TTA life

TTA life Sinh lão mạnh tử

26/10/2025

Thứ làm ta mệt không phải công việc, mà là độc tố chưa ra được.
Càng ít đi ngoài, ít đổ mồ hôi, ít cười to thì càng mau già.
Già không phải vì tuổi mà vì tắc trong người.

CÁCH LÀM ĐÚNG VỚI BỆNH TỰ MIỄNHệ miễn dịch được sinh ra để nhận diện và tiêu diệt những gì lạ với cơ thể. Nhưng trong bệ...
25/10/2025

CÁCH LÀM ĐÚNG VỚI BỆNH TỰ MIỄN
Hệ miễn dịch được sinh ra để nhận diện và tiêu diệt những gì lạ với cơ thể. Nhưng trong bệnh tự miễn, cơ chế phân biệt “ta” và “địch” bị rối loạn.

Các tế bào miễn dịch, đặc biệt là lympho T và B, sau khi bị kích hoạt quá mức bởi stress oxy hóa, viêm mạn hoặc độc tố môi trường, bắt đầu coi chính mô cơ thể là vật lạ. Chúng sản sinh kháng thể tự miễn và cytokine gây viêm, tạo thành chuỗi phản ứng tấn công dây chuyền.

Càng cố ức chế miễn dịch bằng thuốc hay kích thích mạnh, hệ thống này càng dễ loạn. Vì gốc rễ của tự miễn là mất định hướng.

Muốn chữa, không phải ức chế, mà là đưa hệ thống ấy về trạng thái quân bình giảm độc tố, giảm stress, khôi phục tín hiệu điện sinh học tế bào và để cơ thể học lại cách nhận diện chính mình.

Thứ nhất, giải độc môi trường nội sinh: loại bỏ các yếu tố khiến tế bào phát tín hiệu sai như đường tinh luyện, dầu tinh luyện, hóa chất, stress, thiếu ngủ…. Vì mỗi khi tế bào bị viêm âm ỉ, nó phát ra cytokine và ROS khiến miễn dịch hiểu nhầm đó là vùng nhiễm khuẩn.

Thứ hai, khôi phục điện sinh học tế bào: duy trì chênh lệch điện thế -70 mV bằng cách bổ sung khoáng tự nhiên (Na⁺, K⁺, Mg²⁺), tắm nắng, tiếp đất, vận động nhịp nhàng, chanh muối… Đây là cách để tế bào nhận diện nhau đúng.

Thứ ba, giảm quá tải miễn dịch, ngừng kích thích liên tục bằng thuốc, vacxin, hoặc men vi sinh nhân tạo… Hãy cho hệ miễn dịch thời gian im lặng để học lại nhịp sinh học thật của nó.

Và cuối cùng, hồi phục môi trường sinh học tự nhiên bằng không khí sạch, thực phẩm thật, nước sạch, và sự bình an trong tâm.
Khi thân, tâm, điện thế đồng pha hệ miễn dịch đúng sẽ quay lại. LV
(Ảnh mạng)

Muốn đường trong máu trở về tế bào, ta phải làm cho tế bào nhớ lại cách “mở cửa”. Mà tế bào chỉ mở cửa khi có điện thế, ...
24/10/2025

Muốn đường trong máu trở về tế bào, ta phải làm cho tế bào nhớ lại cách “mở cửa”. Mà tế bào chỉ mở cửa khi có điện thế, khi có oxy, khi có khoáng và khi có ánh sáng. Đó là bốn thứ mà người hiện đại đang đánh mất dần.

Bắt đầu từ ăn.
Ăn ít lại, đơn giản lại, ăn những thứ còn sự sống, rau mọc từ đất, hạt còn nguyên vỏ, đường đến từ mía, mật ong, trái cây theo mùa.

Đừng tin vào những “đồ ăn sạch” được đóng gói quá kỹ vì càng cách xa đất bao nhiêu, nó càng thiếu năng lượng sống bấy nhiêu.

Ăn chậm, nhai kỹ, cảm nhận vị ngọt tự nhiên tan dần trong miệng. Khi ăn bằng sự biết ơn, cơ thể sẽ tiết ra insulin một cách tự nhiên và dịu dàng, chứ không hoảng loạn.

Tiếp đến là thở.
Người tiểu đường thở nông. Họ sống vội, hít vào không đủ, thở ra không hết. Mà chính trong hơi thở, cơ thể mới đốt được đường.

Mỗi lần hít sâu, oxy đi vào máu, mở đường cho phản ứng oxy hoá, đường mới được “cháy” để thành năng lượng.

Hãy tập thở chậm, thở sâu, đặc biệt là thở ra dài hơn hít vào. Đó là cách cơ thể tự “xả” CO₂, giảm axit và làm sạch máu

Rồi đến vận động.
Chỉ cần trở lại với nhịp sống thật: đi bộ dưới nắng sáng, làm vườn, phơi quần áo, leo cầu thang, xách nước tập tạ, chạy bôk, cười thật to. ..

Cơ bắp chính là nhà máy đốt đường tự nhiên nhất. Không vận động, đường không cháy, insulin sẽ bị bỏ quên.

Sau đó là ngủ.
Cơ thể tái tạo insulin trong giấc ngủ. Một người thức khuya thường có đường huyết cao dù ăn ít. Ánh sáng xanh, căng thẳng, làm việc đêm khiến tuyến tụy không được nghỉ. Ngủ chính là “nhịn ăn của tâm trí”.

Cuối cùng là tâm thế.
Không thể chữa tiểu đường khi còn giận, lo, sợ. Cảm xúc tiêu cực làm tuyến thượng thận tăng tiết cortisol, hormone này đối kháng insulin. Tức là chỉ cần lo nhiều, đường đã tăng mà không cần ăn.

Hãy cười, hãy chơi, hãy nói chuyện với người mình thương, hãy trồng một cái cây. Cảm xúc ấm áp chính là insulin tự nhiên của trái tim.

Nếu muốn hỗ trợ thêm, hãy dùng nước TTA như một phần của hành trình phục hồi điện thế tế bào. TTA không chữa tiểu đường, nhưng giúp tế bào sạch, tăng oxy, cải thiện dẫn truyền điện sinh học… Từ đó, mọi cơ chế trong cơ thể tự trở lại nhịp bình thường.

22/10/2025

Trời mưa lạnh như này, mà được ôm ai béo béo, mềm mại, êm ái, thơm tho… thì chắc khỏi cần lên tiên, tiên cũng xin xuống.
Mùa này nên ăn tăng chất béo và ngọt lên. Mỡ giữ nhiệt, đường sinh năng lượng. Người tròn một chút, lòng ấm rất nhiều.

Mùi của sự sốngNhững người bị ám ảnh bởi hóa chất thường lầm tưởng TTA giống những thứ công nghiệp họ từng dùng. Nhưng t...
21/10/2025

Mùi của sự sống
Những người bị ám ảnh bởi hóa chất thường lầm tưởng TTA giống những thứ công nghiệp họ từng dùng. Nhưng thật ra, phần lớn mùi đó đến từ HOCl và ClO₂ hai hợp chất mà chính cơ thể con người vẫn tự tiết ra mỗi khi cần chống lại vi khuẩn, virus, tế bào ung thư.

Chỉ khác ở chỗ, trong chai TTA, quá trình ấy được làm mạnh hơn một chút, bằng điện phân muối ăn. Thay vì đợi cơ thể tự tiết ra từng giọt, ta chủ động mang sức mạnh ấy ra bên ngoài, dùng ngay khi cần.

Chúng ta sợ mùi đó, trong khi vẫn hít đầy phổi nước hoa tổng hợp, chất tẩy công nghiệp, hương liệu rửa tay.. những thứ được pha trộn trong phòng thí nghiệm.

Mùi của TTA không phải mùi clo. Đó là mùi của bạch cầu đang làm việc, mùi của tế bào đang tự cứu mình, mùi của sự tái sinh.

Tôi đã từng sợ những vết sẹo. Giờ tôi chỉ thấy chúng thiêng liêng.“Phụ nữ đẹp nhất khi không thuộc về ai.”Tôi lại thấy, ...
20/10/2025

Tôi đã từng sợ những vết sẹo. Giờ tôi chỉ thấy chúng thiêng liêng.

“Phụ nữ đẹp nhất khi không thuộc về ai.”
Tôi lại thấy, họ đẹp nhất khi dám thuộc về ai đó đến mức rạn nứt cả thân thể mà vẫn mỉm cười.

Những vết rạn trên bụng, những vết sẹo mổ ấy là nơi một linh hồn đã bước ra từ cơ thể họ, mang theo cả hơi thở, máu, và tình yêu của người mẹ.

Nhiều người nhìn những vết ấy và nói “xấu”.
Nhưng thật ra, thứ hoàn hảo nhất trên đời này, luôn phải trả giá bằng một chút rạn nứt.

Giống như hạt mầm phải nứt vỏ mới mọc, đất phải nứt mới trổ cây, và người phụ nữ phải “rạn nứt” mới thành mẹ.

Cho nên, đừng photoshop những vết rạn ấy đi. Cứ để nguyên.

Vì đó không phải khuyết điểm, mà là “chứng chỉ hành nghề làm mẹ” được cấp bởi chính tạo hoá.

Sao anh không đóng chai nhỏ, thùng nhỏ như mấy chai thuốc ấy, cho tiện?Em ơi, TTA không phải thuốc, cũng chẳng phải thực...
19/10/2025

Sao anh không đóng chai nhỏ, thùng nhỏ như mấy chai thuốc ấy, cho tiện?

Em ơi, TTA không phải thuốc, cũng chẳng phải thực phẩm chức năng. Nó là nước, gần gũi, lành và rộng lớn hơn nhiều.

Nếu em chỉ dùng để nhỏ mắt, xịt họng, rửa mũi thì chai nhỏ đúng là tiện. Nhưng khi em bắt đầu dùng nó đúng nghĩa, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, từ môi trên đến môi dưới, từ cây trồng đến vật nuôi… em sẽ thấy cả thùng đó vẫn còn nhỏ.

TTA không được sinh ra để nằm trong tủ thuốc, mà để sống cùng em trong nhà, trong bếp, trong vườn…

Còn nặng à? Ừ, nặng thật. Nhưng là cái nặng tình, nặng nghĩa. Chứ nếu đóng nhẹ hơn, thì sau này lại hóa nặng gánh. Vì ai đã lỡ “va” vào TTA rồi… thì cũng sẽ yêu.

BUỔI SÁNG BẮT ĐẦU BẰNG 1 CỐC TTAĐừng tìm đâu xa, một cơ thể khỏe mạnh bắt đầu từ một thói quen rất nhỏ.Sáng ra, pha một ...
18/10/2025

BUỔI SÁNG BẮT ĐẦU BẰNG 1 CỐC TTA

Đừng tìm đâu xa, một cơ thể khỏe mạnh bắt đầu từ một thói quen rất nhỏ.

Sáng ra, pha một cốc khoảng 350–500ml. Một phần TTA với 5–10 phần (áng chừng thôi) nước ấm hay nước máy đều được. Cốc nước trước mặt, đó không chỉ là nước đó là cách bạn chào buổi sáng cho từng tế bào.

Cầm cốc lên, cúi mắt xuống cốc, chớp nhẹ vài lần. Mắt được tắm trong thứ nước sạch tinh khiết đến mức không vi khuẩn nào trụ nổi. Mọi bụi mịn, mỏi mệt của ngày hôm qua tan biến.

Tiếp theo, bịt một bên mũi, hít nhẹ bên kia. Hít được xuống họng càng tốt, không thì xì ra. Mỗi bên vài lần thôi, mũi sẽ mở ra, thông thoáng, dễ thở lạ thường.

Đổ tiếp ra tay, rửa mặt, rửa vành tai, cả lỗ tai nữa. Cảm giác mát lạnh, trong lành như vừa chạm vào làn sương sớm. Oxy nguyên tử trong TTA len vào từng lỗ chân lông, cấp ẩm và đánh thức tế bào da. Không cần kem dưỡng hay serum gì đâu.

Rồi súc miệng. Uống vài ngụm nhỏ. Thứ nước trong veo ấy đi qua cổ họng, thực quản, cuốn trôi mọi tạp khuẩn. Cảm giác như cổ họng vừa được “reset” về chế độ nguyên bản.

Tối, trước khi ngủ, làm lại y vậy.
Cả ngày, mũi không nghẹt, họng không rát, da không khô. 80–90% các vấn đề hô hấp không còn cơ hội bén mảng.

Chẳng cần nhiều, chỉ một chai TTA và vài phút mỗi ngày. Đơn giản, tiết kiệm nhưng hiệu quả đến mức bạn sẽ không muốn bỏ nó nữa.

Đọc cho vui (tiếp)Muốn thoát khỏi guồng quay của hệ thống y tế hiện đại, ta không cần chống lại ai. Chỉ cần học cách trả...
17/10/2025

Đọc cho vui (tiếp)
Muốn thoát khỏi guồng quay của hệ thống y tế hiện đại, ta không cần chống lại ai. Chỉ cần học cách trả lại quyền tự quyết cho cơ thể mình.

1. Học lại cách lắng nghe cơ thể

Mệt, mất ngủ, chán ăn, đầy bụng, hay cáu gắt .. đều là những tín hiệu sớm. Mỗi giấc ngủ, mỗi hơi thở, mỗi lần đi ngoài… là một bản báo cáo trung thực hơn mọi xét nghiệm.

2. Tin lại vào cơ chế tự chữa lành

Cơ thể không cần được chữa, nó chỉ cần được cho phép. Cho phép nghỉ, cho phép sốt, cho phép ho, cho phép đổ mồ hôi, cho phép buồn, cho phép khóc…
Cơ thể được tin tưởng sẽ luôn hồi phục nhanh hơn một cơ thể bị nghi ngờ.

3. Tự chủ bằng tri thức

Không có tự do nào nếu thiếu hiểu biết. Hiểu về dinh dưỡng, về vận động, về chu kỳ sinh học, về tâm lý… là nền tảng của tự do sức khỏe. Khi hiểu, ta bớt sợ. Khi bớt sợ, ta bớt phụ thuộc.

Giáo dục sức khỏe phải trở lại tay người dân, không phải trong tay quảng cáo thuốc hay bệnh viện.

4. Thay “phòng bệnh” bằng “nuôi dưỡng sức sống”

Phòng bệnh là tư duy chống lại thứ gì đó. Nuôi dưỡng sức sống là sống thuận với tự nhiên. Ăn thực phẩm thật, ngủ thật, hít thở không khí thật, gặp con người thật… Khi dòng năng lượng trong ta trôi chảy, bệnh không còn chỗ để bám.

5. Chuyển từ “quản lý sức khỏe” sang “tự do sức khỏe”

Quản lý sức khỏe là bị giám sát bằng con số: huyết áp, đường huyết, mỡ máu.
Tự do sức khỏe là cảm nhận bằng sự sống: mình có muốn chạy không, có muốn hát không, có thấy hạnh phúc không…
Không có máy nào đo được điều đó, chỉ có ta mới biết.

6. Tạo cộng đồng tỉnh thức

Không ai mạnh mẽ một mình trong xã hội sợ hãi. Hãy tìm, hoặc tự xây, những cộng đồng tin vào sức mạnh tự nhiên, nơi người ta cùng học, cùng chia sẻ cách sống lành.
Một cá nhân khỏe mạnh là một người tự do. Nhưng một cộng đồng khỏe mạnh mới là nền độc lập thật sự
End!

Đọc cho vui (tiếp)Nếu thế kỷ 20 dùng chiến tranh và súng đạn để kiểm soát con người, thì thế kỷ 21 dùng sức khỏe.1. Cơ c...
16/10/2025

Đọc cho vui (tiếp)

Nếu thế kỷ 20 dùng chiến tranh và súng đạn để kiểm soát con người, thì thế kỷ 21 dùng sức khỏe.

1. Cơ chế vận hành của nỗi sợ sức khỏe
Trước tiên, phải gieo sợ hãi.
Một hệ thống muốn ổn định phải khiến dân tin rằng họ yếu. Muốn họ yếu, phải khiến họ sợ.

Và nỗi sợ dễ gieo nhất chính là sợ bệnh, sợ chết, sợ mất khả năng làm việc.

Từ đó, ngành y tế và truyền thông cùng bắt tay xây dựng “hệ thống cảnh báo sức khỏe”

Mỗi ngày, báo đài tung ra hàng loạt tin “tăng nguy cơ”, “tỷ lệ ung thư”, “đại dịch cận kề”, “kháng kháng sinh toàn cầu”…

Những ngưỡng chỉ số được hạ dần cholesterol, đường huyết, mỡ máu… để càng nhiều người rơi vào vùng “nguy cơ cao”.

Ngành công nghiệp phòng bệnh ra đời, gói khám sàng lọc, tiêm phòng, thuốc bổ, bảo hiểm sức khỏe trọn đời…

Cả guồng máy vận hành trơn tru. Ai cũng tin mình đang được bảo vệ, nhưng thật ra chỉ đang được nuôi dưỡng trong một môi trường sợ hãi có kiểm soát.

2. Bảo hiểm y tế là sợi dây ràng buộc tinh vi
Bảo hiểm là phát minh nhân văn khi ra đời, nhưng theo thời gian, nó biến thành sợi dây ràng buộc tinh vi.

Nó không chỉ là quỹ tài chính, mà là hệ thống thu thập dữ liệu về con người: dữ liệu y khoa, hành vi tiêu dùng, lối sống, tần suất bệnh tật.

Mỗi lần đi khám, ta để lại một “dấu vết sức khỏe” như huyết áp, đường huyết, BMI, bệnh nền, thói quen….

Từ đó, hệ thống biết ta yếu chỗ nào, tiêu tiền ở đâu, dễ bị tác động bởi nỗi sợ nào.

Những dữ liệu ấy không chỉ để “chăm sóc tốt hơn”, mà còn để thiết kế sản phẩm, điều chỉnh chính sách, và định hướng hành vi.

Ai khỏe được ưu đãi, ai bệnh phải đóng thêm.

Sức khỏe cá nhân trở thành tài sản có thể giao dịch giữa nhà nước, doanh nghiệp và các tập đoàn dược.

3. Y tế, giáo dục, truyền thông: tam giác kiểm soát nhận thức
Một đứa trẻ lớn lên được dạy rằng: Ho là bệnh, sốt là nguy hiểm, đâu là phải uống thuốc… Cả nền giáo dục vô tình đào tạo nên những công dân sợ hãi cơ thể mình.

Truyền thông thì củng cố nỗi sợ ấy mỗi ngày bằng quảng cáo: thuốc cảm, thuốc đau đầu, thuốc ngủ, thuốc tiêu hóa, thuốc giảm đau kinh niên…Trong thế giới ấy, người bệnh luôn được mô tả là khổ sở, còn người uống thuốc thì được xem như anh hùng…

Còn y tế hiện đại thì đứng như một tôn giáo.
Ai dám nghi ngờ bác sĩ là bị gắn nhãn “phản khoa học”. Ai tin vào cơ chế tự chữa lành là “mê tín”.

Kết quả là một xã hội lệ thuộc toàn diện cả về thân thể lẫn niềm tin.

4. Ổn định hệ thống là mục tiêu tối thượng
Mọi nhà nước đều cần ổn định để tồn tại. Nhưng ổn định thật sự phải đi kèm tự do.
Khi xã hội quá tự do, nó khó điều khiển, quá sợ hãi, nó dễ nổ tung.

Cho nên, công thức hoàn hảo nhất là: sợ vừa phải, yếu vừa phải, lệ thuộc vừa phải.

Người dân khỏe mạnh, tỉnh táo, tự chủ sẽ đặt câu hỏi. Người dân ốm yếu, lo lắng, mệt mỏi sẽ chỉ tìm cách sinh tồn. Nhưng một xã hội lo chữa bệnh sẽ không còn thời gian để bàn về công lý.

Đó là lý do vì sao có những quốc gia rất giàu bệnh viện, rất dày thuốc, nhưng lại rất nghèo hạnh phúc.

Họ có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng không kéo nổi chất lượng sống. Bởi vì sức khỏe đã bị biến thành một công cụ kinh tế, và nỗi sợ được dùng như một chính sách ổn định xã hội.

Đọc cho vui (tiếp theo)Một nền kinh tế hiện đại được vận hành bằng dòng tiền. Mỗi người dân phải đóng góp, bằng lao động...
15/10/2025

Đọc cho vui (tiếp theo)
Một nền kinh tế hiện đại được vận hành bằng dòng tiền. Mỗi người dân phải đóng góp, bằng lao động hoặc bằng tiêu dùng.

Khi người khỏe, họ tiêu dùng cho vui. Khi người bệnh, họ tiêu dùng để tồn tại. Mà tiêu dùng để tồn tại thì chắc chắn và đều đặn hơn nhiều.

Một người khỏe có thể ngừng mua quần áo, điện thoại, nhưng không ai dám ngừng mua thuốc. Vì vậy, bệnh nhân là “khách hàng trung thành” nhất của mọi nền kinh tế.

Từ đó, sức khỏe trở thành một “ngành công nghiệp chiến lược”. Nó không chỉ sản xuất thuốc, mà cả niềm tin và nỗi sợ. Hệ thống cần duy trì một trạng thái cân bằng tinh vi người dân đủ khỏe để đi làm, đóng thuế, tiêu dùng nhưng không quá khỏe đến mức tự do, tự chủ, không còn cần đến hệ thống.

Người dân khỏe là người khó kiểm soát. Họ không phụ thuộc, không dễ bị dọa. Một xã hội mà con người biết cách tự chữa lành, biết lắng nghe cơ thể, biết giữ tâm an… là xã hội mà những công cụ quyền lực truyền thống (nỗi sợ, sự thiếu thốn, sự phụ thuộc) mất tác dụng.

Vì vậy, để “ổn định hệ thống”, cần duy trì một mức yếu vừa phải, sợ vừa phải, lệ thuộc vừa phải.

Nhìn từ góc độ chính em, sức khỏe là vũ khí mềm. Một người mệt mỏi, lo lắng, mất ngủ, lệ thuộc thuốc men… sẽ không còn năng lượng để phản biện, sáng tạo hay đặt câu hỏi. Họ chỉ mong được “ổn”, được “an”, được “bình yên”. Khi ấy, kiểm soát không cần bạo lực, chỉ cần liều thuốc hàng ngày.

Ace tưởng mình đang được chăm sóc, nhưng thực ra đang bị quản lý, tưởng mình được bảo vệ, nhưng thực ra đang bị trói bằng những chỉ số sinh tồn.

Huyết áp, đường huyết, mỡ máu… mỗi chỉ số là một sợi dây mềm quấn quanh cổ áo, lúc nào cũng nhắc: “Đừng liều lĩnh, mày đang bệnh đó.”

Chính em giỏi nhất là loại khiến dân sợ mà vẫn tưởng mình được yêu thương. Y tế hiện đại làm điều đó rất khéo.

“Chúng tôi muốn bạn khỏe.” Nhưng “khỏe” theo định nghĩa là: khỏe đủ để đi làm, khỏe đủ để trả tiền, khỏe nhưng vẫn phải lệ thuộc.

Còn “khỏe” thật sự là khi con người không sợ bệnh, không sợ chết, không sợ thiếu thuốc. Khi ấy, họ trở nên tự do. Mà tự do thì khó quản lý.

Sức khỏe giờ không chỉ là chuyện y học, mà là một công cụ điều tiết xã hội. Một xã hội ít bệnh thì không ai sợ. Mà xã hội không sợ thì không dễ dẫn dắt. Vì vậy, tốt nhất là để họ yếu vừa phải.

Ngày nào đó, con người nhận ra rằng mình có thể tự chữa lành bằng ăn uống, hít thở, nghỉ ngơi, niềm tin và tình thương… thì cả nền kinh tế y tế toàn cầu sẽ phải tái cấu trúc.

Khám định kỳ để “phát hiện bệnh sớm” là cái bẫy ngọt ngào nhất mà hệ thống y tế bày ra, được gói bằng giấy bạc lấp lánh ...
14/10/2025

Khám định kỳ để “phát hiện bệnh sớm” là cái bẫy ngọt ngào nhất mà hệ thống y tế bày ra, được gói bằng giấy bạc lấp lánh mang tên “chủ động chăm sóc sức khỏe”.

Chẳng ai bước ra khỏi bệnh viện với tờ giấy “tôi hoàn toàn khỏe mạnh”. Không có. Ai cũng được “tặng” một thứ gì đó: men gan hơi cao, cholesterol hơi tăng, đường huyết hơi lệch, dạ dày hơi viêm, tuyến giáp hơi to, thận hơi yếu, phổi hơi mờ.

Cái gì cũng hơi hơi mà “hơi” thôi đã đủ để “uống thuốc cho yên tâm”. Có người ra với toa thuốc, có người ra với tờ giấy hẹn tái khám, có người ra với cái đầu rối tung “Không biết từ bao giờ mình lại có nhiều bệnh thế này?”…

Khám định kỳ chẳng khác nào đi siêu thị. Trước khi vào thì không thiếu thứ gì. Nhưng đi một vòng, kiểu gì cũng thấy “ồ, cái này chắc mình cần”. Và tất nhiên, càng mua càng nghiện. Cứ sáu tháng lại “đi siêu thị sức khỏe” một lần, vừa để yên tâm, vừa để… có cảm giác mình đang sống có trách nhiệm.

“Phát hiện bệnh sớm” nghe nhân văn, nhưng thật ra mới chỉ là một nửa câu chuyện. Nó phát hiện, nhưng hiếm khi dạy ta cách sống để không sinh bệnh. Nó khiến ta tin rằng, chỉ cần kiểm tra đều, uống thuốc sớm, là an toàn. Trong khi, sự an toàn thật sự nằm ở chỗ khác: ngủ đủ, ăn thật, thở sâu, vận động, sống tử tế với cảm xúc của mình.

Cơ thể con người không ngu như ta nghĩ. Nó biết báo động sớm hơn mọi máy móc hiện đại. Da tái là gan yếu. Mắt mờ là thận kêu. Hơi thở nặng là phổi mệt. Mất ngủ là gan nóng, dạ dày co. Nhưng ta đã quên cách đọc ngôn ngữ ấy.

Ta giao quyền hiểu cơ thể mình cho máy xét nghiệm, cho bác sĩ, cho những con số. Rồi mỗi lần con số lệch, ta hoảng loạn, chứ không tự hỏi: “Đêm qua mình ngủ được mấy tiếng? Cả tuần nay mình đã hít thở đủ chưa? Mình có còn vui không?”

Nếu xã hội này dạy con người biết lắng nghe cơ thể mình ngay từ nhỏ, biết phân biệt mệt và bệnh, biết nghỉ ngơi khi cần.. thì có lẽ các bệnh viện đã vắng hơn, và người ta sẽ yên tâm hơn. Nhưng tiếc thay, điều đó chẳng ai có lợi cả. Vì khi ta khỏe mạnh, cả một chuỗi ngành nghề sẽ ế.

Khám định kỳ không sai, nhưng khi nó trở thành phong trào, thành nghĩa vụ, thì vô tình biến con người thành khách hàng trung thành của ngành y. Càng đi khám, càng thấy nhiều cái “cần theo dõi”. Càng theo dõi, càng thấy lo. Lo rồi lại khám, khám rồi lại lo. Cái vòng luẩn quẩn ấy nuôi sống cả một nền kinh tế dựa trên sợ hãi.

Address

Đường Giải Phóng, Hanoi
Yen Nguu

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when TTA life posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Practice

Send a message to TTA life:

Share

Share on Facebook Share on Twitter Share on LinkedIn
Share on Pinterest Share on Reddit Share via Email
Share on WhatsApp Share on Instagram Share on Telegram