Hiền Immune Suppport

Hiền  Immune Suppport Dược liệu vùng cát biển
Doanh nghiệp khoa học & Công nghệ

Câu chuyện vui: TINH HOA ☺ Nhân sĩ các nước Trung Quốc, Nga, Pháp, Đức, Ý cùng hẹn nhau lấy rượu tỏ rõ văn hóa của dân t...
29/08/2022

Câu chuyện vui: TINH HOA

Nhân sĩ các nước Trung Quốc, Nga, Pháp, Đức, Ý cùng hẹn nhau lấy rượu tỏ rõ văn hóa của dân tộc mình. Nhân sĩ người Trung Quốc lấy rượu Mao Đài được chế tác tinh túy nhất, nhân sĩ người Nga thì chọn rượu Vodka, bên Pháp thì lấy rượu Sâm-panh, người Ý lấy rượu vang, người Đức rượu Whisky, mỗi bên đều có một vẻ đặc trưng riêng.

Lúc này, bên Mỹ ung dung chậm rãi trộn tất cả các loại rượu đó với nhau, nói: “Đây là rượu Cốc-tai, nó thể hiện tinh thần dân tộc của nước Mỹ… chắt lọc tinh hoa, tổng hợp mọi sự sáng tạo!”.

Người thành công không phải là bởi hơn hẳn người khác, mà có thể khéo dùng sở trường của người khác. Người thành công, là có thể học tập giáo huấn từ trong sai lầm. Phạm phải sai lầm không đáng sợ, đáng sợ là sai lầm tiếp nối sai lầm.

Nhà Giàu Dạy ConThị trường nó lạnh lùng sòng phẳng. Nếu ai lỗ, thì là bài học cho họ năm sau. Kể cả nông dân trồng chuối...
05/08/2022

Nhà Giàu Dạy Con

Thị trường nó lạnh lùng sòng phẳng. Nếu ai lỗ, thì là bài học cho họ năm sau. Kể cả nông dân trồng chuối, thanh long, tiêu điều, nuôi heo nuôi gà.... Thời đại này thông tin rộng khắp. Tính toán sai, cung vượt cầu, không biết tiếp thị hay chế biến, cứ thụ động phụ thuộc thì khi giá rẻ, đồ đống. Ngược lại. Cầu cao thì lãi nhiều, hưởng. Giải cứu nông sản là chiến dịch người ta chỉ mình cách tiêu thụ, sau đó phải tự biết làm chứ sao đợi người ta thương hại mãi? Không riêng nông nghiệp, cứ ai thụ động thì nghèo, chịu. Ai chủ động thì giàu, hưởng.
Nếu ai có đầu óc khách quan, hiểu quy luật thị trường mới kiếm tiền được. Những bạn cảm tính khó có thể làm ăn hoặc trở thành quản lý cấp cao vì không rạch ròi các quan hệ, nuông các cảm xúc, không tôn trọng khách quan vì nghe theo con tim nhiều quá. Lúc yêu thì thôi là yêu, ghét thì thôi là ghét. Cứ trong đầu ai mà còn cảm xúc ưa rồi không ưa, thích rồi ghét....thì không thể làm ăn được.
Đừng bao giờ kêu gọi ủng hộ công ty nào vì thương, mua hàng là vì nhu cầu, còn vì ủng hộ thì không lâu dài được. Cũng đừng kêu gọi tẩy chay hãng nào đó vì ghét. Lần trước có 1 hãng hàng không, vì "tội" đưa các người mẫu lên đón các cầu thủ yêu thích, mà người mẫu đó đám đông mặc định là không đẹp, không "xứng" để đụng vào cơ thể thần tượng của họ, thế là nổi cơn cuồng nộ. FB khắp nơi nói sẽ tẩy chay, thề là không bao giờ đi hãng này nữa, trong đó có người bạn thân của mình. Sau đó 1 tháng, mình thấy cậu ấy vẫn ngồi cả đêm search vé giá rẻ, và khi vé hãng đó thấp hơn các hãng kia chỉ có vài đồng, cậu đã quên mất lời thề thốt khi xưa, book vé và bay, post hình lên FB khoe mua được giá hời, cười như địa chủ được mùa.
Đám đông có cảm xúc lên xuống thất thường, ầm ầm lên cơn thịnh nộ rồi quên béng, các nhà kinh tế học gọi là "não cá vàng". Mình làm quản trị, đừng có lo lắng thái quá. Tuyệt đối không bị cuốn theo.
Những ông chủ ở Hongkong thường dạy con cháu của họ "Nếu con cho rằng một cái gì đó là đắt, là do con còn quá ít tiền, chưa đủ tiền để xem nó là rẻ". (如果你认为某样东西很贵, 说明你没有足够的钱认为它便宜-nguyên văn đã chuyển sang chữ giản thể cho dễ đọc). Phấn đấu làm thêm, thay vì chua chát với đời. Không đủ năng lực thì chấp nhận không ăn được nho, chứ buông chi lời cay đắng "nhỏ ơi mi hãy còn xanh lắm", đó chỉ là sự an ủi bản thân thôi. "Than thở, phàn nàn, ghét" là động từ chỉ có ở người yếu thế và bất lực.
Hãy dạy con tư duy khác biệt như thế, để sau này nó sống thoải mái hơn.

Hai nhân viên cùng chung lưng với sếp xây dựng công ty từ những ngày khó khăn. Một hôm, một anh xin rời bỏ ra ngoài làm riêng, sếp nguyền rủa hết lời, nào là "phản bội", "ăn cháo đá bát"... Anh còn lại dù trong lòng cũng muốn ra đi nhưng nhìn tấm gương trước mắt nên đành ở lại tiếp tục gánh vác với sếp phần việc của mình và của anh kia để lại...
Thời gian thấm thoắt trôi qua, công ty mỗi ngày mỗi lớn mạnh, anh ở lại mỗi ngày mỗi già đi, sức chiến đấu mai một dần, mặt khác công ty cũng đã vào guồng nên anh không còn quá cần thiết nữa.
Dần dần, sếp nhận thấy anh thật "ăn hại" nhưng đuổi anh thì sếp không "nỡ" và cũng ngại mang tai tiếng. Cái g*i ấy lớn dần và anh trở thành cái bị bông cho sếp giải tỏa mỗi ngày...
Còn anh ra đi, khi đã xây dựng cho mình một đế chế riêng, ngày anh mời sếp cộng tác một dự án béo bở, sếp đón chào anh như đứa con xa vừa trở về nhà...
Vậy nên, đúng sai ở đời đều có tính tương đối. Chỉ cần mình thấy đúng là làm, đừng quá bận tâm tới thiên hạ nghĩ gì. Bởi khi anh thành công, mọi cái sai đều đúng và ngược lại...
:v O:)

7 ĐIỀU AI CŨNG PHẢI HỌC CẢ ĐỜI :v 1. Người đàn ông không chịu cố gắng sẽ chỉ có 2 kết cục, một là đến loại thuốc lá tầm ...
01/08/2022

7 ĐIỀU AI CŨNG PHẢI HỌC CẢ ĐỜI
:v
1. Người đàn ông không chịu cố gắng sẽ chỉ có 2 kết cục, một là đến loại thuốc lá tầm thường nhất cũng không được hút, hai là chỉ có thể nai lưng ra làm những công việc chân tay nặng nhọc. Người phụ nữ không biết cố gắng cũng sẽ có hai kết thúc, quần áo rẻ tiền nhất cũng không có tiền mua, và cũng không bao giờ biết cảm giác đi chợ là gì. (Học cách phấn đấu).
2. Đừng bao giờ hy vọng rằng người khác sẽ bố thí cho bạn bất kì đồng tiền nào, vì tiền đối với mỗi người trên thế giới đều không bao giờ là đủ. Người có ít tiền sẽ muốn làm 2 chuyện, người có nhiều tiền muốn làm 20 chuyện; không có ai thừa tiền để cho bạn hàng ngày. (Học cách tự mình vươn lên).
3. Bạn bè dang tay giúp đỡ là một việc đáng để biết ơn, không thể giúp đỡ cũng không nên trách cứ, càng không nên nuôi hận trong lòng. Không phải ai cũng có khả năng cưu mang bạn suốt đời. (Học cách thấu hiểu).
4. Phải ghi nhớ một điều rằng không phải lúc nào bạn gặp khó khăn cũng có người bên cạnh giúp đỡ, những lúc như thế bạn càng phải mạnh mẽ lên, độc lập tự giải quyết, kiên cường bước tiếp, dũng cảm đối mặt với mọi hiểm nguy. (Học cách mạnh mẽ).
5. Đừng bao giờ nhìn vẻ bề ngoài của người khác để kết bạn, sự giàu có của họ không liên quan gì tới một xu của bạn. Có thể cả gia tài của họ đáng giá hàng tỷ đồng nhưng khi bạn không còn cơm ăn họ sẽ chỉ cho bạn một chiếc bánh mì. (Học cách không phân biệt giàu nghèo).
6. Đừng chỉ vì sự giàu có về tiền bạc mà quên đi những hạnh phúc trong tâm hồn. Sẽ có một ngày bạn nhận ra, những bạn bè giàu có có thể cùng bạn ăn chơi nhảy múa, đưa bạn đi hết quán xá này đến cửa tiệm nọ, nhưng họ cũng có thể lôi bạn vào xã hội phức tạp, nơi mà đồng tiền là thước đo của mọi giá trị. (Học cách biết người biết ta).
7. Tuổi trẻ của chúng ta qua đi rất nhanh, chúng ta mãi mãi không bao giờ có thể chống lại được tạo hóa, tuổi càng cao thì nếp nhăn trên trán càng nhiều; nhưng nhờ dòng chảy không ngừng đó của thời gian, chúng ta có thể mài giũa tâm hồn, như viên ngọc trai càng mài càng sáng. (Học cách trưởng thành).
Theo: Doanh Nhân+

Câu chuyện: Một cân bơ và sự gian dối
27/07/2022

Câu chuyện: Một cân bơ và sự gian dối

Câu chuyện: Một cân bơ và sự gian dối O:) Ngày xa xưa, có một người nông dân thường xuyên bán bơ cho người thợ làm bánh....
25/07/2022

Câu chuyện: Một cân bơ và sự gian dối
O:) Ngày xa xưa, có một người nông dân thường xuyên bán bơ cho người thợ làm bánh. Một ngày, người thợ làm bánh quyết định cân lại số bơ anh ta mua để kiểm tra xem liệu người nông dân có bán chính xác khối lượng bơ anh ta yêu cầu hay không. Anh ta đã phát hiện ra khối lượng bơ không như thỏa thuận thực tế và kiện người nông dân ra tòa.
Quan tòa hỏi người nông dân rằng, anh đã dùng cách gì để cân khối lượng bơ bán ra. Người nông dân trả lời rằng: Thưa ngài, tôi không có dụng cụ đo lường chính xác nào cả, nhưng tôi có thứ để có thể biết được khối lượng bơ.
"Vậy anh đã cân bơ bằng cách nào?".
"Thưa ngài, trước khi anh thợ làm bánh mua bơ của tôi, tôi đang mua 1 cân bánh mỳ của anh ta, Mỗi ngày, khi anh bán bánh đem bánh mỳ tới, tôi đặt nó lên bàn cân và đưa lại cho anh ta số bơ có trọng lượng đúng bằng bánh mỳ. Nếu ai đó gian lận, thì đó chính là anh làm bánh".
Đời là thế, luật nhân quả luôn hiện hữu. Bạn đối xử với người khác như nào thì sẽ nhận lại như thế.
Gian dối với người, người sẽ gian dối với mình gấp nhiều lần, kinh doanh cũng vậy, lần 1 lần 2 có thể chót lọn, nhưng gieo ác ắt gặp ác, rồi bạn sẽ thấy thương trường này sẽ chẳng "ăn không" được của ai bao giờ, của thiên rồi sẽ trả địa mà thôi.
Chọn chữ tín để làm ăn, như vậy mới lâu bền được!

Này người bạn trẻ =)  Ở công ty anh bạn thân có 2 nhóm nhân viên. Một là do người quen gửi, anh đào tạo xong, đủ năng lự...
24/07/2022

Này người bạn trẻ
=)
Ở công ty anh bạn thân có 2 nhóm nhân viên. Một là do người quen gửi, anh đào tạo xong, đủ năng lực ở lại làm việc. Hai là các bạn trẻ tự search thông tin tuyển dụng anh đăng trên mạng, đến kiểm tra IQ, tiếng Anh, đạt yêu cầu chuyên môn và vào làm. Anh thấy năng suất lao động của thế hệ 2 cao hơn hẳn. Các bạn này đến rất sớm, về rất muộn, làm mọi thứ không từ việc gì, cái gì cũng cứ nhoay nhoáy, ai cũng thích cũng mê, 100% các bạn nhóm này đều đã đi làm thêm trong thời sinh viên, nên giỏi giang bản lĩnh, không phải gọi điện “nhờ người thân trợ giúp” khi ra đời.
Dù vẫn hoàn thành công việc, nhưng nhóm “gửi gắm” không có tinh thần tự giác, có giám sát mới làm, sếp đi công tác thì nhóm này lập tức đi trễ, về sớm, thậm chí “tranh thủ” lý do hỏng xe, kẹt đường, nhức đầu…để trốn ở nhà, hoặc ngồi ở văn phòng chứ chat chit là chủ yếu, dù công ty có thưởng trên thành tích làm việc. Nhóm này do gia đình bao bọc từ nhỏ, vô làm lương bao nhiêu cũng được, có thưởng thì tốt không thưởng chẳng sao, ai kêu làm mới làm không thì ngồi đó. Kêu ghi “to-do list”, họ sẽ rặn mấy tiếng mới có được vài dòng kiểu “gọi điện thoại cho vài người, email cho vài người rồi hết”. Thói quen cha mẹ làm mọi thứ nên tay chân, não bộ đều không động đậy, laptop, bàn làm việc ngay chỗ ngồi cũng không không biết phải lau chùi. Anh nói, đây là lần cuối anh nhận đám này, mặc kệ bà con ai nói gì thì nói, không có nghĩa vụ làm từ thiện với đám bất tài này nữa. Nhìn tụi nó uể oải lừ đừ ngáp miết chỉ muốn phóng phi tiêu vô mặt. Khi phỏng vấn, thấy đứa nào không biết làm việc nhà từ nhỏ thì dù trường chuyên lớp chọn, thi ĐH 30 điểm đi nữa cũng tuyệt đối không nhận. Vì cha mẹ giành làm hết việc nhà thì sẽ tiếp tục ban bố tình thương, tháng nào cũng gửi tiền chu cấp, làm mất động lực sống hay đam mê của tụi nó. Đi làm cho có gọi là, có chỗ “sáng vác ô đi tối vác về”, công ty không phát triển được với nhóm người "KHÔNG BIẾT MÌNH THẬT SỰ MUỐN GÌ". Nhà cửa xe cộ cha mẹ để lại hoặc mua cho, ngành học cha mẹ chọn, cuộc đời cứ như tầm gửi tầm leo, toàn người khác quyết định hộ. Mà có những ông cha bà mẹ ông anh kỳ cục, cứ can thiệp vào cuộc đời con em mình như thời chiếm hữu nô lệ. “Mày cứ ngồi vào bàn học cho tao, tới giờ ăn tao kêu xuống. Mày thi Bách Khoa, Y dược, Kinh Tế cho tao. Mày chỉ đi học, tao nuôi, không cần đi làm thêm”. Cứ toàn “cho tao”, sự ích kỷ dưới tên gọi “tình thương” đã làm mất khả năng ra quyết định/tồn tại của một cá thể sống khác, biến những đứa trẻ bình thường thành tàn tật cả tay chân lẫn trí óc vì cái gì cũng giành làm, giành nghĩ hộ.
Công ty anh tổ chức học tiếng Anh, training, chơi thể thao... chỉ có nhóm thế hệ mới tham gia, nhóm cũ thì “ép tôi học đi, tôi sẽ học cho, ép tôi đi tập thể thao đi, tôi sẽ tập cho, không thì thôi, đừng hòng đây có mặt". Họ nói, ngày xưa đi học vì bị ép, “tại ổng, tại bả” bắt học. Đến trường vì bị điểm danh, bị thầy cô bắt học chứ không phải vì ham kiến thức. Mục đích là có cái bằng. Đọc sách chỉ vì có đề thi trong đó, chứ sách không liên quan đến thi cử thì đọc chi? KHi đi làm, sếp ép thì mới làm. Tính tự giác hoàn toàn không có. Làm sếp ở công ty có thể loại nhân viên này mệt lắm, hao hơi tổn tiếng, la hét rầm trời tụi nó mới làm. Không thể cơ cấu lên quản lý được, vì bản thân họ chưa quản được thì quản được ai. Lên chức, nâng lương họ cũng ham nhưng không được cũng chả sao. Cho nghỉ việc thì cũng chả buồn, lại quay về với cha mẹ, “qua nửa đời phiêu bạt, em lại về úp mặt vào ô tô”. Ông cha bà mẹ lại điện thoại khắp các người quen, dáo dác chạy đi xin xỏ người khác, lạy ông đi qua lạy bà đi lại, xin bố thí cho con tôi 1 công việc, tôi già như thế này vẫn phải đi xin việc cho con cho cháu, có khổ thân già tôi không? Nói xong thì òa khóc. Thì trách ai?
Mai An Tiêm nói 1 câu vô cùng hay là “của biếu là của lo, của cho là của nợ”. Cái gì người khác cho mình sẽ mãi mãi là “của nợ”. Nên TỰ MÌNH làm hết mọi việc, 18 tuổi trở lên mình phải quyết định cuộc đời mình. Gương Mai An Tiêm còn đó. Bị đày ra hoang đảo vẫn sống tốt, sống giàu có huống hồ mình vẫn ở trong đất liền.

Chân thành là vô giá :-D Có ông chủ A của một doanh nghiệp nhỏ luôn muốn được hợp tác làm ăn với ông chủ B của một doanh...
20/07/2022

Chân thành là vô giá
:-D
Có ông chủ A của một doanh nghiệp nhỏ luôn muốn được hợp tác làm ăn với ông chủ B của một doanh nghiệp lớn, nhưng đã thất bại không biết bao nhiêu lần.
Lần này, ông chủ A lại bước ra khỏi phòng làm việc của ông chủ B với vẻ mặt chán nản, nhìn thôi cũng đủ biết là chuyện hợp đồng lại một lần nữa không thành.
Trên đường đi về, trông thấy một cây nhỏ bên đường bị gió quật đổ, ông A lập tức chạy lại nâng cây nhỏ ấy lên, để tránh cây lại bị gió hất đổ, ông đã chạy ra xe tìm dây thừng để buộc nó lại.
Không ai trông thấy hành động này của ông A, bản thân ông A cũng không biết rằng từ nãy tới giờ, ông B đứng ở trên phòng làm việc đã trông thấy hết những việc làm của ông, một hành động ngoài dự kiến, nhưng nó lại đ.á.n.h động tới ông B, khiến ông B lay động, hợp đồng cuối cùng cũng được kí thành công.
Ngày kí hợp đồng, ông B nói: "Anh có biết không? Điều khiến tôi cảm động không phải là việc anh nâng cái cây nhỏ ấy lên, mà là vì cái cây nhỏ ấy, anh không ngại đường xa, chạy tới khu đỗ xe lấy dây để cố định lại nó.
Khi người khác cần giúp đỡ, dù không ai thấy hay để ý đi chăng nữa, một người vẫn không ngần ngại h.i s.i.n.h lợi ích của mình, dù chỉ là rất nhỏ, điều đó cũng rất đáng quý! Tôi không có lý do gì để từ chối hợp tác với người như vậy, người như vậy cũng không có lý do để không thành công!"
Sau này, ông chủ A quả nhiên càng làm càng lớn, càng làm càng thành công!
Gửi tới những người đang đọc bài viết này!
Khi người khác cần giúp đỡ, hãy vô tư đưa tay ra kéo họ lên. Sự tử tế, sự chân thành xuất phát từ trái tim là thứ không phải giả vờ là ra được!

Cách ngồi xe ô tô cho sang =) Hồi đi thực tập, mình ở nhà ngồi bịa ra một cái luận văn, ròng rã cả tuần mới xong. Xong đ...
18/07/2022

Cách ngồi xe ô tô cho sang
=) Hồi đi thực tập, mình ở nhà ngồi bịa ra một cái luận văn, ròng rã cả tuần mới xong. Xong đem nộp, rảnh thời gian để đi làm. Mình được bạn cùng lớp yêu mến, khi thấy tuyển dụng liền nghĩ ngay đến. Đứa nào cũng hỏi Tèo ơi mày ơi có việc làm chưa, công ty tao cần tuyển một nhân viên thông minh lanh lợi đẹp trai, tao nghĩ đến mày ngay. Đấy, việc rộng rãi xởi lởi ăn ở như bát nước đầy nó có lợi như vậy đấy.
Nói để biết ơn mấy bạn học cũ lắm. Hồi đó, bạn A tiến cử mình đi làm cho một công ty thủy sản. Bạn ấy phụ trách xuất khẩu tôm sang Nhật, còn mình thì lo mảng nhập nguyên liệu thủy sản từ ́n Độ. Mình thâu đêm suốt sáng ngồi suy nghĩ cách phát triển công ty, ban đêm chuẩn bị ngủ là nôn nóng, khó ngủ, rồi tự dặn mình, tự lẩm bẩm Tèo ơi mày ngủ đi, sáng mai dậy pha cà phê rồi lên công ty bán hàng. Ham bán hàng kinh khủng khiếp. Mình lên công ty là viết ra các việc phải làm hôm nay, chủ động đưa anh sếp kiểm tra, xem thử em nghĩ được nhiêu đây, anh giao thêm việc gì cho em nữa không. Mình vô cuốn trang vàng tìm hết danh sách các công ty từ bắc chí nam, suốt ngày gọi điện hỏi có mua tôm của ́n Độ không, chục cuộc chín cuộc từ chối vẫn thấy vui, vì ham bán hàng mà.
Internet hồi đó phải mua thẻ dial up 1260 và 1269, dùng chung với dây điện thoại. Viết mail xong phải để 1 đống trong outbox, rồi mới gửi 1 lần cho tiết kiệm. Mỗi lần dial up là nó kêu teng tèng teng rồi bay cái vèo xuống góc phải màn hình, có biểu tượng 2 cái máy tính nhấp nháy. Mình có nhiều bữa đăng ký bảo vệ ở lại làm đêm, về nhà trọ cũng chỉ ngủ nên ở lại công ty, vừa làm việc, vừa đọc sách báo qua internet, mở mang đầu óc. 6h chiều khi mọi người về hết là mình đi ăn cơm, xong vô nhà tắm tắm, mặc quần short áo thun vô làm tiếp, đêm nào cũng có một mình ở văn phòng, thỉnh thoảng nghe lụp bụp ở lầu trên tụi nó nói có ma mà mình hẻm tin, ma kệ mày, tao lo kiếm tiền đã. Làm nhiệt tình nên khách hàng và đơn hàng tăng lên rất nhanh. Anh sếp thương, sắm cho cái di động Nokia màu đen, có cái râu ăng-ten dài, và tháng được 300 ngàn tiền card. Tiết kiệm tiền cho công ty nên chỉ dùng để bàn công việc, còn gọi việc riêng thì toàn gọi kiểu nói nhanh mấy giây không tốn tiền, nói như nạt nộ, kiểu “qua tao chơi”, hay “ăn cơm chưa” rồi cúp máy…
Một lần, mình được bên ́n Độ tài trợ cho đi học hỏi khảo sát để mạnh miệng mà bán hàng. Hẻm lẽ đi 1 mình thì uổng nên mình đứng ra tổ chức cho các doanh nghiệp chế biến thủy sản cả nước đi cùng. Bữa mình về quê làm hộ chiếu, đứng giữa làng nói tiếng Anh qua điện thoại với anh Naidu bên ́n, cả làng bu lại nghe. Đồn thổi rần trời, nói thằng Tèo con bà Hai dạo này nói tiếng Anh như mấy ông Mỹ trên tivi. Mình sướng rân, hám danh quá.
Mình tự mày mò làm visa, rồi đi mua vé máy bay, trả giá khí thế để tìm chuyến bay giá rẻ nhất. Tác phong nhoay nhoáy, lẹ làng. Cái gọi mời mọi người họp báo, chuẩn bị đi. Mới 22 tuổi mà đứng phát biểu hướng dẫn mọi người khi đi nước ngoài, nào phải chuẩn bị cái này, chuẩn bị cái kia với khách toàn là các đại gia đi Mỹ như đi chợ. Chuyến bay hôm đó là SQ 172 qua Singapore để nối chuyến sang Chennai. Trên máy bay mình còn bày đặt giải thích cho 1 em tiếp viên sự khác nhau giữa “transit” và “transfer”. Ai cũng đinh ninh mình là hướng dẫn viên chuyên nghiệp. Nhưng thật ra, đó là lần đầu tiên đi máy bay và xuất ngoại trong đời!
Dẫn đoàn xong, khi về lại VN ai cũng dúi cho 50 hay 100 đô, nhưng mắc cỡ hẻm nhận. Khách ép quá nên cũng đành phải lấy, ngày mai lên công ty nộp lại hết cho anh sếp, anh cười ha hả, nói người ta boa là do em đối xử dễ thương với người ta thì em lấy đi chứ mắc mớ gì nộp cho công ty. Mừng rơn, bèn rủ bạn bè đi ăn ốc. Còn dư ít tiền, nộp hồ sơ xếp hàng để mua chiếc Wave Alpha 10 triệu, thay thế chiếc cúp cánh én 1 số sau 2 số trước cũ quá. Đi xe xấu nên cua gái đẹp miết hẻm được, vì tụi nó đòi phải có Dream mới chịu quen.
Giữa thập niên 90, chuyện xuất ngoại là chuyện rất lạ, bạn bè tò mò nên hay hẹn ra cà phê nhờ chia sẻ kinh nghiệm. Trong xóm trọ có bạn Ngọc Diệp, nhà khá giả, chuẩn bị đi du học, cũng chạy qua hỏi giờ tui sắp qua Úc tui phải làm sao? Mặc dù chỉ mới có đi ́n Độ nhưng mình cũng tài lanh tích cực tư vấn. Cái Diệp hỏi khi người ta mời mình đi xe ô tô, mình phải đứng ngồi thế nào, để thể hiện là đứa sang trọng vậy ông. Mình nói, bạn mở cửa xe ra héng, phải đưa mông vô ngồi trước, rồi mới rút 2 chân lên, rồi mới đóng cửa lại. Chứ đừng lom khom chui đầu vô đâu nha. Chui đầu vô trước là quê, người ta khinh đấy.
Cái Diệp lắng nghe, nuốt từng lời. Vừa sang Úc, ngày đầu tiên nó áp dụng chiêu mình chỉ. Đứng xếp hàng chờ xe đến trường với mấy người phía trước nhà trọ, xe vừa tới, cửa vừa mở, cái Diệp liền đưa mông vô ngồi xuống liền, sau đó rút 2 chân lên. Ông tài xế hoảng hốt. Mọi người trên xe nhìn cái Diệp với ánh mắt thương cảm.
Cũng lỗi tại mình. Lẽ ra phải nói là kiểu ngồi (đưa đít vô trước, rút đầu vào sau) ấy chỉ áp dung cho xe ô tô con 4 chỗ, không áp dụng cho xe buýt (theo Cà Phê cùng Tony).

Address

Nha Trang

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Hiền Immune Suppport posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Practice

Send a message to Hiền Immune Suppport:

Share