28/09/2021
ĐÊM NAY, MẸ TRỰC CẤP CỨU NHÉ!
Mình ghét bệnh viện, mình cũng ghét mẹ!
---------------------
Mẹ mình là điều dưỡng, mẹ đi trực suốt và mẹ hình như chẳng quan tâm tới mình. Mảnh giấy note quen thuộc chi chít trên tủ lạnh, bàn học, bàn ăn với y sì nội dung: "Đêm nay mẹ trực, con chịu khó ăn cơm một mình nhé". Mẹ cũng chẳng quan tâm mình học hành thế nào, thậm chí sinh nhật 15 tuổi của mình mẹ cũng báo bận nốt vì trực chiến hồi đại dịch sốt xuất huyết.
Mình chẳng muốn mẹ làm điều dưỡng nữa, mình muốn mẹ chỉ ở nhà thôi hay chí ít mẹ có thời gian dành cho mình. Mình ghét nghề Y và tự nhủ sẽ không bao giờ nối gót mẹ.
Nhưng,
Mọi chuyện đã thực sự thay đổi khi mình bước sang tuổi 16.
---------------
Trong một chuyến đi tình nguyện cùng CLB âm nhạc của trường phổ thông, mình cùng mọi người được di chuyển tới một xóm nghèo có đầy những bệnh nhân bị bệnh PHONG.
Chứng kiến những em nhỏ bị căn bệnh quái ác dày vò, tự kỷ xa lánh người lạ tới thăm mà mình không khỏi rơi nước mắt. Những cơn đau kéo dài, hình hài xinh đẹp từ lúc mới sinh ra nay trở nên khuyết tật...Họ là những cư dân vùng quê cùng bị bệnh PHONG quy tụ về đây thành một xóm nhỏ, sống nhờ tấm lòng hảo tâm của xã hội. Tuy vậy nhưng họ thiếu thốn mọi mặt về thuốc men, quần áo, thức ăn,..
Nhìn khung cảnh đó trong lòng mình nhói lên cảm giác thương cảm và bất lực, mình muốn cứu chữa cho những bệnh nhân đó, những em nhỏ vẫn giữ được nụ cười rất hồn nhiên.
Ngay từ giây phút đó mình đã tự nhủ sẽ cố gắng để mai này trở thành 1 nhân viên y tế giỏi giống mẹ, sẽ giúp đỡ nhiều người thoát khỏi bệnh tật. Trong lòng cũng thầm xin lỗi mẹ vì những trách móc bấy lâu và thấy yêu thương màu áo blouse trắng hơn bao giờ hết.
---------------
Với mỗi người mẹ khoác lên mình tấm áo blouse đều có chung một nỗi niềm tủi thân cực kỳ lớn khi không thể toàn vẹn trách nhiệm làm vợ và thiên chức làm mẹ của mình. Mỗi đêm trực là một đêm dài với những lo lắng và trăn trở. Công việc chăm sóc và cứu người đầy tự hào nhưng cũng lắm gian nan.
Với chúng tôi - gia đình chính là sức mạnh lớn nhất. Là động lực để vượt qua khó khăn trong nghề nghiệp và lạc quan hơn trong cuộc sống.
Mong lắm những ai là bệnh nhân, là người thân là gia đình, hãy thông cảm và chia sẻ cùng chúng tôi.