
09/08/2025
Im lặng và lăng nghe… chỉ vậy thôi.
Có một lần, tôi ngồi cùng một người bạn sau một ngày dài cả hai đều mệt. Chúng tôi ngồi đó, không ai nói một lời. Chỉ nghe vài tiếng chuông tôi gõ. Ban đầu, khoảng lặng khiến tôi hơi bối rối tôi muốn nói điều gì đó cho không khí bớt “nặng”. Nhưng rồi tôi chợt nhận ra, sự im lặng đó lại không hề khó chịu. Nó như một tấm chăn mỏng, phủ nhẹ lên cả hai, cho phép chúng tôi được thở, được ở cạnh nhau mà không cần phải làm gì để chứng minh sự hiện diện của mình.
Từ khoảnh khắc ấy, tôi hiểu ra rằng: im lặng không phải là khoảng trống thiếu hụt, mà là một không gian đầy đủ đủ để ta thấy mình, đủ để ta cảm nhận người đối diện, đủ để những mạch cảm xúc sâu nhất có thể cất tiếng.
Im lặng là khi ta thu mình khỏi những ồn ào, cả bên ngoài lẫn bên trong. Là khi ta không còn phải trả lời ngay lập tức, không phải chứng minh điều gì, không phải gồng mình để tỏ ra mạnh mẽ. Trong im lặng, ta bắt đầu nghe rõ những tiếng rất khẽ: tiếng thở dài đã nén lại từ lâu, tiếng nhịp tim đang hối hả vì lo âu, tiếng gọi của sự mỏi mệt muốn được nghỉ ngơi.
Và khi ta lắng nghe không chỉ bằng tai, mà bằng cả sự hiện diện trọn vẹn ta sẽ nhận ra rất nhiều điều vốn vẫn ở đó, chỉ là ta chưa từng để ý. Ta nghe được những lời không nói thành câu, những nỗi đau được giấu sau nụ cười, những yêu thương chưa kịp gửi đi. Ta nghe được cả những tín hiệu từ chính cơ thể mình: rằng ta đang cần ngủ nhiều hơn, ăn chậm lại, hít sâu hơn, hoặc chỉ đơn giản là buông điện thoại xuống để nhìn một tia nắng chiều.
Lắng nghe sâu không chỉ là một kỹ năng, mà là một phẩm chất. Nó đòi hỏi ta phải buông bỏ nhu cầu chen vào, nhu cầu sửa chữa, nhu cầu “đưa ra giải pháp” ngay lập tức. Bởi đôi khi, điều người khác cần không phải là lời khuyên, mà là sự an toàn để họ có thể mở lòng. Điều chính mình cần, cũng không phải là một lối thoát tức thì, mà là một nơi đủ yên để mình có thể nhìn rõ.
Sức mạnh của im lặng và lắng nghe nằm ở chỗ: nó chữa lành mà không cần ồn ào. Nó cho phép cảm xúc được chảy, vết thương được thở, và năng lượng được hồi phục. Khi ta im lặng và lắng nghe đủ lâu, trí tuệ bắt đầu xuất hiện không phải trí tuệ đến từ sách vở, mà là trí tuệ của chính trải nghiệm sống. Ta hiểu vì sao mình từng đau, vì sao mình từng lạc lối, và vì sao mình có thể tha thứ trước tiên là cho mình, rồi mới cho người khác.
Trong trị liệu, tôi đã chứng kiến nhiều khoảnh khắc diệu kỳ như thế. Có người đến với những câu chuyện dài đầy nước mắt, nhưng khi họ nhận ra mình được lắng nghe thực sự không phán xét, không chen ngang họ bắt đầu nói chậm lại, hít sâu hơn, và đôi khi… họ im lặng. Chính trong khoảng im lặng đó, sự chuyển hóa diễn ra. Như thể họ vừa tìm thấy một chiếc ghế nghỉ trên con đường mỏi mệt.
Tiếng chuông trong những buổi sound bath cũng hoạt động giống vậy. Nó không vội vàng. Mỗi nhịp ngân dài như một lời mời: “Dừng lại. Nghe đi. Nghe chính mình.” Khi người nghe thực sự cho phép mình buông xuống, tiếng chuông sẽ dẫn họ trở về với một vùng an toàn bên trong nơi mọi bão giông chỉ còn là tiếng vọng xa.
Có một học viên từng chia sẻ với tôi sau buổi trị liệu rằng: “Em đã khóc rất nhiều. Nhưng em không khóc vì buồn, mà vì lần đầu tiên sau nhiều năm, em thấy mình thật sự được nghe cả từ người khác và từ chính em.”
Tôi tin rằng, trong một thế giới ngày càng ồn ào, im lặng và lắng nghe chính là hai món quà quý nhất mà ta có thể trao cho mình và cho nhau. Không tốn kém, không cầu kỳ, nhưng đủ để mở ra những cánh cửa đã lâu khép chặt. Và đôi khi, đó chính là điểm khởi đầu cho mọi sự chữa lành.