23/09/2025
TÂM HÀN - CÁI LẠNH LỚN NHẤT CỦA NGƯỜI PHỤ NỮ
Cô bác, chị em mình thương mến,
Có bao giờ chị ngồi một mình, giữa buổi chiều muộn, tự hỏi:
Mình mệt… vì điều gì?
Không ốm, không đau, không bệnh lý rõ ràng, mà sao cơ thể nặng nề, tâm trí thì buốt lạnh như sương sớm tháng Chạp?
Người phụ nữ có thể chịu lạnh bên ngoài.
Nhưng một khi bên trong lạnh, đó mới là cái lạnh khiến nhan sắc úa tàn, tình cảm hao mòn, và khí huyết khô cạn.
Cái lạnh đó… gọi là TÂM HÀN.
Trong lý luận dưỡng sinh của Y học cổ truyền, TÂM là nơi cất giữ thần sắc và cảm xúc.
TÂM mà lạnh – thì toàn thân sẽ lạnh.
TÂM mà bế tắc – thì gan tỳ thận cũng theo đó mà đuối dần.
- Khi không được yêu thương đủ → Gan uất.
- Khi cố gắng quá sức, nuốt nghẹn bao điều → Tỳ hư.
- Khi thất vọng lặp đi lặp lại → Thận suy.
- Khi nước mắt không thể rơi, lòng không thể nói… → Khí huyết chẳng còn đường mà lưu thông.
Người phụ nữ ấy – vẫn sống, vẫn chăm chồng nuôi con, vẫn lo toan vẹn tròn –
… nhưng bên trong đã mòn mỏi mà không ai hay.
Em gặp không ít chị đến khám, nhìn vào ánh mắt đã biết:
Không phải cơ thể mỏi mệt, mà là tâm hồn đang kêu cứu.
Và khi em hỏi: “Chị có còn thương mình không?”
Nhiều người im lặng thật lâu… rồi bật khóc.
Nhưng TÂM cũng là nơi dễ hồi sinh nhất –
Chỉ cần một tia ấm, một cái siết tay, một câu “chị xứng đáng được hạnh phúc” –
là từ nơi lạnh nhất ấy, sự sống sẽ trở mình.
Vậy nên, cô bác, chị em mình ơi…
Hãy tự nhóm lại ngọn lửa nhỏ trong lòng mình, mỗi ngày, một chút:
- Một buổi sáng chải đầu chậm rãi, như vuốt lại suy tư.
- Một bữa cháo ấm, nấu vì yêu mình, không chỉ vì trách nhiệm.
- Một hơi thở sâu xuống bụng, để khí thông, huyết chảy.
- Một lời nói yêu thương với bản thân: “Mình đang cố gắng, và mình xứng đáng.”
Không có bài thuốc nào chữa lành nỗi lạnh trong lòng một người phụ nữ ngoài chính sự trở về và yêu thương của chị ấy dành cho mình.
Em viết bài này không chỉ để chia sẻ một kiến thức y học, mà là để gửi một lời nhắn nhỏ đến từng chị em – nếu hôm nay chị thấy trong lòng hơi buốt, trong ngực hơi thắt… thì xin hãy dừng lại. Nhẹ nhàng thôi. Hít một hơi. Rồi tự nhủ:
“Không ai hiểu mình bằng chính mình. Và cũng không ai có thể cứu mình bằng chính mình.”
Nhưng em tin – chị có thể. Chị luôn có thể.
Nếu bài viết này chạm đến lòng chị –
Xin hãy lan toả đến một người phụ nữ khác đang cần nó.
Có thể là bạn, là mẹ, là em gái… hay là chính người phụ nữ trong gương mỗi sáng.
Thân gửi,
Thu Phong ❤️