
15/04/2025
MẤT NGỦ Ở TUỔI 19!!!
Tối qua, một bé gọi cho P, mong được P hỗ trợ giúp “ngủ được một chút thôi cũng được.”
Giọng bé run run:
“Chị Phương ơi… 2 tuần rồi em không ngủ được… tóc em rụng nhiều lắm, ăn không nổi, em sợ quá… người em đờ ra luôn rồi…”
P nghe mà lặng người.
Ngồi với em một lúc, chỉ để em được thở. Được khóc. Rồi P hướng dẫn em thiền nhẹ nhàng để xoa dịu tinh thần.
⸻
Thời buổi này, mất ngủ, stress, trầm cảm… không còn là chuyện của riêng ai.
Người lớn, người già, người trẻ — ai rồi cũng chạm đến nỗi mỏi mệt đó.
Có những em mới 15, 16… đã thấy chán sống.
Có những người 40, 50… lại chỉ muốn ngủ mãi để không phải đối mặt.
P nhớ lúc mình từng rơi vào đáy tối của TC, cảm giác đó lạ lẫm và cô đơn, tuyệt vọng đến nhường nào, nên P hiểu người đang trải qua TC kinh khủng như thế nào.
Ngày ấy, có ai đó nói “TramCam” là cứ nhìn mình như bị gì ghê gớm lắm.
Còn bây giờ, ở quê P thôi, đều có người nhắn xin giúp ngủ, xin giúp yên trong đầu một chút, điều trị TC như thế nào,…
Tramcam bây giờ như… cảm mùa vậy !
⸻
P thật sự lo.
Lo cho những đứa trẻ đang lớn lên với quá nhiều áp lực.
Lo cho cả chính chúng ta – những người tưởng là mạnh mẽ – nhưng đêm về lại không thở nổi vì những điều trong lòng.
Và nếu được… bạn đừng ngại mở lòng.