
06/07/2025
THAM VẤN TÂM LÝ – TRỊ LIỆU TÂM LÝ: KHÁC NHAU XIN ĐỪNG GỘP
Trong nhiều hội thảo, lớp học, hay cả báo chí, cụm từ “tham vấn – trị liệu tâm lý” thường được dùng như một khối thống nhất. Cách gọi này có thể tiện lợi, có thể “nghe chuyên nghiệp”, nhưng vô hình trung lại góp phần làm lu mờ một sự thật quan trọng: tham vấn tâm lý và trị liệu tâm lý là hai lĩnh vực khác nhau – về mục tiêu, phương pháp, môi trường hành nghề, và cả lịch sử hình thành.
1. Hai con đường khác nhau – nhưng cùng đi về phía con người
Tham vấn tâm lý (counseling) hình thành từ nhu cầu hỗ trợ con người giải quyết các vấn đề thường nhật trong đời sống: học hành, nghề nghiệp, các mối quan hệ, ra quyết định, khủng hoảng tuổi trưởng thành, v.v. Tham vấn không nhằm chữa trị mà hướng đến việc gia tăng chất lượng sống, hỗ trợ sự phát triển cá nhân và năng lực thích nghi. Môi trường hoạt động của tham vấn viên thường là trường học, trung tâm cộng đồng, tổ chức xã hội, hoặc văn phòng tham vấn.
Ngược lại, trị liệu tâm lý (psychotherapy) phát triển trong bối cảnh y học, với trọng tâm là điều trị các rối loạn tâm thần hoặc các mô thức hành vi, cảm xúc, nhận thức cố hữu gây khổ đau lâu dài. Trị liệu thường đòi hỏi sự đánh giá chuyên sâu, sử dụng kỹ thuật đặc thù (CBT, ACT, phân tâm học, v.v.), và thường diễn ra trong bối cảnh lâm sàng (tâm lý học lâm sàng) hoặc các trung tâm điều trị/ can thiệp chuyên sâu.
2. Cùng chăm sóc tâm lý – và không nên so sánh “đẳng cấp”
Một thực tế đáng lưu tâm là trong hành nghề tâm lý học tại Việt Nam (và cả nhiều nơi trên thế giới), vẫn tồn tại khuynh hướng “xem trọng trị liệu, xem nhẹ tham vấn” – như thể trị liệu là trình độ cao hơn, còn tham vấn là “cấp thấp”.
Nhưng sự thật là: chúng không phải cao – thấp, mà là khác – nhau.
Một người đang hoang mang trước lựa chọn nghề nghiệp không cần trị liệu, họ cần một cuộc tham vấn đúng lúc. Một người đang rối loạn lo âu nặng thì có thể tham vấn không giúp được tối ưu mà cần tiến trình trị liệu bài bản. Cả hai đều quan trọng, đều có vai trò riêng – và đều đòi hỏi người thực hành có năng lực phù hợp.
3. Nguồn gốc lịch sử phát triển khác nhau – chính là sau cùng thì gặp nhau.
Về mặt lịch sử, counseling và psychotherapy phát triển từ hai hướng khác nhau. Tham vấn tâm lý xuất hiện từ đầu thế kỷ 20 như một phong trào giáo dục – xã hội, hỗ trợ người học và người lao động định hướng nghề nghiệp và thích nghi với cuộc sống. Trong khi đó, trị liệu tâm lý gắn chặt với y học và bệnh viện, bắt đầu từ Freud và các nhà phân tâm học.
Điểm giao thoa quan trọng là từ Carl Rogers – người khởi xướng liệu pháp lấy khách hàng làm trọng tâm. Rogers đã tạo ra một cầu nối quan trọng giữa hai lĩnh vực, với niềm tin rằng: con người có khả năng tự chữa lành nếu được lắng nghe trong một mối quan hệ đầy thấu cảm, chấp nhận và trung thực. Hạt nhân ấy vừa là nền tảng của tham vấn, vừa là tinh thần cốt lõi trong nhiều trường phái trị liệu hiện đại.
4. Vậy tại sao cứ hay gộp lại?
- Vì ngôn ngữ chuyên môn trong tiếng Việt chưa phân định rõ ràng (counseling và psychotherapy đều được dịch là “trị liệu tâm lý” trong nhiều tài liệu).
- Vì trong thực hành, có sự giao thoa vai trò – tham vấn viên có thể dùng kỹ thuật trị liệu/ liệu pháp, nhà trị liệu cũng cần lắng nghe như người làm tham vấn.
- Vì có lúc, gọi chung để dễ truyền thông, dễ viết dự án hoặc dễ… xin tài trợ.
- Và vì… chúng ta chưa thật sự coi trọng việc phân định chuẩn năng lực và danh xưng nghề nghiệp một cách hệ thống.
5. Không phải để chia rẽ – mà để làm đúng phần mình
Không ai cần phải chia phe “counseling” hay “psychotherapy” để xem bên nào đúng, bên nào mạnh. Điều quan trọng là:
- Xác định rõ mình đang làm gì, với ai, trong phạm vi nào.
- Được đào tạo và giám sát phù hợp với vai trò mình nhận.
- Chuyển giao khách hàng đúng lúc khi vượt ngoài phạm vi hành nghề.
Một người làm tham vấn giỏi có thể thay đổi đời sống của hàng trăm học sinh mỗi năm. Một nhà trị liệu giỏi có thể cứu giúp người đang khổ đau trầm trọng khỏi vực sâu tuyệt vọng. Không ai “cao cấp” hơn ai. Mỗi người chỉ cần làm đúng phần của mình – và làm cho tốt.
Kết lại: Hiểu cho rõ, gọi cho đúng, làm cho tròn
Gọi đúng tên không phải là hình thức – đó là bắt đầu của sự tôn trọng: với thân chủ, với nghề, và với chính mình.
Nếu ta muốn xã hội hiểu đúng về công việc hỗ trợ tâm lý, nếu ta muốn nghề này được nhìn nhận như một nghề chuyên nghiệp, thì phân biệt rành mạch giữa “tham vấn” và “trị liệu” là điều cần làm.
Không để tách biệt – mà để nhìn rõ một cách có trách nhiệm.
Không để hơn thua – mà để cộng hưởng một cách chuyên nghiệp.
PS.
--> Một nhà tâm lý trị liệu có thể làm tham vấn tâm lý được (nhưng nhớ rằng làm tâm lý trị liệu hay làm tham vấn tâm lý là khác nhau).
--> Một nhà tham vấn tâm lý trong rất rất nhiều trường hợp không làm tâm lý trị liệu vì không được đào tạo chuyên sâu.
==> Túm lại làm cái gì làm một cái thôi. Hoặc muốn đảo qua đảo lại và vậy thì tập quen bấm nút "shift". Không có cái nghề làm tham vấn - trị liệu đâu.
Bài: fb Uy Ngo - Trung tâm Tâm Lý Chuyên Nghiệp.
Ảnh: Người có thể làm tham vấn tâm lý, không thể làm trị liệu tâm lý 💕💕💕