
14/05/2025
Rất mong được như thế!
CHÚNG TÔI LÀ Y BÁC SĨ – KHÔNG PHẢI BIA ĐỠ ĐÒN
Cô bác anh chị kính mến, em là bs Phong – người làm nghề bằng cả trái tim và lòng tin vào sự tử tế. Hôm nay em viết những dòng này không phải để kê toa, không phải để hướng dẫn cách xông hay cách uống thảo dược gì… mà để nói ra nỗi đau không chỉ riêng em – mà là của cả một tập thể áo trắng, đang ngày đêm làm việc giữa ranh giới sinh tử.
Chúng em là người thầy thuốc. Không phải thánh. Không phải thần. Không phải máy móc. Chúng em có nhịp tim. Có nỗi sợ. Có phút mệt mỏi. Nhưng phía sau lưng là sinh mạng người bệnh – nên luôn gồng mình lên để vững vàng, để tiếp tục cứu chữa, để không bỏ cuộc.
Nhưng điều gì sẽ xảy ra khi ngay cả người đi cứu người – lại phải tự cứu chính mình khỏi những đòn thù vô lý?
Cô bác anh chị ơi… Bạo hành y tế không còn là chuyện hiếm. Những cái tát, cú đấm, lời sỉ nhục – không chỉ gây đau thể xác, mà còn tạo nên những vết thương âm ỉ trong lòng người thầy thuốc. Nó làm vỡ vụn sự tôn trọng. Nó bào mòn lòng yêu nghề. Nó khiến người thầy thuốc không còn dám toàn tâm chữa bệnh… vì sợ.
Em đã từng nhìn thấy một đồng nghiệp – một cô điều dưỡng nhỏ bé – đứng run rẩy trong phòng cấp cứu sau khi bị người nhà bệnh nhân đánh. Đôi tay cô vẫn cầm kim tiêm, nhưng ánh mắt thì ướt nhòe. Lúc đó, em đau lắm – không chỉ vì cô ấy bị đánh, mà vì em biết – trong trái tim cô, một vết rạn đã hình thành. Và vết rạn ấy sẽ khó lành hơn bất kỳ vết thương thể xác nào.
Người làm nghề y, dù trong Tây y hay Đông y, đều mang trong mình một lời nguyện thầm lặng: “Lấy nỗi đau của người làm trách nhiệm của mình.” Nhưng nếu chính họ lại trở thành nạn nhân của bạo lực – thì ai sẽ là người tiếp tục giữ cho ngọn lửa y đức được cháy sáng?
Y học cổ truyền từ bao đời nay dạy chúng ta rằng: “Trị bệnh, trước phải trị tâm. Cứu người, trước phải giữ nghĩa.” Một người bệnh được chữa lành không chỉ bởi thuốc hay tay nghề – mà là bởi niềm tin họ dành cho thầy thuốc. Vậy nếu thầy thuốc cứ phải sống trong sợ hãi, thì lấy đâu ra niềm tin? Nếu phòng khám trở thành nơi nguy hiểm, thì lấy đâu ra bình yên để chữa bệnh?
Cô bác anh chị à!!!
Em không viết bài này để đòi sự thương hại. Càng không phải để kể khổ. Em viết bằng cả sự tha thiết – với một mong muốn duy nhất: Chúng ta cùng lên tiếng để chấm dứt bạo hành y tế.
- Hãy để phòng cấp cứu là nơi cứu người – không phải nơi để trút giận.
- Hãy để chiếc áo blouse trắng được là biểu tượng của nhân ái – không phải là mục tiêu của bạo lực.
- Hãy để y bác sĩ được làm nghề bằng trái tim – chứ không phải bằng nỗi sợ!
Chúng em không cần đặc quyền, chỉ cần được bảo vệ đúng mức.
Nếu một người bác sĩ bị đánh, không chỉ họ đau – mà cả nền y tế bị tổn thương. Nếu một điều dưỡng bị tát, không chỉ cô ấy hoảng loạn – mà biết bao sinh viên y đang nuôi ước mơ cũng lặng lẽ gập lại ước mơ ấy. Và rồi, ai sẽ là người đứng nơi đầu sóng ngọn gió khi cô bác anh chị cần được cứu?
Một xã hội văn minh không thể im lặng trước bạo lực – nhất là bạo lực với người cứu người.
Nếu cô bác anh chị thương ngành y, nếu thấy lời em nói có ý nghĩa, hãy cùng em chia sẻ bài viết này. Để mỗi người biết rằng: tôn trọng y bác sĩ không chỉ là phép lịch sự – mà là đang góp phần xây dựng một hệ thống y tế nhân văn và an toàn cho chính mình và người thân.
Chúng tôi là bác sĩ. Chúng tôi không cần được tung hô. Nhưng chúng tôi nhất định cần được tôn trọng.
Em cảm ơn cô bác anh chị đã đọc đến những dòng cuối cùng. Cảm ơn vì đã đồng cảm – và hy vọng rằng, từ sự đồng cảm này, chúng ta cùng nhau tạo nên một xã hội tốt đẹp hơn – nơi người thầy thuốc có thể làm nghề bằng sự an nhiên, bằng lòng yêu nghề, bằng niềm tin rằng: Chữa lành – là điều thiêng liêng nhất.
Bs Phong – người viết bài này bằng sự biết ơn và trái tim đang rất cần được lắng nghe.
Ảnh: Điều dưỡng bị người nhà hành hung, đấm liên tiếp vào mặt