
18/07/2025
“Ba ơi, chơi với tụi con đi! Ba hứa rồi mà!”
Ánh đèn chùm lấp lánh như những vì sao mắc kẹt trong lồng kính, chiếu sáng căn phòng tiệc của khách sạn Hoàng Gia. Tôi ngồi đối diện ông Hoàng, đối tác mới với nụ cười lịch thiệp và ánh mắt s-ắc sảo. Hợp đồng triệu đô nằm im trên bàn, chờ đợi cái gật đầu cuối cùng. Mọi thứ đều hoàn hảo: mùi nước hoa đắt tiền, tiếng ly r-ư;ợu vang chạ:m nhau, và cả sự tự tin của tôi – một người đàn ông ba mươi lăm tuổi đang ở đỉnh cao sự nghiệp.
Tiếng cười trong trẻo bất chợt vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ. Hai đứa trẻ, tầm năm sáu tuổi, tóc xoăn tít, đôi mắt to tròn như hai viên ngọc, chạy thẳng về phía tôi. Chúng mặc bộ đồ đôi màu xanh lam, chiếc nơ đỏ trên cổ áo khiến cả hai trông như búp bê bước ra từ cửa hàng đồ chơi. Trước khi tôi kịp phản ứng, chúng đồng thanh hét lên:
“Ba! Ba!”
Cả căn phòng như ngừ:-ng thở. Ông Hoàng ngẩng lên, lông mày nhướn cao đầy tò mò. Tôi cứng người, ly rư:ợ;u: trên tay suýt r;ơi. Ba? Tôi chưa từng có con, cũng chẳng bao giờ nghĩ đến việc làm cha. Nhưng hai đứa trẻ chẳng màng đến sự ngỡ ngàng của tôi. Chúng l:ao tới, ôm chặt lấy chân tôi, miệng líu lo:
“Ba ơi, chơi với tụi con đi! Ba hứa rồi mà!”
Tôi bật cười, dù trong lòng rối như tơ vò. “Nhầm rồi, nhầm rồi, hai con!” Tôi xoa đầu chúng, cố giữ vẻ tự nhiên, nhưng ánh mắt ông Hoàng vẫn d;án chặ:t vào tôi, như mu:ốn đ:à:o b:ới một bí mật. Tôi q-u:ỳ xuống, nhìn vào đôi mắt sáng ngời của hai đứa trẻ. “Ba của hai con đâu? Chắc đang chờ ở kia kìa!”
Tôi liếc sang ông Hoàng, cố nở một nụ cười xin lỗi. “Trẻ con, chắc nhầm tôi với ai đó,” tôi nói, nhưng ông chỉ cười khẽ, nhấp một ngụm r:ượ;u. “Cứ chơi với chúng đi, anh Nam. Công việc để sau cũng được.”
Thế là tôi đành chiều. Tôi ngồi xuống sàn, gấp máy bay giấy, dạy hai đứa cách thổi bóng bay và cười đùa với chúng. Tiếng cười của chúng như một thứ ánh sáng, len lỏi vào những góc khuất trong tâm hồn tôi – những góc mà tôi đã khóa chặt từ lâu. Nhưng càng chơi, càng nhìn vào đôi mắt ấy, tôi càng cảm thấy một sự quen thuộc kỳ lạ. Như thể tôi đã từng thấy chúng, ở đâu đó, trong một giấc mơ xa xôi.
Rồi một giọng nói vang lên, nhẹ nhàng:
“Minh, Lan, lại đây với mẹ!”
Tôi ngẩng lên. Thời gian như ngừng trôi. Đứng trước mặt tôi là Hương............... Đọc tiếp tại bình luận 👇