
Niềm ơn nghĩa toan đền dứt nợ.
Ao sen báu Tây phương đua nở,
Chờ chúng sanh niệm Phật chí tâm.
Rán tu cho quỉ khiếp thần khâm,
Được tâm phát Bồ Đề vững chắc.
Giữ đừng cho Ma Vương dẫn dắt,
Thường nhớ câu Đại Lực Đại Hùng.
Thắng Thất Tình giữ vẹn Đạo Trung,
Trừ Lục Dục chớ cho ô nhiễm.
TRÍCH :QUYỂN 5 KHUYẾN THIỆN
(Lời ĐỨC HUỲNH GIÁO CHỦ PGHH )
Xin Thường Niệm PHẬT
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
a/Liên-hoa hóa sanh. Người sanh về cõi Cực-lạc không như ở cõi Ta-bà phải đầu thai vào thai mẹ chịu sự sanh đẽ ô-uế, chín tháng cưu mang ba năm bú mớm, mà lại thần-thức gá vào hoa sen nơi ao thất bảo. Khi hoa còn búp thì ở trong thai sen chờ ngày khai nở.
Trong thời-gian ở trong đó, thần-thức cũng được hưởng-thụ mọi cảnh-tượng an vui hơn các cõi Trời.
Thời-hạn khai nở của các hoa chậm mau có khác là do ở công-đức trí-tuệ dày mỏng sâu cạn mà có sự sai-biệt. Chính vì đó mà cõi Cực-lạc có cửu phẩm liên hoa: ba phẩm thượng, ba phẩm trung và ba phẩm hạ.
Ba phẩm thượng dành cho những người trước kia tu hạnh đại-thừa, phát Bồ-đề tâm, tỏ ngộ lý vô-sanh, tự-giác giác-tha, công-đức trí-huệ sâu rộng mà phát tâm hồi-hướng về cõi Cực-lạc. Những vị này khi về cõi Cực-lạc thì được hóa-sanh trong liên-hoa bằng chất kim-cương, hoặc khai nở liền, hoặc cách một ngày một đêm mới nở.
Ba phẩm trung là chỗ hóa-sanh của hạng người trai giới tinh-nghiêm, hiếu hạnh từ thiện mà quyết tâm cầu sanh về cõi Cực-lạc. Những vị này được thác sanh vào tòa liên-hoa bằng thất-bảo hoặc nở liền hoặc bảy ngày đêm, hoặc hai mươi mốt ngày, hay bốn mươi chín ngày.
Ba phẩm hạ là chỗ hóa-sanh của hạng người không biết tu-tập, không biết làm lành, cho đến những kẻ lúc sanh thời làm những việc hung ác mà khi lâm-chung trở lại ăn-năn tự hối, tha-thiết niệm lục tự Di-Đà cầu sanh về Cực-lạc. Liên tọa và thời-hạn hoa nở giống như ở phẩm trung.
a/An vui. Một khi hóa-sanh về cõi Cực-lạc thì không còn chịu mọi sự khổ như ở cõi Ta-bà và cũng không còn thối-chuyển trong các đường ác-đạo nữa mà vẫn một mực tinh-tấn mãi đến quả Phật.
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT.