06/10/2025
𝐍𝐡𝐮̛̃𝐧𝐠 𝐛𝐮̛𝐨̛́𝐜 𝐜𝐡𝐚̂𝐧 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐦𝐨̉𝐢!!!
Những ngày sau lũ, khi nhiều người dân vẫn còn loay hoay với những tổn thất, thì ở một nơi khác, những bước chân thầm lặng vẫn đang băng băng trên những con đường đầy bùn đất, nước ngập.
Đó là những nhân viên y tế tại các trạm — những con người mặc áo blouse trắng nhưng luôn lấm lem bùn đất trên hành trình đến với bà con. Họ đi từng xóm, vào từng nhà, từ vùng cao ráo đến nơi nước vẫn còn ngập quá đầu gối, để xử lý nguồn nước, khử khuẩn giếng, cấp thuốc, khám bệnh và tuyên truyền hướng dẫn vệ sinh môi trường, cùng các đoàn thể dọn dẹp, khiêng đồ cho người dân. Họ đi không kể đó là thứ Bảy hay Chủ nhật, không phân biệt ngày hay đêm.
Có người nhà vẫn ngập, đồ đạc còn ngổn ngang chưa kịp dọn, nhưng vẫn buộc lại mái tóc, khoác chiếc áo blouse và lên đường. Có những đôi chân lội nước đến mức dị ứng, mẩn đỏ, có những khuôn mặt sưng tấy vì phải tiếp xúc thường xuyên với Cloramin B. Thế nhưng không một ai than vãn.
Chị Năm nhân viên y tế ở Tiên Đồng nói: “Thôi cố gắng được từng nào cho dân hay từng em ạ.”
Một câu nói mộc mạc nhưng chứa đựng cả một tinh thần trách nhiệm và lòng tận tụy với nhân dân.
Các cán bộ trạm y tế không cần được gọi là anh hùng. Họ chỉ đang làm công việc của mình — nhưng cái cách họ làm, trong hoàn cảnh này, lại khiến chúng ta thêm một lần tin rằng: giữa những khó khăn, vẫn có những ngọn đèn âm thầm thắp sáng sự tử tế.
Xin được trân trọng gửi lời cảm ơn đến những “bước chân không mỏi” ấy. Vì nhờ họ, người dân sau lũ không chỉ được chữa lành về sức khỏe, mà còn được sưởi ấm bằng tình người.