09/08/2023
Em lại bị đánh nữa rồi, mỗi ngày trôi qua với em luôn là những trận đòn roi, những vết thương chèn chịt, vết thương cũ chưa lành lại thêm những vết thương mới, tay em chân em mọi chỗ trên cơ thể đều rất đau, em luôn che giấu nó đằng sau những bộ quần ào dài rộng thụng thịnh, em muốn mặc váy, quần đùi như các bạn nhưng những lần bị đánh mắng, bị phạt quỳ khiến đầu gối em thâm đen, bầm tím đôi khi là những cái đánh không ngừng vào bắp đùi nó khiến bắp đùi em bầm đen ứa máu. Mỗi khi đêm về những vết thương ấy làm em đau lắm chả thể nào ngủ được, họ đánh em bằng thanh gỗ đặc, nhỏ hơn cổ tay của em một tí. Mỗi khi thanh gỗ ấy vung lên hạ vào người em cảm giác đau đớn khiến em chết lặng, em vẫn cứ chịu đánh, chịu chửi và vẫn cứ khóc, ngày nào cũng vậy em bị đánh nhiều đến nỗi đôi khi em cũng chẳng thấy đau nữa lúc đó em lại nghĩ mình chết rồi ư hay đây là mơ sao mình chả thấy đau nhỉ? . Em vẫn luôn không hiểu tại sao lại sinh ra em và làm như thế với em, em chẳng có bạn, nói đúng hơn là em không được phép có bạn, không được sử dụng điện thoại di động, không được đi chơi, phải ở nhà. Đôi khi em tự nghĩ hay là mình chết đi cho xong nhỉ? Cuộc sống gì mà nhạt nhẽo, luôn phải chịu đánh, chịu oan ức, cố giải thích thì bị chửi là mất dạy và lại tiếp tục bị đánh, việc học thì luôn bị cản trở bởi những lí do hết sức vô lí : mày đi mua thuốc cho tao rồi mới được học, máy giặt hư rồi mày giặt đồ cho tao đi nuôi bây lớn mà không làm được tích sự gì bảo giặt có mấy bộ đồ cũng không làm, bộ nó nặng nề lắm hả?, ba nhậu xỉn rồi lấy xe chạy ra chở ba về, mày có đi ngủ đi không bật đèn sáng như thế rồi ai mà ngủ cho được?….. Ước gì đây chỉ là một giấc mơ nhỉ chỉ cần mình tỉnh dậy là mọi thứ đều biến mất.…