03/11/2020
𝗗𝗮̣𝘆 𝗰𝗼𝗻 𝘁𝗵𝗼̂𝗻𝗴 𝗾𝘂𝗮 𝟭𝟮 𝗰𝗮̂𝘂 𝗰𝗵𝘂𝘆𝗲̣̂𝗻 𝘆́ 𝗻𝗴𝗵𝗶̃𝗮 𝗯𝗮̂́𝘁 𝗰𝘂̛́ 𝗯𝗼̂́ 𝗺𝗲̣ 𝗻𝗮̀𝗼 𝗰𝘂̃𝗻𝗴 𝗻𝗲̂𝗻 đ𝗼̣𝗰:
1.Một lần, đứa con gái 3 tuổi của tôi chạy nhảy và vô tình bị va đầu vào cái bàn và mếu máo. Nó ngước mắt lên nhìn tôi và rưng rưng rồi trỏ tay về phía cái bàn giống như là cái bàn đó làm đau con bé vậy. Thấy thế, tôi cứ mặc kệ nó, bước nhẹ nhàng đến chiếc bàn kia và giả vờ xoa nhẹ rồi hỏi: “ Ai làm đau bạn vậy?”.
Sau đó, tôi lại bước đến phía đứa con nhỏ bé của mình và từ từ xoa đầu con và hỏi: “Có phải vừa rồi con va vào bạn không?”. Con bé từ từ nhìn xuống, rồi gật đầu nói: “Vâng, con va vào bạn”.
Qua câu chuyện này, tôi đã dạy con tôi cách tự nhận trách nhiệm về mình, không nên đổ lỗi cho người khác.
2.Năm con tôi bắt đầu vào học lớp 1, độ tuổi này trẻ thường có sự thay đổi nhiều về tâm lý do thay đổi môi trường học, tiếp xúc với nhiều bạn bè mới, học hỏi nhiều điều mới lạ. Có một hôm, con về nói với tôi là bị một bạn ở lớp bắt nạt. Cứ thế, con bé mang một bộ mặt “nặng trĩu”, cáu gắt trong suốt bữa cơm. Sau đó, nó vào phòng riêng và đóng sầm cửa phòng lại sau khi vừa hết bữa. Thấy vậy, tôi mới gọi con bé ra và nói với con rằng: “Mẹ biết là tâm trạng con không tốt. Nhưng mẹ không muốn con buồn mà ảnh hưởng đến mọi người xung quanh. Bởi vậy nên mẹ sẽ cho con thời gian tự suy nghĩ đến khi nào con cảm thấy ổn hơn thì con hãy bước ra ngoài. Bây giờ mẹ sẽ giúp con khóa cửa phòng lại. Bao giờ con thấy vui trở lại thì hãy gọi mẹ”.
Khoảng 5 phút sau, nó gõ cửa và nói vọng ra: “Mẹ ơi con ổn rồi, mẹ mở cửa cho con ra ngoài chơi đi”. Và nó được ra ngoài chơi.
Đến bây giờ, con tôi được 18 tuổi, nó đã học được cách tự kiểm soát cảm xúc để không ảnh hưởng đến mọi người xung quanh.
3.Năm con tôi học lên cấp 2, do nhà gần trường nên con bé không phải đi sớm như trước. Bởi vậy nên nó quen với việc dậy trễ hơn. Tôi cũng không muốn ngày nào cũng phải thúc giục con dậy vì muốn con tự lập từ những việc nhỏ của chính bản thân mình. Có một thời gian, con tôi bắt đầu đi học muộn nhiều hơn, bởi vậy nên tôi mới đưa ra một thỏa thuận với con bé rằng nếu hôm nào dậy muộn quá giờ thì ngày hôm sau con sẽ không cần phải đi học nữa mà phải ở nhà làm việc nhà giúp mẹ.
Có một lần con tôi quên đi cái thỏa thuận ấy và cố tình ngủ thêm khi báo thức đã reo. Kết quả là con bé đến trường muộn. Ngày hôm sau, tôi đã xin nghỉ làm một hôm để ở nhà kèm cặp con làm việc nhà. Tôi cho con tự giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, rửa bát,...
Đến cuối ngày thì nó mệt quá và khóc. Nó nói với tôi rằng: “Mẹ ơi, mai cho con đi học đi, con không đi muộn nữa, con muốn đi học”
Kể từ đó, con tôi đã học được ý nghĩa của những nguyên tắc trong cuộc đời của nó.
---
Còn 9 câu chuyện nữa, tôi sẽ dành cho những bố mẹ thực sự yêu thương và quan tâm đến con cái của mình. Và tôi sẽ chia sẻ nó vào ngày mai
---
Nếu thấy nhưng câu chuyện trên thật sự Ý NGHĨA với bạn.
Hãy LIKE TRANG để nhận 09 câu chuyện còn lại không bị bỏ lỡ những kiến thức về dinh dưỡng não bộ cùng những câu chuyện ý nghĩa về phương pháp nuôi dạy con hằng ngày nhé.