27/07/2025
Hôm Nay, Ta Đang Viết Gì Lên Cuốn Sách Đời Mình?
– Một góc nhìn thiền quán, tỉnh thức –
Có ai đó từng nói:
"Đời người là một cuốn sách, mỗi ngày là một trang. Ai cũng viết – nhưng không phải ai cũng tỉnh khi đang viết."
Có người viết đời mình bằng chánh niệm, như từng hơi thở có mặt thật sâu.
Cũng có người viết bằng vô minh, như thể tay run lẩy bẩy trong bóng tối, mà cứ tưởng mình vẽ ra ánh sáng.
Có người sống từng ngày như một lời hồi hướng, để gieo thiện duyên cho ngày mai.
Cũng có người chỉ lặp lại thói quen, để rồi tháng năm qua như cơn mộng dài, chưa một lần tỉnh giấc.
Mình đang viết bằng gì?
Là ngòi bút của tham – sân – si, hay mực của bi – trí – dũng?
Là tàn dư của chấp niệm cũ, hay một tâm nguyện mới vừa phát khởi?
Có khi sống rất đúng – mà lại viết bằng kiêu ngạo.
Có khi làm điều thiện – mà chất đầy kỳ vọng được ghi công.
Có những dòng mình tưởng là trắng trong – nhưng thật ra chỉ là tâm thức phủ đầy bụi bặm.
Trang hôm nay, nếu là một bài kệ –
Liệu có gột rửa được sân hận?
Liệu có làm nhẹ đi nghiệp lực?
Liệu có khiến tâm mình an, và người khác bớt khổ?
Nhiều người lo lắng cho cái kết truyện, mà không sống trọn nội dung từng đoạn.
Cuốn sách đời không cho ta tua lại.
Mỗi khoảnh khắc không sống bằng chánh niệm – là một trang trắng vô hồn.
Sự thật là: trang sách vẫn đang được viết.
Dù mình có đau, có mỏi, có muốn dừng lại – thời gian không dừng.
Tâm vẫn in dấu. Ý vẫn tạo nghiệp.
Nếu không viết bằng tỉnh thức, thì nghiệp quá khứ sẽ viết thay mình.
Ai cũng có những chương rất tối.
Nhưng bóng tối không thể đẩy lùi bóng tối, chỉ có ánh sáng trong tâm mới làm được điều đó.
Hôm nay, có thể mình không thay đổi được quá khứ, nhưng vẫn kịp để:
Buông một nỗi giận
Gỡ một vết thương
Nhẹ một kỳ vọng
Và lặng lẽ viết một dòng bằng lòng từ…
"Trang hôm nay – có đáng giữ lại không?"
Nếu không, thì xin ngồi xuống, thở chậm lại, và bắt đầu viết lại bằng tâm không lăng xăng.
Cuối đời, không ai đọc giúp mình cuốn sách đó.
Không có thầy chấm điểm.
Không có ai khen chê.
Chỉ có mình – là người sẽ đọc lại toàn bộ trong giây phút lâm chung.
Vậy nên, đừng viết bằng oán giận.
Đừng viết bằng so đo hay đổ lỗi.
Hãy viết bằng tâm hỷ xả.
Viết bằng lòng tri ân cuộc đời – dù đầy thử thách.
Viết bằng sự hiểu rằng:
“Ta đang gieo – và đời đang phản chiếu.”
📜 Một đời không hối hận khi đọc lại… là một đời đã sống bằng tỉnh thức.
Không cần rực rỡ.
Chỉ cần an trú trong từng trang viết.
Và mỗi dòng – đều là một bài học hóa thân thành tự do.