Phụ Nữ Làm Đẹp

Phụ Nữ Làm Đẹp Trang tin tức online về phụ nữ, gia đình và xã hội. Chia sẻ yêu thương mỗi ngà Bí mật tạo nên sự quyến rũ của người phụ nữ.

Chuyên gia chăm sóc sắc đẹp phụ nữ và sức khỏe gia đình.

“Ba ơi, chơi với tụi con đi! Ba hứa rồi mà!”Ánh đèn chùm lấp lánh như những vì sao mắc kẹt trong lồng kính, chiếu sáng c...
18/07/2025

“Ba ơi, chơi với tụi con đi! Ba hứa rồi mà!”

Ánh đèn chùm lấp lánh như những vì sao mắc kẹt trong lồng kính, chiếu sáng căn phòng tiệc của khách sạn Hoàng Gia. Tôi ngồi đối diện ông Hoàng, đối tác mới với nụ cười lịch thiệp và ánh mắt s-ắc sảo. Hợp đồng triệu đô nằm im trên bàn, chờ đợi cái gật đầu cuối cùng. Mọi thứ đều hoàn hảo: mùi nước hoa đắt tiền, tiếng ly r-ư;ợu vang chạ:m nhau, và cả sự tự tin của tôi – một người đàn ông ba mươi lăm tuổi đang ở đỉnh cao sự nghiệp.

Tiếng cười trong trẻo bất chợt vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ. Hai đứa trẻ, tầm năm sáu tuổi, tóc xoăn tít, đôi mắt to tròn như hai viên ngọc, chạy thẳng về phía tôi. Chúng mặc bộ đồ đôi màu xanh lam, chiếc nơ đỏ trên cổ áo khiến cả hai trông như búp bê bước ra từ cửa hàng đồ chơi. Trước khi tôi kịp phản ứng, chúng đồng thanh hét lên:
“Ba! Ba!”

Cả căn phòng như ngừ:-ng thở. Ông Hoàng ngẩng lên, lông mày nhướn cao đầy tò mò. Tôi cứng người, ly rư:ợ;u: trên tay suýt r;ơi. Ba? Tôi chưa từng có con, cũng chẳng bao giờ nghĩ đến việc làm cha. Nhưng hai đứa trẻ chẳng màng đến sự ngỡ ngàng của tôi. Chúng l:ao tới, ôm chặt lấy chân tôi, miệng líu lo:
“Ba ơi, chơi với tụi con đi! Ba hứa rồi mà!”

Tôi bật cười, dù trong lòng rối như tơ vò. “Nhầm rồi, nhầm rồi, hai con!” Tôi xoa đầu chúng, cố giữ vẻ tự nhiên, nhưng ánh mắt ông Hoàng vẫn d;án chặ:t vào tôi, như mu:ốn đ:à:o b:ới một bí mật. Tôi q-u:ỳ xuống, nhìn vào đôi mắt sáng ngời của hai đứa trẻ. “Ba của hai con đâu? Chắc đang chờ ở kia kìa!”

Tôi liếc sang ông Hoàng, cố nở một nụ cười xin lỗi. “Trẻ con, chắc nhầm tôi với ai đó,” tôi nói, nhưng ông chỉ cười khẽ, nhấp một ngụm r:ượ;u. “Cứ chơi với chúng đi, anh Nam. Công việc để sau cũng được.”

Thế là tôi đành chiều. Tôi ngồi xuống sàn, gấp máy bay giấy, dạy hai đứa cách thổi bóng bay và cười đùa với chúng. Tiếng cười của chúng như một thứ ánh sáng, len lỏi vào những góc khuất trong tâm hồn tôi – những góc mà tôi đã khóa chặt từ lâu. Nhưng càng chơi, càng nhìn vào đôi mắt ấy, tôi càng cảm thấy một sự quen thuộc kỳ lạ. Như thể tôi đã từng thấy chúng, ở đâu đó, trong một giấc mơ xa xôi.

Rồi một giọng nói vang lên, nhẹ nhàng:
“Minh, Lan, lại đây với mẹ!”

Tôi ngẩng lên. Thời gian như ngừng trôi. Đứng trước mặt tôi là Hương............... Đọc tiếp tại bình luận 👇

Phát hiện vợ vào kh-á;ch s-ạn cùng với 1 ng:ư:ời đ:àn ô:ng l::ạ, Chiến âm thầm xét nghiệm ADN kiểm tra xem 3 con có phải...
18/07/2025

Phát hiện vợ vào kh-á;ch s-ạn cùng với 1 ng:ư:ời đ:àn ô:ng l::ạ, Chiến âm thầm xét nghiệm ADN kiểm tra xem 3 con có phải con mình không, nào ngờ…

Đêm Sài Gòn mưa lất phất, ánh đèn đường vàng vọt hắt lên những vũng nước lấp loáng. Chiến đứng lặng bên góc phố, đi:-ế-u th-uố-c t-r-ên tay ch-:á-y đ::ỏ rồi tàn dần. Đôi mắt anh đờ đẫn nhìn về phía khách sạn đối diện, nơi ánh sáng từ cửa kính phản chiếu hình ảnh một người phụ nữ quen thuộc – vợ anh, Linh. Cô bước vào sảnh, tay khoác tay một người đ:àn ô:ng l:ạ mặt, nụ cười trên môi cô rạng rỡ, khác hẳn vẻ uể oải thường ngày khi ở nhà. Chiến s;i-ế:t chặt tay, ti:m anh như bị b::ó:::p ng;h;ẹt.

Chiến không đối chất ngay. Anh không muốn đánh động. Trong lòng anh, một kế hoạch âm thầm được vạch ra. Anh sẽ tìm sự thật, bằng mọi giá.

Chiến và Linh cưới nhau đã mười năm. Họ có ba đứa con: bé Na bảy tuổi, Tí Tẹo năm tuổi, và cu Bin ba tuổi. Cuộc sống của họ, từ ngoài nhìn vào, là một bức tranh hoàn hảo: Chiến làm kỹ sư cho một công ty xây dựng, còn Linh là nhân viên văn phòng, luôn dịu dàng chăm sóc gia đình. Nhưng vài năm gần đây, Linh thay đổi. Cô thường xuyên đi làm về muộn, viện cớ họp hành, công tác. Chiến, dù bận rộn, vẫn cố gắng dành thời gian cho các con, nhưng khoảng cách giữa hai vợ chồng ngày càng lớn. Những bữa cơm tối dần trở nên lặng lẽ, chỉ còn tiếng cười đùa của lũ trẻ.

Sau đêm ở khách sạn, Chiến bắt đầu để ý. Linh vẫn cư xử bình thường, vẫn nấu ăn, đưa con đi học, nhưng ánh mắt cô dường như trá:nh n:é anh. Chiến không hỏi, không muốn p:há v:-ỡ sự bình yên gi:-ả tạo của gia đình. Thay vào đó, anh âm thầm hành động. Một buổi sáng, khi Linh đi làm, anh lấy vài sợi tóc từ lược của các con, gói cẩn thận và mang đến trung tâm xét nghiệm ADN. “Tôi muốn kiểm tra xem chúng có phải con tôi không,” anh nói với nhân viên, giọng bình tĩnh nhưng đôi tay run rẩy.

Những ngày chờ kết quả là chuỗi ngày dài bất tận. Chiến nhìn lũ trẻ chơi đùa trong sân, lòng anh rối như tơ vò. Bé Na với đôi mắt to tròn, Tí Tẹo nghịch ngợm luôn làm đổ nước, và cu Bin hay bám chân anh đòi bế – chúng là cả thế giới của anh. Nhưng nếu… nếu một trong số chúng không phải con anh? Anh không dám nghĩ tiếp.

Kết quả xét nghiệm đến vào một buổi chiều mưa. Chiến mở phong bì, tay run run. Đọc từng dòng, anh cảm thấy m:-áu trong người như đông lại. Bé Na và cu Bin là............. Đọc tiếp tại bình luận 👇

Bà Hiền tin. Bà nghĩ, chỉ cần Nam có được căn nhà mơ ước, có lẽ anh sẽ tha thứ cho mẹMưa lất phất rơi trên con đường làn...
18/07/2025

Bà Hiền tin. Bà nghĩ, chỉ cần Nam có được căn nhà mơ ước, có lẽ anh sẽ tha thứ cho mẹ

Mưa lất phất rơi trên con đường làng, nơi những hàng xoài xanh mướt đong đưa trong gió. Ngôi nhà nhỏ cuối xóm, mái ngói rêu phong, vẫn sáng ánh đèn dù trời đã nhá nhem. Trong căn bếp đơn sơ, bà Hiền ngồi lặng lẽ bên mâm cơm, đôi mắt đượm buồn nhìn ra khoảng sân trống. Đã ba năm rồi, Nam – đứa con trai duy nhất của bà – không còn bước qua cánh cổng này. Tiếng cười của anh, giọng nói ấm áp ngày xưa, giờ chỉ còn là những ký ức mơ hồ, như cơn gió thoảng qua rồi tan biến.

Bà Hiền đặt đôi đũa xuống, thở dài. Hôm nay là ngày giỗ ông, nhưng Nam không về. Cô con dâu, Lan, cũng không. Họ đã rời đi, mang theo cả sự g:iậ;n d;ỗ:i và những lời tr;á:ch móc mà đến giờ bà vẫn không thể quên. “Mẹ không giúp được con, thì con tự lo. Mẹ đừng tìm con nữa,” Nam đã nói thế, giọng lạ;nh tanh, trước khi xách vali theo Lan về nhà ngoại. Bà Hiền không trách con. Nhưng lòng bà đau.

Ba năm trước, Nam và Lan quyết định mua một căn nhà nhỏ ở thành phố. Nam, một kỹ sư trẻ đầy tham vọng, muốn có một tổ ấm riêng để vợ chồng bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng giá nhà quá cao, lương tháng của anh chỉ đủ trang trải sinh hoạt. Lan, với tính cách mạnh mẽ, luôn động viên: “Anh ơi, mình cố gắng, rồi sẽ có nhà thôi.” Nam gật đầu, nhưng trong lòng anh, áp lực ngày càng đè nặng.

Một ngày, Nam về quê, ngồi đối diện mẹ trong căn bếp quen thuộc. Anh ngập ngừng: “Mẹ, con muốn mua nhà. Mẹ… có giúp được con chút nào không?” Bà Hiền nhìn con trai, ánh mắt trĩu xuống. Bà chỉ là một người phụ nữ g;ó:a: bụa, sống bằng vài sào ruộng và tiền bán xoài từ vườn nhà. “Mẹ không có nhiều tiền, Nam ạ. Hay con chờ thêm chút nữa, mẹ sẽ cố…” bà nói, giọng nhỏ nhẹ.

Nam cười nhạt, sự thất vọng hiện rõ trên gương mặt. “Chờ? Con chờ được, nhưng Lan thì không. Mẹ không giúp được, thì thôi.” Anh đứng dậy, bỏ lại mâm cơm còn nguyên. Bà Hiền gọi với theo, nhưng Nam đã bước ra sân, bóng lưng khuất dần dưới tán xoài. Đó là lần cuối cùng bà thấy con trai.

Từ hôm ấy, Nam cắt đứt liên lạc. Điện thoại không nghe, tin nhắn không trả lời. Lan, dù vẫn giữ chút lễ phép, cũng dần xa cách. Bà Hiền nghe người làng kể, Nam và Lan đã mua được nhà, một căn hộ nhỏ ở ngoại ô thành phố. Bà mừng cho con, nhưng lòng lại nhói lên khi nghĩ đến ánh mắt thất vọng của Nam ngày ấy. Bà tự hỏi, liệu mình đã làm gì sai?

Một buổi chiều mưa, Nam bất ngờ nhận được điện thoại từ chú Tư, người hàng xóm cũ của mẹ. “Nam, về ngay đi. Mẹ cháu… mẹ cháu............. Đọc tiếp tại bình luận 👇

Phương bây giờ là người đàn ông của những cử chỉ tỉ mỉ: sáng lau người cho vợ, trưa bón từng thìa cháo, tối thay t-ã l-ó...
17/07/2025

Phương bây giờ là người đàn ông của những cử chỉ tỉ mỉ: sáng lau người cho vợ, trưa bón từng thìa cháo, tối thay t-ã l-ót, kể chuyện trước giờ ngủ

Khu phố nhỏ nơi vợ chồng anh Phương sinh sống vẫn thường rỉ tai nhau về lòng chung thủy hiếm có của người đàn ông ấy. Một năm trước, vợ anh – chị Hảo – gặp t-a:i n:ạ-n giao thông nghiêm trọng, ch;:ấn th-ươ-ng tủy sống khiến nửa thân dướ:i li:ệ:-t hoàn toàn. Từ đó, chiếc xe lăn gắn chặt với chị như một phần cơ thể.

Trong suốt chuỗi ngày b;ệ:nh viện triền miên, rồi về nhà với những đêm chị thức trắng vì đau, chỉ có một người túc trực bên chị không rời – anh Phương. Gã đàn ông vóc người tầm thước, đôi mắt lúc nào cũng phảng phất sự buồn bã, giọng nói trầm thấp mà ân cần khiến bao người phụ nữ trong xóm thở dài ngưỡng mộ.

Họ bảo, “đàn ông như thế giờ hiếm lắm”. Họ nói, “gặp n:ạ:n mới biết ai thật lòng”.

Trước tai nạn chừng ba tháng, người ta thường thấy anh Phương về rất khuya. Có hôm s:-ay đến độ hàng xóm phải dìu về. Vợ anh, lúc ấy chưa ngồi xe lăn, đứng trong bóng tối chờ anh, ánh mắt khắc khoải như một tấm gương rạn.

Khi còn khoẻ mạnh, chị Hảo làm kế toán cho một công ty xây dựng. Chị nổi tiếng là người vững tay sổ sách, nghiêm túc đến mức bị bạn đồng nghiệp trêu là “máy tính sống”. Còn anh Phương, trước đó là nhân viên kinh doanh bảo hiểm, nhưng chẳng mấy thành công. Vài năm gần đây anh chuyển qua đầu tư bất động sản nhỏ lẻ, liên tục gặp th:-ua l-:ỗ. Vợ chồng bắt đầu c;ã:i v:::-ã.

Rồi tai nạn xảy ra.

Chiếc xe tải m;ấ:t lá:-i l-a-;o đến khi chị đang băng qua đường để mua hoa quả cho mẹ chồng ốm. Đoạn camera an ninh được trích xuất cho thấy tài xế vừa qu:ay đ:ầu vừa ngh;e điện thoại, l:a;o t:hẳn;g vào chị. Cảnh sát kết luận là tai nạn ngoài ý muốn. Vụ việc khép lại chóng vánh. Chị Hảo không k:iệ:n cáo, cũng không nhắc gì thêm.

Chị sống tiếp với đôi chân t:-ê l";iệ;t và một người chồng nay bỗng hiền lành, chu đáo lạ thường.

Anh Phương bây giờ là người đàn ông của những cử chỉ tỉ mỉ: sáng lau người cho vợ, trưa bón từng thìa cháo, tối thay t-:ã l:ó:-t, kể chuyện trước giờ ngủ. Anh từ bỏ mọi cuộc nh:-ậ-u, c-ắ-:t đứt bạn bè, đổ dồn tâm trí vào căn nhà nhỏ, nơi có người vợ t;-ật n-guyề-n cần anh từng hơi thở hóa ra đó là bởi vì.... Đọc tiếp tại bình luận 👇

Rồi, như một cơn gió bất ngờ thổi qua, bà Lan cầm bát canh trước mặt, không chút báo trước, h-ấ;t thẳ-::ng vào ThùyMàn đ...
17/07/2025

Rồi, như một cơn gió bất ngờ thổi qua, bà Lan cầm bát canh trước mặt, không chút báo trước, h-ấ;t thẳ-::ng vào Thùy

Màn đêm buông xuống, ánh đèn vàng vọt từ căn bếp nhỏ của ngôi nhà phố hắt ra con ngõ hẹp. Tiếng bát đĩa khẽ chạm nhau, tiếng thìa muỗng va vào miệng bát canh tạo nên một thứ âm thanh quen thuộc, gần gũi. Thùy ngồi lặng lẽ ở góc bàn, đôi đũa trên tay khẽ run, ánh mắt thoáng nét uể oải. Bữa cơm tối trong nhà chồng vẫn như mọi ngày: mẹ chồng ngồi ở đầu bàn, gương mặt nghiêm nghị, chị dâu líu lo kể chuyện, còn bố chồng thì lặng lẽ nhai, mắt dán vào tờ báo cũ. Không ai để ý đến Thùy, hay đúng hơn, họ đã quen với sự im lặng của cô.

Thùy c:ắ;n môi, cố nuốt xuống cảm giác nặng nề trong lòng. Chồng cô, Minh, lại đi làm về muộn. Đã ba tháng nay, anh thường xuyên vắng nhà, những cuộc gọi ngắn ngủi chỉ đủ để anh thông báo: “Anh bận, đừng đợi.” Cô không tr:ác:h anh, nhưng mỗi lần ngồi vào bàn ăn mà không có Minh, cô lại thấy mình như một vị khách không mời trong chính ngôi nhà này.

“Canh hôm nay mặn quá, Thùy ạ,” chị dâu út bỗng lên tiếng, giọng nửa đùa nửa thật. Thùy giật mình, ngẩng lên, nở một nụ cười gượng gạo. “Dạ, để mai em nêm nhạt hơn.” Mẹ chồng, bà Lan, không nói gì, chỉ khẽ hừ một tiếng, ánh mắt s;ắ;c lạ:n:h lướt qua Thùy như muốn tìm kiếm một lỗi lầm nào đó. Không khí trên bàn ăn bỗng chùng xuống, dù chẳng ai nói thêm.

Rồi, như một cơn gió bất ngờ thổi qua, bà Lan cầm bát canh trước mặt, không chút báo trước, h;ấ--t th-ẳn-:;g vào Thùy. Nước canh nó:ng h;ổi b:ắ:-n tung tóe, chảy dài trên gương mặt cô, thấm đẫm áo. Thùy sững sờ, đôi mắt mở to, không kịp phản ứng. “Cô c:oi cô là:m t:h:ế mà đ:ư:ợc à?” bà Lan g:ằ:n g:iọ:ng, tay vẫn n;ắ:m c:h;ặt bát sứ trắng.

Cả căn bếp như đóng băng. Chị dâu há miệng, nhưng không thốt nổi lời nào. Bố chồng đặt tờ báo xuống, lặng lẽ nhìn bà Lan, nhưng không lên tiếng. Thùy cúi đầu, nước canh nhỏ giọt từ cằm cô xuống sàn nhà, hòa lẫn với những giọt nước mắt đang chực trào. Cô không đáp, không giải thích, chỉ lặng lẽ đứng dậy, bước ra khỏi bếp. Tiếng bà Lan vẫn vang lên phía sau: “C:ô đ:i đ:âu? Tôi chưa nói xong!”

Tiếng xe máy quen thuộc vang lên ngoài ngõ. Minh về. Thùy vội lau nước mắt, cố gắng trấn tĩnh. Cô không muốn anh thấy mình trong bộ dạng th;ả;m h;:ại thế này. Nhưng Minh đã bước vào sân, ánh mắt anh lập tức dừng lại trên gương mặt ướt nhẹp của vợ. “Thùy, em làm sao thế?” giọng anh gấp gáp, đầy lo lắng.

Chưa kịp để Thùy trả lời, anh nghe thấy tiếng mẹ mình từ trong bếp, vẫn đang lớn tiếng: “C;ô t;a kh;ông bi;ết điề;u, Minh ạ! Mẹ nói gì cô ta cũ;;ng c--ãi, còn dám bỏ b:à;n đi như thế!” Minh nhìn Thùy, rồi nhìn vào căn bếp sáng ánh đèn. Anh nắm tay vợ, kéo cô vào trong........... Đọc tiếp tại bình luận 👇

Lan, người mà Nam từng yêu say đắm trước khi gặp cô, giờ đây đang ở đây, trong chính ngôi nhà này, làm những việc mà lẽ ...
17/07/2025

Lan, người mà Nam từng yêu say đắm trước khi gặp cô, giờ đây đang ở đây, trong chính ngôi nhà này, làm những việc mà lẽ ra là trách nhiệm của cô

Mưa lất phất rơi trên con đường làng lầy lội, nơi những ngôi nhà mái ngói đỏ ẩn hiện dưới tán bàng. Bích dắt tay bé Na, cô con gái nhỏ, bước qua cánh cổng gỗ dẫn vào ngôi nhà chồng. Tiếng gà gáy trưa v-ăng v-ẳng, hòa lẫn với mùi đất ẩm và hương khói từ bếp lò. Đã lâu rồi Bích không về đây, kể từ khi mẹ chồng ngã bệnh và cô phải ở lại thành phố chăm sóc con gái nhỏ. Chuyến đi này, cô muốn Na được gần bà nội, dù chỉ vài ngày.

Ngôi nhà vẫn như xưa, với mái hiên đầy dây leo và chiếc ghế mây cũ kỹ nơi mẹ chồng thường ngồi ngắm hoàng hôn. Nhưng khi Bích đẩy cửa, một hình ảnh bất ngờ khiến cô khựng lại. Trong căn bếp nhỏ, một người phụ nữ đang tất bật nấu nướng, tay thoăn thoắt thái rau, miệng khẽ hát một điệu dân ca. Đó là Lan, người yêu cũ của Nam, chồng Bích. Lan mặc tạp dề, tóc buộc cao, gương mặt rạng rỡ nhưng phảng phất nét mệt mỏi. Cô ấy đang chăm sóc mẹ chồng Bích, nhẹ nhàng đút từng thìa cháo cho bà.

Bích đứng lặng, tim như th-ắt lại. Lan, người mà Nam từng yêu say đắm trước khi gặp cô, giờ đây đang ở đây, trong chính ngôi nhà này, làm những việc mà lẽ ra là trách nhiệm của cô. Bé Na, ngây thơ, reo lên: “Mẹ, cô kia là ai vậy? Cô ấy nấu ăn giỏi ghê!” Bích cười gượng, dắt con vào phòng trong, lòng rối bời. Mẹ chồng, thấy cô, chỉ mỉm cười yếu ớt: “Lan nó đến giúp mẹ mấy tháng nay. Con bé tốt lắm, Bích ạ.”

Tối đó, Nam về nhà, vẫn với dáng vẻ trầm tĩnh quen thuộc. Anh ôm Na, hỏi han Bích vài câu, nhưng ánh mắt anh thoáng lướt qua Lan, đang dọn dẹp ở góc nhà. Bích nhận ra điều đó, một cái nhìn không phải yêu thương, nhưng đầy sự trân trọng. Cô cảm thấy mình như người thừa trong chính gia đình mình. Đêm ấy, nằm bên Na, Bích không ngủ được. Ký ức về những ngày đầu hôn nhân ùa về. Nam từng kể về Lan, rằng họ chia tay vì gia đình anh không chấp nhận cô gái qu-ê m-ù;a, không môn đăng hộ đối. Bích, khi ấy, là lựa chọn của mẹ chồng, một cô gái thành phố, dịu dàng và học thức. Nhưng giờ đây, nhìn Lan chăm sóc mẹ chồng, Bích thấy mình thua kém, không phải vì đ:ị-a v-:ị, mà vì sự tận tâm mà cô chưa từng có.

Sáng hôm sau, Bích lặng lẽ viết đơn ly hôn. Cô đặt lá đơn trên bàn, bên cạnh là chiếc nhẫn cưới, rồi dắt Na rời khỏi nhà nhưng Nam lại....... Đọc tiếp tại bình luận 👇

Người yêu cũ của chồng du học về nước, tôi bỗng trở thành người thừa trong gia đình. Biết chẳng thể giữ được anh tôi liề...
15/07/2025

Người yêu cũ của chồng du học về nước, tôi bỗng trở thành người thừa trong gia đình. Biết chẳng thể giữ được anh tôi liền lập kế hoạch để l;y h:ô:n được hết tài sản, còn anh và người yêu cũ cũng không tới được với nhau

Tôi gặp Hưng vào một chiều tháng Sáu, khi Hà Nội còn ngập nắng, và lòng tôi vẫn đầy tin tưởng. Anh đến như một cơn gió mát lành, mang theo sự điềm tĩnh của tuổi ba mươi và lời hứa về một mái nhà ấm áp. Chúng tôi cưới nhau sau một năm hẹn hò. Gia đình anh quý tôi, bạn bè anh chào đón tôi, và anh – lúc đó – yêu tôi không một chút hoài nghi.

Cuộc hôn nhân của chúng tôi là giấc mơ của nhiều người: nhà ba tầng ở quận trung tâm, xe hơi riêng, công việc văn phòng nhàn hạ, mỗi tối cùng nhau ăn cơm, cuối tuần cùng nhau xem phim. Nhưng mọi giấc mơ đều có hồi kết. Của tôi kết thúc khi cô ấy trở về.

Vy – người yêu cũ của Hưng.

Tôi nghe tên cô ấy lần đầu từ lời kể mơ hồ của mẹ chồng trong bữa cơm tối:
“Vy mới về nước, nghe bảo đang làm ở một công ty nước ngoài, giỏi lắm.”

Tôi mỉm cười: “Ai Vy hả mẹ?”

“Cái Vy ngày xưa yêu thằng Hưng nhà mình ấy con, hai đứa học chung đại học.”

Tay tôi s-i:ết nhẹ chiếc đũa.

Vy xuất hiện ngay sau đó, như thể chưa từng có mười năm xa cách. Một buổi tối, Hưng đưa cô ấy về nhà chơi. Cô ấy đẹp, thanh lịch và có đôi mắt biết cười. Cô ấy bắt tay tôi rất nhẹ: “Chào chị, em là Vy. Nghe Hưng kể nhiều về chị lắm.”

Tôi đáp lại bằng một cái gật đầu nhã nhặn, nhưng trong lòng, mọi giác quan đang gió-ng lên hồi chuông báo động.

Hưng thay đổi từ đó.

Anh về muộn hơn, hay mơ màng, ít nói. Tôi thấy anh lưu ảnh Vy trong điện thoại, đôi khi còn nhắn tin với vẻ luống cuống như một cậu trai mới lớn. Những món quà tôi tặng anh bị lãng quên trong ngăn kéo. Ánh mắt anh nhìn tôi dần trở nên… có lỗi, và xa lạ.

Tôi không hỏi. Không đ:-á-nh g-he::n. Không làm ầm. Tôi chỉ lặng lẽ quan sát. Đàn bà – khi im lặng – là khi họ đang chuẩn bị cho một c:u;-ộc c;hi:ế:n: mà họ chắc chắn sẽ thắng. Và tôi đã............ Đọc tiếp tại bình luận 👇

Mang th-a:i khi phát hiện mình chỉ là “người th-ứ b-:a không tên” trong cuộc đời anh, 7 năm sau, vợ anh gọi cho tôi và r...
15/07/2025

Mang th-a:i khi phát hiện mình chỉ là “người th-ứ b-:a không tên” trong cuộc đời anh, 7 năm sau, vợ anh gọi cho tôi và rồi chỉ hét lên 1 câu

Đêm Sài Gòn mưa lất phất, ánh đèn đường mờ ảo hắt qua khung cửa sổ căn hộ nhỏ của tôi. Tôi ngồi trên ghế sofa, tay run run cầm que th::ử th:ai. Hai vạch đỏ hiện lên rõ m:ồn một, như một nh-á;-t d;a;-o vừa s:-ắc ngọt vừa dịu dàng. Tôi mỉm cười, nhưng nước mắt lăn dài. Niềm vui làm mẹ chưa kịp trọn vẹn thì ký ức về Phong, người đàn ông tôi yêu, tràn về như một cơn lũ. Anh, với nụ cười ấm áp và những lời hứa ngọt ngào, hóa ra đã có một cuộc đời khác – một người vợ, một gia đình mà tôi chưa từng biết tới.

Tôi phát hiện sự thật vào một chiều mưa, khi vô tình thấy tin nhắn trong điện thoại anh. “Anh về sớm nhé, con đang đợi,” một số lạ nhắn. Tôi đối chất, và Phong, sau phút lặng im, thú nhận. Tôi là “người th:-ứ b-::a không tên” trong cuộc đời anh, một mối quan hệ anh gọi là “lãng mạn nhất thời”. Tim tôi v:ỡ v:ụ:-n, nhưng tôi không gào thét, không níu kéo. Tôi lặng lẽ gói ghém hành lý, rời khỏi căn hộ chung, c:ắ;t đứt mọi liên lạc. Chỉ mình tôi biết, trong bụng tôi là một m:-ầ;m sống nhỏ bé, đứa con của anh và tôi.

Bảy năm trôi qua, tôi chuyển đến một thị trấn nhỏ ở Đà Lạt, nơi sương mù và hoa cẩm tú cầu làm dịu đi nỗi đau. Tôi một mình nuôi bé An, con gái tôi, một cô bé có đôi mắt sáng và nụ cười giống hệt Phong. Tôi không h:-ậ:n anh, chỉ chọn quên, dành hết tình yêu cho An và công việc thiết kế đồ họa tự do. Cuộc sống của hai mẹ con bình dị nhưng trọn vẹn, cho đến một buổi sáng, khi điện thoại reo lên, ph:;-á tan sự yên bình.

Một giọng nữ lạ lùng, run rẩy, vang lên qua đường dây: “Chị Mai, tôi là Hạnh, vợ của Phong. Làm ơn… làm ơn mang đứ;a tr;ẻ đến gặp anh ấy............ Đọc tiếp tại bình luận 👇

Chỉ vì tôi kh-ô:ng si:n;h được c-o:n mà mẹ chồng l-ừ:;::a tôi đi du lịch nước ngoài để cưới vợ mới cho chồngCăn phòng kh...
15/07/2025

Chỉ vì tôi kh-ô:ng si:n;h được c-o:n mà mẹ chồng l-ừ:;::a tôi đi du lịch nước ngoài để cưới vợ mới cho chồng

Căn phòng khách nhà chồng tôi luôn phảng phất mùi gỗ cũ và hương hoa nhài từ lọ hoa mẹ chồng cẩn thận cắm mỗi sáng. Tôi, Linh, 32 tuổi, đã sống ở đây được ba năm kể từ ngày cưới Nam. Cuộc hôn nhân của chúng tôi, dù không phải lúc nào cũng ngọt ngào, vẫn có những khoảnh khắc ấm áp khiến tôi tin rằng mình đã chọn đúng người. Nhưng rồi, một buổi chiều mưa lất phất, mọi thứ thay đổi.

Mẹ chồng tôi, bà Hạnh, vốn là người nghiêm khắc nhưng không bao giờ tỏ ra kh:-ắc ng-h:-iệ-t. Bà gọi tôi vào phòng riêng, đặt trước mặt tôi một phong bì dày cộp. “Linh, mẹ biết con buồn vì chuyện bác sĩ nói,” bà mở lời, giọng trầm nhưng dịu dàng. “Con kh-ó có c-on, mẹ hiểu điều đó khiến con đau lòng. Đây là 500 triệu. Con cầm, đi du lịch đâu đó cho khu:ây kh:ỏ;a. Mẹ nghe nói con thích Thụy Sỹ, phải không?” Tôi ngỡ ngàng, không tin vào tai mình. 500 triệu, số tiền lớn đến mức tôi chưa từng nghĩ tới, được mẹ chồng đưa cho với lý do… an ủi? Tôi nhìn bà, ánh mắt bà sâu thẳm, như thể giấ;u điều gì đó, nhưng tôi gạt đi. Tôi nhận phong bì, lí nhí cảm ơn, lòng bỗng rạo rực với ý nghĩ về những ngọn núi phủ tuyết ở Thụy Sỹ, nơi tôi từng mơ ước từ ngày còn là sinh viên.

Tôi nhanh chóng lên kế hoạch. Vé máy bay đến Geneva, khách sạn nhỏ ở Interlaken, và một hành trình đ:ơ;n đ;ộ-c giữa những thung lũng xanh mướt. Nam, chồng tôi, nghe kế hoạch thì chỉ gật đầu, ánh mắt lảng tránh. “Em đi cho kh-uâ-y kh-ỏ:a,” anh nói, giọng nhạt nhẽo. Tôi nghĩ anh đang buồn vì chuyện c:on cá;i, nên không để tâm nhiều. Tôi gói ghém hành lý, lòng nhẹ nhàng như vừa trút được gánh nặng vô hình. Nhưng khi xe taxi đưa tôi ra sân bay, một linh cảm kỳ lạ khiến tôi kiểm tra lại túi xách. Hộ chiếu – tôi quên mất hộ chiếu! Tim tôi th:-ắt lại. Làm sao có thể n-g-ớ ng-ẩ:n đến thế? Tôi yêu cầu tài xế quay xe, trở về nhà, lòng rối bời.

Căn nhà hiện ra trong ánh hoàng hôn, nhưng lạ lùng thay, sân trước ngập tràn ánh đèn và tiếng cười nói rộn rã. Tôi đẩy cổng, bước vào, và cảnh tượng trước mắt khiến tôi ch-t lặng............... Đọc tiếp tại bình luận

“Anh và các con tha lỗi cho em. Em sẽ đi thật xa, mong các con được sống đủ đầy, không khổ vì em nữa.”Trận mưa tháng bảy...
15/07/2025

“Anh và các con tha lỗi cho em. Em sẽ đi thật xa, mong các con được sống đủ đầy, không khổ vì em nữa.”

Trận mưa tháng bảy đổ xuống làng quê vào một buổi chiều âm u. Con đường đất đỏ dẫn vào xóm nhỏ đọng nước, lầy lội, loang lổ bùn và lá mục. Một người phụ nữ đứng lặng dưới mái hiên nhà ai đó, tay xách túi vải cũ sờn, áo quần đơn sơ, mái tóc điểm sương thấm nước, mắt dõi xa xăm về phía căn nhà cuối ngõ.

Người ta bảo bà là k:-ẻ lang thang từ đâu tới. Không ai nhận ra bà là ai, cũng chẳng ai nghĩ rằng, đó chính là bà Trúc – người mẹ đã biệt tích 12 năm trước, từng có ba đứa con mà giờ, chẳng đứa nào gọi bà là mẹ.

Mười hai năm trước, bà Trúc bỏ đi trong một đêm mưa bão, để lại tờ giấy nhòe mực:
“Anh và các con tha lỗi cho em. Em không còn đủ sức, không muốn làm g;á;nh n:-ặ:ng thêm cho gia đình. Em sẽ đi thật xa, mong các con được sống đủ đầy, không khổ vì em nữa.”

Không ai biết bà Trúc đã đi đâu. Người ta đồn bà th:-e:o tr-;:a-i, có người bảo bà bị t-;ai n:-ạn mấ:;t x-c, có kẻ á:--c miệng hơn thì nói: “Cái th-ứ đà-:n b;;;-à b-;;:ỏ c;;-on b;ỏ ch;ồn-g, trời nào dung.”

Chồng bà – ông Định – sau vài năm chờ đợi cũng lặng lẽ qu:-a đ;ờ-i trong b:-ệ;nh t::ậ:t. Ba đứa con bà, Hưng, Linh và Nhã, mỗi đứa một phương trời. Căn nhà xưa được sang tên cho con cả, rồi lần lượt bán đi, đổi đời. Họ lớn lên không có m:ẹ, và dần xem mẹ như một v;ế;-t n;h;ơ trong ký ức.

Hôm ấy, bà Trúc gõ cửa nhà Linh – con gái thứ hai, nay đã thành một người đàn bà quyền quý, sống trong biệt thự giữa thị trấn. Người giúp việc nhăn mặt khi thấy bà già áo quần lấm lem đứng trước cổng.

“Bà tìm ai?”

“Tôi… tôi là mẹ của Linh,” bà nghẹn ngào.

Linh từ trong nhà bước ra, nhíu mày nhìn người phụ nữ trước mặt. Một giây ngỡ ngàng, rồi lập tức quay lưng.

“Mẹ tôi ch-t lâu rồi. Tôi không có mẹ n:g:h--èo k;h;ổ; như bà. Đi đi, trước khi tôi gọi bảo vệ.”

Cánh cổng lạnh lùng khép lại trước mắt bà Trúc.

Bà lại xách túi đến căn hộ chung cư nơi Nhã – đứa con út – đang sống cùng chồng và hai con nhỏ. Nhưng lần này, bà còn chưa kịp nói hết câu, thì Nhã đã hét lên:

“Bà là ai? Đừng đến l;-ừ;a gạt tôi. Tôi đã quá đủ mệt mỏi với cái mác con của người đ-à:n b:à b:-ỏ nhà the;o tr::a-i rồi! Bà đi đi!”

Đêm đó, bà ngồi c;o r;;o dưới mái hiên chợ, mưa lại đổ xuống, những giọt nước hòa vào nước mắt.......... Đọc tiếp tại bình luận 👇

Mặc đồ ngủ, đầu tóc rối bù xù, son thì không thèm đánh đi đổ rác, tôi vô tình gặp lại người yêu cũ tổng tàiĐêm muộn, con...
14/07/2025

Mặc đồ ngủ, đầu tóc rối bù xù, son thì không thèm đánh đi đổ rác, tôi vô tình gặp lại người yêu cũ tổng tài

Đêm muộn, con ngõ nhỏ dẫn ra thùng rác công cộng phả ra cái mùi ẩm mốc đặc trưng của mùa hè. Tôi, trong bộ đồ ngủ cotton sờn cũ, tóc tai rối bù, tay xách túi rác đầy ắp, bước đi vội vã. Chẳng ai muốn nấn ná ở cái góc này lâu hơn cần thiết, nhất là khi đồng hồ đã chỉ gần mười giờ tối. Đường phố vắng tanh, chỉ có ánh đèn vàng vọt từ cột điện cũ kỹ hắt xuống, tạo thành những vệt sáng loang lổ trên mặt đường.

Tôi vừa mở nắp thùng rác, mùi r-ác xộc lên khiến tôi nhăn mặt, thì một giọng nói quen thuộc đến rợn người vang lên từ phía sau: “Lan, em vẫn hay ra đây giờ này à?” Tim tôi như ngừng đập. Không cần quay lại, tôi cũng biết đó là ai. Giọng nói ấy, trầm ấm nhưng s-ắc lạnh, từng là thứ tôi nghe mỗi ngày, từng là thứ khiến tôi cười, rồi khóc, rồi quên đi trong suốt ba năm qua. Là Minh, người yêu cũ của tôi.

Tôi đứng sững, tay vẫn giữ túi rác lơ lửng trên miệng thùng. Bộ đồ ngủ rộng thùng thình, không son phấn, không cả một chút tự tin – tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp lại anh trong tình cảnh th-:ảm h;ạ;i thế này. Mặt tôi nóng bừng, không phải vì xấu hổ, mà vì một thứ cảm xúc hỗn loạn: t:ủ:-i th-ân, t-ứ:c gi:ậ-n, và cả chút gì đó bâng khuâng. Tôi ném vội túi rác vào thùng, xoay người, cúi gằm mặt định chạy một mạch về nhà. Nhưng chưa kịp bước, một bàn tay rắn chắc đã nắm lấy cổ tay tôi.

“Giờ thì em làm sao để tr:-ốn?” Minh nói, giọng dõng dạc, mang theo chút châm chọc nhưng cũng đầy kiên định. Tôi ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt anh – vẫn sắc sảo như ngày nào, nhưng giờ đây có thêm vài nếp nhăn nơi khóe mắt........... Đọc tiếp tại bình luận 👇

Vừa thức dậy, tôi đã nhìn thấy nét chữ nguệch ngoạc bằng son môi của người yêu trên gương trong nhà tắmSáng sớm, ánh nắn...
14/07/2025

Vừa thức dậy, tôi đã nhìn thấy nét chữ nguệch ngoạc bằng son môi của người yêu trên gương trong nhà tắm

Sáng sớm, ánh nắng len qua rèm cửa, rải những vệt sáng mờ nhạt lên sàn gỗ. Kiên lười biếng vươn vai, cảm giác uể oải của một ngày cuối tuần vẫn còn vương trên người. Anh bước vào phòng tắm, mắt còn nhập nhèm, cho đến khi ánh nhìn chạm vào tấm gương lớn treo trên tường. Trên đó, bằng nét son môi đỏ rực, là dòng chữ: “Đừng tin cô ấy.”

Kiên sững người, cơn buồn ngủ tan biến. Anh chạm vào dòng chữ, son môi vẫn còn tươi, như vừa được viết đêm qua. Nụ cười nhạt thoáng qua trên môi anh – chắc chắn là trò đùa của Mai, bạn gái anh. Cô ấy vốn thích những trò tinh ng-hị-ch, như giấu chìa khóa xe hay để lại lời nhắn ng-ớ ng-ẩn trong túi áo anh. Nhưng dòng chữ này… có gì đó bất an, như một lời c:ản;h b::áo từ cõi vô hình.

Kiên bước ra phòng khách, nơi Mai đang ngồi trên sofa, tay cầm cốc cà phê, ánh mắt mơ màng nhìn ra cửa sổ. “Em viết gì trên gương thế?” anh hỏi, cố giữ giọng đùa cợt. “Đừng tin cô ấy? Thật là sáng tạo đấy.”

Mai quay lại, đôi mắt mở to, cốc cà phê khẽ run trong tay. “Gương? Anh nói gì vậy?” Cô đứng dậy, bước nhanh vào phòng tắm. Khi thấy dòng chữ, khuôn mặt cô :t:á:i nhợt, và bất ngờ, cô bật khóc. Không phải kiểu khóc ngh;ịc;h ng;ợ:m hay giả vờ, mà là những tiếng nức nở đau đớn, như thể dòng chữ ấy vừa chạm vào một v:ết th:ư-ơn-g sâu hoắm.

Kiên bối rối, vội ôm lấy cô. “Mai, bình tĩnh. Chỉ là trò đùa thôi, phải không?” Nhưng Mai lắc đầu, nước mắt lăn dài. Cô kéo anh ngồi xuống, giọng run rẩy. “Kiên, em chưa bao giờ kể với anh… Chuyện là.... Đọc tiếp tại bình luận 👇

Address

Hanoi

Telephone

+84344818013

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Phụ Nữ Làm Đẹp posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share

Category