30/07/2024
10 NGÀY... NGỒI KHÔNG
Hôm nay, tròn 1 tháng, kể từ ngày mình được “ra viện”.
Mình ở trong “viện” 10 ngày. “Viện” chia làm 2 khu, tách biệt nhau. Khu nam của mình có cả thẩy 18 ông, tuổi nào cũng có, 20 cho đến 70.
Luật trong “viện” rất chặt. Đầu tiên, là không được nói chuyện với nhau. Không cả giao tiếp bằng ánh mắt hay cử chỉ. Phải tránh làm phiền người khác và không để chuyện người khác phiền đến mình.
Thời khóa biểu của “viện” thì vô cùng đáng sợ. Dậy lúc 4h sáng, đi ngủ lúc 9h. Thời gian “trị liệu” là khoảng 13 tiếng. Cứ chừng 1 2 tiếng sẽ được nghỉ 5-10 phút hoặc 1 tiếng rưỡi buổi sáng, 1 tiếng rưỡi buổi trưa và 1 tiếng buổi chiều để ăn cơm. Cơm 2 bữa sáng và trưa, đều là đồ chay. Buổi chiều chỉ có trà, trái cây.
“Trị liệu” trong “viện” diễn ra như thế nào: ngồi, ngồi và ngồi. Ngồi sao cũng được, miễn thấy thoải mái, chỉ cần nhắm mắt và giữ im lặng là được. Thế nên, lúc đầu, những ngày đầu, có nhiều kiểu ngồi đã diễn ra lắm. Nhưng rồi ai cũng nhận ra, duỗi chân, bó gối, thế này thế kia thì chỉ được chừng 10 15 phút là mỏi rồi, lại phải đổi. Tư thế ngồi ổn định nhất, dù ban đầu rất khó, rất đau, chính là xếp bằng. Cũng như, tư thế ngồi này sẽ mang đến nhiều sức mạnh hơn cho việc “trị liệu”.
Nói chung, trông vào thì chỉ có ngồi và nhắm mắt. Nếu chưa vào “viện” bao giờ, chắc ai cũng sẽ tưởng gì, có ngồi không không làm gì thôi mà, đây cũng làm được… Nhưng chỉ đến khi ở trong, thực sự ngồi rồi mới thấy, cái điều tưởng chừng cơ bản và đơn giản này, hóa ra mình cùng làm chưa xong, chưa được nữa. Không nói những người đã đi “viện” nhiều lần, còn mới như mình, thì thôi, những ngày đầu chỉ một lúc thôi là cơ thể không ngừng ngọ nguậy rồi. Ngoài vì mỏi và đau ra thì còn vì bao nhiêu suy nghĩ nổi lên khi nhắm mắt lại nữa.
Nên, nếu kêu cái gì dễ, thì cứ thử đi xem có dễ không. Ngồi đúng, sao cho vững chân, thẳng lưng cần nhiều sự quyết tâm và kiên nhẫn lắm. Sau đó, thì quan sát hơi thở. Không cần tập thở, chỉ cần quan sát thôi. Lúc này mới nhận ra, đây cũng là một điều phi thường bị ta coi là bình thường mà bỏ quên. Mới nhận ra, cơ thể này của mình có tồn tại được hay không, trước tiên là bởi một thứ trông vô hình, vô dạng là không khí. Và hóa ra, chỉ hơi thở của mình thôi, nếu quan sát nó thật kỹ, đã biểu hiện và cho thấy bao nhiều điều bên trong mình rồi. Quan sát hơi thở, cũng là kỹ thuật quan trọng đầu tiên để có thể “đối diện và chấp nhận” với những thứ nổi lên trong đầu mình nữa.
Đấy, những ngày đầu sẽ được yêu cầu ngồi, nhắm mắt và dạy cho kỹ thuật quan sát hơi thở vậy thôi. Cho đến ngày thứ 3 thì sẽ được dạy kỹ thuật quan sát cảm giác trên cơ thể. Ngày này, thường là ngày khó khăn đầu tiên mà nhiều người muốn bỏ về, đòi về bởi có nhiều nghi ngờ, sợ hãi, thất vọng xuất hiện và nổi lên lắm. Bên nam tụi mình thì vẫn trụ lại được. Nhưng nghe bảo bên nữ thì có nhiều người bỏ cuộc. Nhưng ngày đáng sợ nhất là ngày thứ 5, khi bắt đầu được yêu cầu thực hành hạnh adhitthana - giữ nguyên tư thế ngồi không thay đổi. Đáng sợ vì đau, đau hơn rất nhiều, mỏi, mỏi hơn rất nhiều và những “hạt giống tâm thần” sâu bên trong mới bắt đầu lộ ra. Đi kèm đó, 5 chướng ngại cũng xuất hiện đầy đủ luôn. Rất dễ bị hạ gục sau đó.
Nhưng có 5 chướng ngại, thì cũng có 5 “người bạn” đến để giúp mình, trợ lực cho mình. Nhờ thế, mà bình tâm lại và có thêm quyết tâm để ở lại. Cụ thể chúng là gì, thì khi mọi người ở trong “viện” sẽ thấy rõ cả. Rồi thì cứ thế mà “đi” (thực ra là ngồi). Chậm rãi, vững vàng qua từng ngày 1 thì sẽ đến được ngày thứ 10, ngày xuất “viện”, trả về với xã hội và cuộc sống thường nhật.
Ngày này là ngày được cho nói chuyện trở lại (trong 1 số khu vực nhất định), cũng là ngày xúc động lẫn mắc cười nhất. Xúc động, vì đã vượt qua được 1 chặng với mình là khó khăn và bước ngoặt trong đời. Trong đời đã bao giờ phải đau đớn vật vã thế đâu. Đau về thể xác thì ít, vì những “hành nghiệp” cũ (là những ám ảnh, những ký ức tuổi thơ, những tổn thương…) nổi lên thì nhiều. Chúng nổi lên, mình bình tâm, mình không phản ứng (ham thích, chán ghét, sợ hãi…) với chúng nữa, mình chỉ quan sát, chấp nhận và đón nhận với yêu thương thôi, thế là chúng đi. Như nước trong ấm đang sôi, mình không rót thêm vào, thì chúng sẽ dần bốc hơi hết.
Kết quả, mục đích chính của “phương pháp trị liệu 10 ngày” này chính là tâm. Tâm mình, sau 10 ngày này, dần trở nên khỏe mạnh hơn. Nhưng kết quả phụ, cũng thấy ngay được, là thân. Lưng mình thẳng hơn, chân mình vững hơn và nhất là tim mình và đầu mình đã hết đau. Trước đó, bé đến lớn thì mình hay bị đau tim, còn trong khoảng thời gian khủng hoảng cứ 6 tháng 1 lần của 2 năm gần đây thì đau đầu lắm, kiểu CPU bị quá tải vậy. Mà sau 10 ngày này, thì ngon nghẻ hơn rồi, như cái máy tính được nâng cấp RAM, bộ nhớ đồng thời với dọn dẹp file cũ và tắt bớt phần mềm rác hay chạy ảo đi vậy, hihi.
Còn cái đoạn mắc cười, sao ngày được nói này lại là ngày mắc cười nhất, thì sẽ kể sau nhé. Viết đã dài ghê rồi. Chỉ biết, đã đọc đến đây rồi, và trong lúc đợi đọc thêm, nếu có thời gian (thực ra lúc nào mà ta chả có thời gian) thì mọi người có thể cân nhắc xem “chỉ ngồi… không làm gì” có dễ không? Nếu dễ, hay mình thử vào “viện” 1 chuyến xem sao. Rồi kể chuyện lại cho mình nghe với. Cũng như, trong đời, mọi người đã bao giờ “ngồi yên thật bình yên” (không nghĩ gì, không có suy nghĩ gì) chưa?
- Cây (một cái cây lớn trong rừng).