07/05/2024
NGÀY QUỐC TẾ ĐIỀU DƯỠNG (International Nurses Day)
Chăm sóc người bệnh không chỉ là việc của Bác sĩ .
Nó phải là toàn bộ tâm -trí của nhân viên y tế nói chung và điều dưỡng khoa Mắt nói riêng
CUỘC THI "VIẾT VỀ KHOẢNH KHẮC NGHỀ ĐIỀU DƯỠNG" CHÀO MỪNG NGÀY QUỐC TẾ ĐIỀU DƯỠNG 12/5
SBD: 02
Họ và tên: Nguyễn Thị Thắm
Ngày sinh: 01/4/1990
Trình độ: Cao đẳng Điều dưỡng
Đơn vị công tác: Khoa Mắt - Bệnh viện đa khoa tỉnh Quảng Trị.
****
Điều dưỡng vẫn được ví như những “chiến sĩ thầm lặng”, như những “ánh sao đêm” vẫn cùng với người bệnh từng phút, từng giờ, từng ngày chống chọi lại bệnh tật đang hành hạ. Cùng với các bác sĩ, kỹ thuật viên, điều dưỡng chính là điểm tựa của người bệnh, là người trực tiếp chăm sóc, đồng hành và gắn bó với người bệnh nhiều nhất trong suốt quá trình điều trị.
Nhân ngày Quốc tế Điều dưỡng – 12/5/2024, tôi mong muốn được chia sẽ với các bạn đồng nghiệp với tất cả mọi người về niềm hạnh phúc, sự tự hào, lòng quyết tâm theo đuổi con đường mình đã chọn dẫu cho phía sau là rất nhiều khó khăn áp lực.
Thời học sinh thật sự mà nói tôi chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ làm nghề y hay cụ thể là nghề điều dưỡng. Vốn dĩ tôi muốn được làm một cô giáo đứng trên bục giảng dạy các em thơ. Nhưng không biết số phận đưa đẩy thế nào đã cho tôi đến với Nghề Điều dưỡng và đã gắn bó với nghề này hơn 13 năm qua. Có thể nói người chọn nghề nhưng cũng có thể nói là nghề chọn người, niềm vui của người thầy thuốc là đem lại sức khỏe cho mọi người. Trong suốt quảng thời gian làm nghề y của mình, tôi đã được gặp rất nhiều người, có người chỉ thoáng qua, nhưng cũng có những người đã để lại cho tôi những ấn tượng sâu sắc khó quên. Khi còn là sinh viên ngồi trên trên ghế nhà trường được các thầy cô truyền lại biết bao kiến thức kinh nghiệm trong nghề, đặc biệt là ngọn lửa nhiệt huyết đam mê với nghề Điều dưỡng này. Và khi ra trường, tôi được về công tác tại bệnh viện đa khoa tỉnh Quảng Trị, được những người anh người chị những người đi trước tiếp thêm sức mạnh động lực và tình yêu với nghề. Kể sao hết những công lao, những nghĩa tình sâu nặng; thật vinh dự và tự hào và biết ơn những thầy cô, anh chị động nghiệp đã dìu dắt, tiếp thêm sức mạnh để tôi luôn phấn đấu không ngừng vì sự tiến bộ của người Điều dưỡng, để tôi tiếp tục hành trình truyền ngọn lửa tình yêu nghề nghiệp của mình cho những thế hệ kế tiếp sau này.
Nghề y nói chung, Điều dưỡng nói riêng luôn phải đối mặt với nhiều tình huống, nhiều con người khác nhau, sẵn sàng với những ca trực thức trắng đêm theo sát tình hình người bệnh, thời gian ở trên bệnh viện còn nhiều hơn ở nhà, ở bên bệnh nhân còn nhiều hơn ở bên cạnh người thân. Chúng tôi mỗi người một nhiệm vụ, ai cũng xông xáo, tận tụy, làm việc không nề hà, có khi làm việc đến kiệt sức vì đói vì mệt vì áp lực nhưng không vì thế mà chúng tôi đình trệ công việc lại, chúng tôi vẫn làm việc miệt mài cho đến khi người bệnh qua cơn đau, cơn nguy kịch…Tôi còn nhớ như in, hồi đó (năm 2012) tôi còn làm việc tại phòng khám cấp cứu khoa Khám Bệnh, lúc đó đúng thời điểm trước tết bệnh nhân cấp cứu rất đông, sau khi nhận bàn giao ca trực xong ai cũng tất bật làm việc cho đến tận nữa chiều mà vẫn chưa được ăn cơm trưa, có một đồng nghiệp (xin được dấu tên) vì đói quá mà chân tay run rẩy vả mồ hôi ướt cả áo mặc dù trời đang lạnh phải vội vàng mở lấy một chai đường 10% để uống tạm rồi mới làm việc tiếp; rồi chúng tôi đang cấp cứu cho một bệnh nhân bị vết thương dao cắt ở cả đầu, mặt, cổ chảy máu rất nhiều, ngay lúc đó có một đám thanh niên tay vừa cầm gậy cầm dao lao vào bao vây la hét dọa nạt khiến cho bệnh nhân xung quanh sợ hãi bỏ chạy tán loạn. Thật sự thì lúc đó tôi và cả ca trực rất sợ hãi nhưng vẫn phải cố gắng giữ hết sức bình tĩnh để cấp cứu cầm máu cho bệnh nhân đang nguy kịch kia, và còn rất nhiều câu chuyện khác nữa…Cho đến khi tôi chuyển công tác lên khoa Mắt, hàng ngày vẫn tiếp xúc với nhiều bệnh nhân khác nhau bị những bệnh lý khác nhau tìm đến với khoa Mắt để được điều trị và chăm sóc nhằm mong muốn có được đôi mắt sáng khỏe mạnh. Có những bệnh nhân khi vào viện mang theo những cơn đau đầu đau mắt dữ dội do tăng nhãn áp, ước chừng chỉ muốn chết đi cho rồi vì không chịu nổi, vì đau quá mà mất bình tĩnh chửi bới ầm ĩ, rồi có những bệnh nhân bị mất đi một bên mắt vì tai nạn, đau đớn về thể xác lẫn tinh thần mà mất đi niềm tin vào cuộc sống thì chúng tôi vẫn phải cố gắng theo sát trấn tĩnh động viên chăm sóc tận tình để cho họ vơi bớt đi nỗi đau cố gắng điều trị…Tất cả những ngày tháng tôi đã đi qua, nó khiến cho tôi hiểu rằng nghề Điều dưỡng không đơn giản như cái nhìn của tôi thủa còn đi học, nó vất vả thầm lặng, hy sinh nhiều hơn sự công nhận của xã hội. Nhưng nghề nào cũng vậy, nó tuyệt vời hay nhàm chán đều do cảm nhận của mỗi người, và tôi luôn tự hào về nghề mà tôi đã chọn. Càng tự hào hơn khi vừa qua trận đại dịch Covid-19 ( từ năm 2019) – một trận đại dịch kinh hoàng mà không một ai có thể nghĩ rằng mình có thể vượt qua tại thời điểm đó, nó cướp đi vô số sinh mạng người dân trong đó có cả những đồng nghiệp của chúng tôi, làm cho cuộc sống xáo trộn bế tắc, nó hoành hành và diễn biến phức tạp trên cả thế giới nói chung và ở Việt Nam nói riêng. Vậy mà toàn dân đã đoàn kết cùng nhau chung tay chống dịch, đặc biệt không thể quên được những ngày tháng gian khổ mà những chiến sĩ áo trắng ngày đêm đương đầu chống dịch nơi tuyến đầu, trực tiếp chiến đấu với kẻ thù không nhìn thấy, dẫu biết phải rời xa bố mẹ, vợ chồng, con cái không biết lúc nào gặp lại, dẫu đó là một cuộc chiến nguy hiểm có thể hy sinh cả tính mạng, nhưng điều đó không hề làm họ run sợ mà lui bước, họ sẵn sàng thu xếp hành trang cho chuyến đi chưa biết ngày trở về để vào hỗ trợ cho các tỉnh miền nam – nơi đó là điểm nóng của dịch bệnh Covid-19 lúc bấy giờ. Bước vào trận chiến, họ đã phải làm việc liên tục với cường độ cao trong nhiều ngày, thường xuyên tiếp xúc với sự ra đi của nhiều bệnh nhân ngay trước mắt mình, điều này khiến cho lực lượng y bác sĩ và điều dưỡng kiệt sức. Thế nhưng họ vẫn cố gắng gồng mình không bỏ cuộc cho tới cuối cùng để chiển thắng đại dịch. Vì tất cả sự hy sinh đó mà tôi nhìn lại những gì mình đã trải qua chưa là gì cả, nó giúp tôi càng có động lực để cố gắng hơn, tự hào hơn và yêu nghề hơn bao giờ hết.
Làm nghề Điều dưỡng vất vả áp lực là vậy nhưng chúng tôi rất hạnh phúc khi có thể cùng nhau giành lại sự sống, đem lại sức khỏe cho người bệnh. Hạnh phúc là khi nhận được cái vẫy tay chào cùng nụ cười, ánh mắt long lanh, khuôn mặt rạng rỡ, lời cảm ơn của người bệnh và người nhà người bệnh khi rời khoa. Nghề nào đi nữa cũng cần có chữ “Tâm”, nghề điều dưỡng thì lại càng cần hơn nữa khi hàng ngày phải chứng kiến bao cảnh đời bất hạnh, bao căn bệnh hiểm nghèo, bệnh tật hành hạ thể xác và tinh thần người bệnh. Tôi luôn tự hào khi được khoác lên mình chiếc áo blouse trắng, luôn tận tâm trong công việc để xứng đáng với hai chữ “Điều dưỡng”.
“Em có tình yêu được làm nghề điều dưỡng
Đem yêu thương đến tất thảy mọi người
Chẳng sợ khó khăn, chẳng màng gian khổ
Mang nụ cười xoa dịu những cơn đau.”