
26/07/2025
Truyện ngắn: MỒ HÔI TỪ ĐÂU ĐẾN, BỆNH TỪ ĐÓ MÀ RA👇🏾
( Tứ Long : " lãn" thích viết tiểu thuyết về y học cổ truyền"
Gian nhà gỗ cũ kỹ ngập mùi thuốc nam. Thầy lang già ngồi bên chiếc án thư bạc màu, ngón tay gầy guộc lần từng trang sách vàng ố. Một người bệnh thở dài, áo ướt đẫm mồ hôi, bước vào. Thầy ngẩng lên, đôi mắt sâu như nhìn thấu tận tạng phủ. Giọng thầy trầm, chậm rãi, như nước chảy qua kẽ đá:
"Mồ hôi... không đơn thuần là giọt nước thoát ra ngoài da thịt. Nó là tấm gương phản chiếu cái tình trạng bên trong ngũ tạng, lục phủ... Cơ thể này, ví như một cái cây. Gốc rễ hư yếu, tất lá cành héo úa. Mồ hôi ở đâu ra, bệnh từ đó mà sinh..."
Thầy chậm rãi đặt cuốn sách xuống, giọng như ngâm kể:
"Kẻ thường xuyên đổ mồ hôi nơi trán – ấy là tâm hỏa vượng. Tâm chủ thần minh, hỏa thiêu đốt, khiến thần kinh căng như dây đàn, mất ngủ triền miên, đầu óc chẳng lúc nào yên..."
"Kẻ nách ướt sũng, mùi hôi nồng nặc..." – thầy lắc đầu nhẹ – *"Ấy là can đởm uất kết, khí huyết ứ trệ. Gan như bếp lửa âm ỉ, mật đắng ngắt, hơi độc bốc lên, toát ra ngoài da thịt..."
"Còn kẻ nào mồ hôi nhễ nhại cả vùng lưng..." – thầy thở dài – *"Lại là chuyện của thận với phế. Thận hư không giữ được nước, phế khí suy yếu, phong hàn dễ xâm nhập. Lưng lạnh buốt, mồ hôi vã ra như tắm, ấy là chính khí đã hao tổn nhiều lắm..."
"Ngực ướt đẫm?" – thầy chỉ tay lên ngực mình – *"Tim đập dồn, phổi thở gấp. Tâm khí suy, phế khí trệ... Lồng ngực ấy chứa trái tim mệt mỏi, lá phổi không thông, mồ hôi mới trào ra như than thở..."
Thầy nắm lấy bàn tay người bệnh – lòng bàn tay lạnh ngắt mà ướt nhẹp:
"Bàn tay này ra mồ hôi... Là tâm tỳ lưỡng hư đấy. Lo âu hại tỳ, hồi hộp thương tâm. Ăn không ngon, ngủ không yên, tay cứ ướt sũng..."
"Còn bàn chân..." – thầy nhìn xuống đôi chân người bệnh – *"Lạnh buốt, mồ hôi nhễ nhại? Thận dương hư suy! Thận chủ cốt tủy, chủ hạ tiêu. Dương khí thiếu, chân như chìm trong nước lạnh..."
"Đầu tóc ướt như gội, dù trời mát mẻ?" – thầy gật gù – "Ấy là can hỏa thượng viêm, kết hợp tỳ khí hư nhược. Khí huyết không lên nuôi được não, can hỏa bốc lên thiêu đốt, mồ hôi trên đầu vì thế mà tuôn như suối..."
Thầy lang già đứng dậy, bước ra cửa, nhìn bầu trời âm u. Giọng thầy chùng xuống, đượm nỗi niềm:
"Còn người nào toàn thân đẫm mồ hôi, không rõ duyên cớ, không bởi lao lực hay nắng nóng..." – thầy quay lại, ánh mắt đầy cảnh báo – "Ấy là điềm báo lớn! Âm dương ly cách, chính khí suy vong. Cơ thể đã mất hết sự điều hòa, như chiếc thuyền không bánh lái giữa biển động. Bệnh mạn tính, tích tụ lâu ngày, đã đến hồi bộc phát..."
"Mồ hôi..." – thầy lẩm bẩm, như nói với chính mình – "Nó chính là lời thì thầm của tạng phủ đang lâm nguy. Người khôn, biết nghe lời thì thầm ấy từ sớm..."
TG: Luongytulong