
19/09/2025
5 năm để làm mẹ. Nhưng cả đời để học lại cách yêu lấy chính mình.
Không ai nói cho bạn biết rằng, sau tiếng khóc đầu tiên của con, là hàng chuỗi đêm dài không ngủ của mẹ. Cơ thể từng kiêu hãnh, giờ phải học cách hàn gắn. Trái tim từng kiên cường, giờ phải học cách chịu đựng. Mỗi vết rạn không chỉ nằm ở da thịt, mà còn nằm ở lòng tự trọng, ở những lần nhìn gương rồi bật khóc.
Người ta nói: "Sinh con là thiên chức." Nhưng lại quên rằng: phục hồi là một cuộc chiến.
6 tháng để lành da thịt, chưa đủ.
12 tháng để cơ thể vận hành trơn tru trở lại, vẫn chưa đủ.
2 năm để nội tiết tố cân bằng, vẫn còn quá sớm để gọi là hồi sinh.
Phải mất tới 5 năm, một người phụ nữ mới có thể gượng dậy, gom lại từng mảnh mình đã đánh rơi, từng giấc ngủ, từng phút thong thả, từng cái ôm cho chính bản thân.
Vấn đề là: Không phải ai cũng hiểu. Và tệ hơn, nhiều người thân quen, lại là người đầu tiên nghi ngờ, xét nét, chê trách mẹ. Rằng sao "lười biếng", "xồ xề", "thiếu trách nhiệm".
Không. Mẹ không lười. Mẹ chỉ đang mệt. Và đang gắng gượng sống sót trong một trận chiến không tiếng súng, không huy chương, không ai vỗ tay.
Vậy nên, nếu không thể làm gì hơn, xin hãy dịu dàng.
Một ánh mắt hiểu. Một cái ôm không hỏi lý do. Một câu nói: “Em ổn không?”, có thể cứu rỗi cả một tinh thần đang nứt vỡ.